ĐÚNG BẢY GIỜ SÁNG. Mr. Blue chọn vị trí của mình trong khu rừng linh sam phía sau một ngôi nhà ở khu Woodley Park của Washington.
Hệt như đã làm ba buổi sáng qua, giám đốc nhà băng Martin Casselman rời nhà vào khoảng bảy giờ hai mươi phút. Casselman ngó kỹ khu phố trước khi lên xe. Có lẽ ông vẫn còn bị sốc bởi những vụ cướp nhà băng gần đây ở Maryland và Virginia. Ấy thế mà trên thực tế hầu hết mọi người không nghĩ điều đó có thể xảy ra với họ.
Vợ của Casselman là giáo viên tại trường Trung học Dumbarton Oaks. Bà dạy tiếng Anh, môn học mà Mr. Blue ghét cay ghét đắng. Mrs. C. sẽ đi làm vào khoảng gần tám giờ. Cả hai vợ chồng Casselman đều ngăn nắp và có thể đoán trước, cái đó làm cho công việc dễ dàng hơn.
Mr. Blue nép mình bên một cây du cổ thụ đang tàn; đến giờ y vẫn chờ một cuộc gọi đến chiếc máy di động của mình; và y cảm thấy dễ chịu. Khoảng tám phút sau khi Casselman rời khỏi nhà thì chuông điện thoại reo. Y nhấn phím Đàm thoại.
“Mr. Blue. Hãy báo cáo cho tôi.”
“C. đã đến cuộc gặp của chúng ta. Lúc này ông ta đang ở bãi đỗ xe. Hết.”
“Tốt. Mọi việc có vẻ thuận lợi cho cuộc gặp của tôi với Mrs. C.”
Ngay sau khi Mr. Blue nhấn phím Kết thúc đàm thoại, y nhìn thấy Victoria Casselman bước ra từ cửa trước của ngôi nhà rồi khóa lại. Cô mặc bộ vest màu hồng và làm gã nhớ tới cô đào Farrah Fawcett thời vàng son.
“Nó đang làm cái quái gì thế này?” y ngạc nhiên nói. Lẽ ra không có bất kỳ bất ngờ nào trong công việc của y. Ông Trùm đã nghiên cứu mọi thứ một cách hoàn hảo. Đây không phải là sự hoàn hảo. Mr. Blue bắt đầu đi nhanh qua đám cây và cỏ dại mọc cao ngăn cách y với ngôi nhà của Casselman. Y đã có thể thấy rằng y không kịp làm điều đó.
Sai lầm.
Của mình, hay của con nhỏ đó?
Của cả hai chúng ta sao? Sáng nay nó rời nhà quá sớm; mình đã sai vị trí!
Y co giò chạy về phía phố Hawthorne, nhưng cô đã lên chiếc Toyota màu đen của mình và đang lùi ra khỏi đường lái xe vào nhà. Nếu cô rẽ phải thì tất cả hoàn toàn đổ xuống sông xuống bể. Nếu cô rẽ trái thì y vẫn còn có cơ hội cứu vãn tình thế. Nào Farrah, sang trái đi!
Mr. Blue cố nghĩ ra một điều gì đó để gọi cô – một cái gì đó có thể xua tan sự lạnh nhạt của cô. Nhưng đó là cái gì mới được chứ? Nghĩ đi. Nghĩ đi nào.
Quả là cô gái ngoan! Cô đã rẽ trái, nhưng y vẫn không nghĩ y có thể kịp ra đến đường để chặn cô lại.
Y bắt đầu cắm đầu chạy hết tốc lực. Y cảm thấy cái nóng bất ngờ, khủng khiếp đang réo lên qua ngực y. Y không tài nào nhớ nổi lần cuối cùng y phải vắt chân lên cổ mà chạy như thế này.
“Này! Này! Giúp tôi với!” y gân cổ hét lên. “Làm ơn giúp tôi! Xin hãy giúp tôi!”
Cái đầu có mái tóc vàng mượt của Victoria Casselman quay lại khi cô nhe thấy tiếng thét. Cô giảm tốc độ một chút, nhưng vẫn không dừng xe hẳn.
Y phải chặn cô lại.
“Vợ tôi sắp sinh con!” Mr. Blue gào lên. “Làm ơn giúp tôi. Vợ tôi sắp sinh rồi.”
Y nhẹ người đến khó tin khi nhìn thấy chiếc xe mui kín màu đen dừng lại ở giữa đường. Y hy vọng không có người hàng xóm ẩu đoảng nào nhìn ra từ một trong những ngôi nhà nối đuôi nhau nhấp nhô trên phố. Dẫu vậy, điều đó cũng không thành vấn đề. Bằng cách này hay cách khác y cũng phải chặn cô lại. Khi chạy đến chỗ chiếc xe y vẫn còn thở không ra hơi.
“Có chuyện gì xảy ra với ông thế? Vợ ông đâu?” Victoria Casselman hét to với y qua cửa sổ để mở.
Mr. Blue tiếp tục thở hổn hển cho đến khi y đến bên chiếc xe. Sau đó y rút phắt ra một khẩu Sig Sauer và đánh nòng súng vào cằm cô. Đầu Victoria Casselman ngật sang bên và cô oà khóc vì đau đớn.
“Chúng ta sẽ quay về!” vừa nhảy lên xe y vừa quát to. Nòng súng của y lăm lăm chĩa vào đầu cô.
“Mày đi quái đâu vào lúc bảy giờ bốn mươi phút hả? Ồ, cứ ngậm miệng đi. Thực ra tao cũng đếch quan tâm. Mày phạm sai lầm, Victoria ạ. Mày phạm sai lầm nghiêm trọng.” Đó là tất cả những gì Mr. Blue có thể làm để không bắn chết cô trên băng ghế trước chiếc xe của cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.