TÔI DÀNH VÀI TIẾNG ĐỒNG HỒ TIẾP THEO ở bệnh viện với Jannie. Nó lại nói với tôi rằng nó sẽ làm bác sĩ và nghe có vẻ nó sẵn sàng chọn ngành y. Nó khoái chí trong việc sử dụng các thuật ngữ như pilocytic astrocytoma (khối u của nó),prothrombin (một loại huyết thanh protein dùng làm đông máu), và chất tương phản (thuốc nhuộm dùng trong chụp CT[1] mà nó vừa trải qua sáng hôm đó.)
[1] CT (Computed tomography) scan: chụp cắt lớp.
“Con khỏi rồi,” cuối cùng Jannie thông báo, “và người mẫu mới đã hồi phục sáng giá hơn bao giờ hết nhé.”
“Có lẽ tốt hơn là con sẽ vào làm việc trong lĩnh vực giao tế dân sự hay quảng cáo khi lớn lên,” tôi trêu nó. “Hãy làm cho J. Walter Thompson hay Young và Rubicam ở New York ấy.”
Nó chúm miệng và trông như vừa cắn phải chanh vậy. “Bác sĩ Janelle Cross đó nghe. Hãy ghi nhớ nơi ba nghe những tiếng đó lần đầu nhé.”
“Đừng lo,” tôi bảo nó. “Ba không quên đâu.”
Khoảng một giờ tôi đến trung tâm giải quyết khủng hoảng tại văn phòng FBI địa phương trên đại lộ 4. Sau cuộc hội kiến với Pollett và Burns, tôi biết chúng tôi sẽ phải làm việc trễ. Một phòng họp được trưng dụng trên tầng ba. Hơn một trăm đặc vụ đang triển khai bên ngoài nơi này. Ngoài ra, còn có khoảng sáu mươi thám tử đến từ D.C. và những khu vực xung quanh.
Bây giờ chúng tôi đã có nhiều hơn chút ít hình ảnh những kẻ tình nghi trên tường. Tất cả bọn chúng đều là cướp nhà băng có kỹ năng và kinh nghiệm để hoàn thành những phi vụ lớn. Tôi nghiên cứu bản danh sách và ghi chú về vài đứa trong số chúng.
Mitchell Brand là đối tượng tình nghi trong vài vụ cướp chưa phá được diễn ra trong và xung quanh D.C. Stephen Schnurmacher là kẻ đứng sau ít nhất hai vụ cướp nhà băng thành công tại khu vực Philadelphia. JDoud là một kẻ phục vụ quầy rượu ở Boston, một kẻ chưa bao giờ bị tóm nhưng đã cướp hàng chục nhà băng ở New England. Victor Kenyon đang tập trung nỗ lực của hắn vào trung tâm Florida. Tất cả bọn chúng đều cướp nhà băng và vẫn chưa bị tóm. Chúng thông minh, và thành thạo việc chúng làm. Nhưng chúng có phải là trùm hay không?
Mọi cái về khóa họp diễn ra trên đại lộ 4 đều căng thẳng và hết sức khó chịu. Tôi gọi vài cú điện thoại về các đối tượng tình nghi, đặc biệt là Mitchell Brand vì hắn hành nghề bên ngoài D.C. Khi lần đầu tiên trong cả đêm tôi liếc nhìn đồng hồ thì đã gần mười một rưỡi.
Betsey Cavalierre và tôi không có dịp trao đổi từ khi tôi đến buổi chiều hôm đó. Tôi đến chỗ cô để chúc ngủ ngon trước khi rời khỏi tòa nhà. Cô vẫn đang cố gắng làm việc. Cô đang trao đổi với hai đặc vụ nhưng ra hiệu cho tôi chờ cô.
Cuối cùng cô đi tới. Cô vẫn cố tỏ ra tươi tỉnh, và tôi tự hỏi sao cô lại làm thế.
“Thủ đô có đôi manh mối về Mitchell Brand,” tôi nói với cô. “Hắn đủ hung dữ để liên quan đến cái gì đó như thế này.”
Bất thình lình cô ngáp dài. “Ngày dài nhất trong đời tôi đấy. Chà! Jannie sao rồi?” cô hỏi. Tôi ngạc nhiên và cũng vui bởi câu hỏi này.
“Ồ, cháu đang tiến triển tốt; thậm chí là tuyệt vời. Hy vọng là cháu sẽ sớm về nhà. Bây giờ cháu muốn làm bác sĩ rồi.”
“Alex này,” cô nói, “chúng ta đi uống chút nào. Đây là nhắm mắt làm liều thôi, nhưng tôi có cảm giác rằng anh cần tâm sự với ai đó. Sao anh lại không tâm sự với tôi?”
Tôi phải thú nhận rằng đề nghị này khiến tôi hoàn toàn bất ngờ. Tôi ấp úng trả lời. “Tôi muốn lắm, nhưng không đêm nay. Tôi phải về. Để khi khác nhé?”
“Được, tôi hiểu. Tốt thôi. Để khi khác vậy,” cô nói, nhưng một nét buồn thoáng qua trên mặt cô.
Tôi không hề chờ đợi điều đó từ đặc vụ Betsey Cavalierre. Cô đã thể hiện sự quan tâm đến gia đình tôi. Và cô dễ bị tổn thương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.