ONY BROPHY sống một cuộc sống điên rồ trên tầng bốn khách sạn Doral. nhân viên tiếp tân trong khách sạn nói y đã ở đây được một tuần, và rằng y là “một thằng cha gây rắc rối, không phải là một người tử tế, và là một thằng cha cà chớn nặng.”
“Tôi không nghĩ nơi này liên kết với khách sạn Doral ở Miami,” Betsey nói khi chúng tôi lên cầu thang sau. “Thật là dơ dáy.”
“Hãy chờ cho đến khi cô gặp Brophy. Y hợp với nơi này.”
Chúng tôi tới phòng y không hề báo trước và rút súng ra. Brophy là nghi can hợp lý trong các vụ giết người-cướp nhà băng. Y hợp với những gì đã có trong hồ sơ. Tôi gõ cườm tay vào cánh cửa gỗ trần trụi, trầy xước.
“Gì vậy?” một giọng nói cộc cằn vang lên từ phía trong. “Tôi nói chuyện gì vậy
“Sở cảnh sát Washington D.C. đây. Mở cửa,” tôi quát to.
Tôi nghe có tiếng di chuyển, đoạn có ai đó mở vài ổ khóa ở phía trong. Cánh cửa từ từ mở ra và Brophy choán hết khung cửa hẹp. Y cao 6.4 bộ và nặng gần hai trăm sáu mươi pao, cơ bắp cuồn cuộn. Mái tóc đen của y được cắt bằng những đường dao khéo léo đến sát da đầu.
“Đồ cớm D.C. chết tiệt,” y nói, một điếu thuốc không đầu lọc vắt vẻo trên môi y. “Và ả mái mơ dễ thương đi cùng ông là ai thế hả?”
“Thực ra tôi có thể tự giới thiệu,” Betsey nói với Brophy.
Tony Brophy nhìn xuống cô và ngoác miệng cười. Có vẻ y thích nhận được phản ứng đáp lại sự thô lỗ của mình. “Tốt thôi. Nói đi nào.Gâu gâu.”
“Tôi là Betsey Cavalierre, đặc vụ cấp cao của FBI,” Betsey nói.
“Đặc vụ cấp cao cơ à! Xem nào, màn trình diễn của cớm trên TV là gì nhỉ? Chúng ta có thể làm việc này bằng biện pháp nặng – hoặc cũng có thể bằng biện pháp nhẹ,” y nói, và phô ra hai hàm răng trắng đều đặn đáng kinh ngạc. Y đang mặc chiếc quần bán quân sự, chân đi đôi dép tắm màu trắng nhờ, không áo sơ mi. Cánh tay và thân trên của y được phủ bởi những hình xăm gớm ghiếc và lớp lông đen quăn tít.
“Tôi chọn biện pháp nặng. Nhưng chỉ là tôi thôi,” Betsey nói.
Brophy quay sang một ả tóc vàng gầy nhom đang đứng bên chiếc trường kỷ kiểu cổ màu vàng chanh kê phía trước một chiếc tivi. Ả mặc chiếc sơ mi FUBU rộng thùng thình trùm lên bộ đồ
“Em có thích cô ta nhiều như anh không hả Nora?” Brophy hỏi ả tóc vàng.
Ả nhún vai, có vẻ như ả chẳng quan tâm đến thứ gì ngoài Rosie O’Donnell trên tivi. Ả dong dỏng cao. Tóc ả để xõa với những lọn rủ xuống trán. Ả có những hình xăm dây kẽm gai trên cả mắt cá chân, cổ tay và cổ họng.
Brophy quay lại nhìn Betsey Cavalierre và tôi. “Tôi nghĩ là chúng ta có việc để thảo luận. Vậy, quý bà bí ẩn này là FBI. Tốt thôi. Nghĩa là các vị có thể nhận được thông tin mà có lẽ tôi có.”
Betsey gật đầu. “Tôi muốn tẩn cho anh một trận hơn.”
Đôi mắt đen của Tony Brophy một lần nữa trở nên giảo hoạt. “Tôi thực sự khoái cô ta.”
Chúng tôi theo Brophy tới một chiếc bàn gỗ sệ một bên kê trong gian bếp. Y ngồi chàng hảng trên ghế, lưng ghế ép vào bụng và bộ ngực lông lá của y. Chúng tôi phải đi đến một thỏa thuận trước khi y mở miệng. Y đã đúng ở một điểm – ngân sách của Betsey Cavalierre lớn hơn của tôi nhiều.
“Dẫu vậy đây phải là tin đáng giá,” cô cảnh báo.
Y gật đầu đầy tự tin và tự mãn. “Đó là cái tốt nhất cô có thể mua được, người đẹp ạ. Hàng đầu đấy. Cô biết không, tôi đãgặp người đứng đằng sau tất cả những vụ ở Maryland và Virginia. Có muốn biết hắn là người như thế nào không? Chà, đó là một thằng con hoang lạnh lùng. Và đừng quên ai đang nói với các vị điều đó nhé.”
Brophy nhìn Betsey và tôi chằm chằm. Dứt khoát y có được sự quan tâm của chúng t
“Hắn tự nhận là Ông Trùm,” Brophy nói bằng chất giọng ê a của vùng Florida. “Hắn hoàn toàn nghiêm túc về điều đó. Ông Trùm cơ đấy! Các vị tin chứ?
“Hai chúng tôi gặp nhau tại Khách sạn Hàng không Sheraton. Hắn liên lạc với tôi qua một gã tôi biết đến từ New York,” Brophy tiếp tục. “Kẻ mệnh danh là Ông Trùm biết nhiều điều về tôi. Hắn nêu ra những điểm mạnh, rồi những điểm yếu của tôi. Cứ như hắn đi guốc vào bụng tôi vậy. Hắn còn biết cả về Nora đáng yêu và thói quen của cô ấy.”
“Anh nghĩ hắn là cớm hả? Tất cả những thông tin hắn biết về anh nữa?” Tôi hỏi Brophy.
Brophy ngoác miệng cười. “Không, một thằng quá tinh ranh thôi. Tuy nhiên, hắn có thể đã nói chuyện với vài cớm, xét đến việc hắn biết mọi chuyện. Đấy là lý do tôi ở lại nghe thằng cha công tử bột đó. Hơn nữa hắn còn bảo đây là một cơ hội có sáu con số đối với tôi.Vụ đó đã thu hút sự quan tâm của tôi.”
Tất cả những gì mà đặc vụ Cavalierre và tôi phải làm lúc này là nghe y nói. Một khi Brophy đã mở miệng thì không gì có thể dừng y lại được.
“Trông hắn ra sao?” tôi hỏi.
“Ông muốn biết trông hắn đã ra sao hả? Một câu hỏi trị giá triệu đô đấy, Regis Philbin[1] ạ. Để tôi dựng cảnh cho ông đã. Khi tôi bước vào căn phòng khách sạn của hắn, có những ngọn đèn sáng chói chiếu vào tôi. Giống như ánh đèn đêm công chiếu phim của Hollywood vậy. Tôi đếch nhìn thấy cái chó gì cả.”
[1] Regis Francis Xaver Philbin: người dẫn chương trình truyền hình nổi tiếng từng đoạt giải Emmy.
“Cả hình thù cũng không ư?” tôi hỏi Brophy. “Anh hẳn đã nhìn thấy cái gì đó.”
“Cái bóng của hắn. Hắn có mái tóc dài. Cũng có thể hắn đeo tóc giả. Mũi to, tai to. Hệt như chiếc xe hơi mở cả hai bên cửa vậy. Chúng tôi trao đổi và hắn nói hắn sẽ liên lạc – nhưng tôi không nhận được tin tức gì từ hắn nữa. Tôi đoán hắn không muốn tôi tham gia băng của hắn.”
“Sao không?” tôi hỏi Brophy. Đó là một câu hỏi nghiêm túc. “Tại sao hắn lại không muốn một kẻ như anh?”
Brophy đưa tay làm thành một khẩu súng và bắn vào tôi. “Hắn muốn những kẻ giết người, ông bạn ạ. Tôi không phải là sát thủ. Tôi là thằng đang yêu. Đúng không hả Betsey?”