CẢ HAI CHÚNG TÔI ĐỀU LẶNG LẼ khi rời khỏi quán bar của khách sạn. Tôi cảm thấy không được thoải mái cho lắm, có thể là rất không thoải mái.
“Tôi có phần thích ràng buộc,” cuối cùng tôi nói với cô. “Thỉnh thoảng tôi thậm chí còn thích một chút đeo bám nữa cơ đấy.”
“Tôi biết anh thích thế. Cứ xuôi theo dòng đời một lần này đi. Nó sẽ tốt cho cả hai chúng ta. Sẽ tốt mà. Nó đang hình thành vàtiến triển rất tốt.”
Tiến triển rất tốt.
Khi chúng tôi đã vào trong thang máy, Betsey và tôi hôn nhau lần đầu tiên, đó là nụ hôn dịu dàng, ngọt ngào và không thể nào quên, hệt như những nụ hôn đầu. Betsey phải kiễng chân để chạm tới miệng tôi. Tôi biết mình sẽ không bao giờ quên điều đó.
Cô bắt đầu phá lên cười ngay khi chúng tôi rời nhau ra – vẫn là cái hài hước như thường lệ của cô. “Tôi không nhỏ đến mức đó. Tôi cao hơn 5.3 bộ, gần 5.4 bộ lận. Có tuyệt không hả? Nụ hôn của chúng ta ấy mà?
“Tôi thích hôn cô,” tôi nói với Betsey. “Nhưng mà cô nhỏ lắm.”
Miệng cô có mùi thơm bạc hà và nó còn phảng phất trong tôi. Tôi tự hỏi cô đã nhét bạc hà vào miệng từ khi nào. Cô thật nhanh tay. Da cô nhẵn nhụi và mịn màng khi chạm tới. Mái tóc đen của cô óng ánh buông xõa trên bờ vai. Tôi không thể phủ nhận rằng tôi bị cô hút hồn.
Phải làm gì đây. Tôi có cảm giác rằng điều này là quá nhiều, quá nhanh đối với tôi. Quả là chóng vánh.
Cửa thang máy xịch mở trên tầng của cô. Tôi cảm thấy sự gấp gáp, và có lẽ cả cơn sợ hãi. Tôi không hiểu điều đó là gì, nhưng tôi biết tôi thích Betsey Cavalierre. Tôi muốn giữ chặt lấy cô, muốn biết cô là ai, cô muốn ở bên loại người nào, cô nghĩ gì, cô mơ ước điều gì, có thể nói gì tiếp theo.
Betsey nói, “Walsh kìa.”
Chúng tôi nhanh chóng lui vào thang máy. Tôi thót cả tim. Phải gió.
Cô quay lại nhìn tôi và phì cười. “Nhát thế. Ở đây làm gì có ai. Đừng căng thẳng quá! Tuy thế tôi thì có đấy.”
Đến lúc này cả hai chúng tôi đều phá lên cười. Dứt khoát Betsey có khiếu hài hước. Có lẽ lúc này như thế là đủ. Tôi thích được ở bên cô, cười vui như cách chúng tôi đang cười.
Ngay sau khi vào phòng cô chúng tôi liền ôm cứng lấy nhau. Người cô thật ấm áp. Tôi để ngón tay mình nhẹ nhàng rà xuống lưng cô và cô khẽ bật ra tiếng thở dài. Tôi di chuyển ngón tay cái thành những vòng tròn nhỏ trên lưng cô. Tôi dịu dàng xoa bóp làn da cô và có thể cảm thấy cô đang thở gấp. Trống ngực tôi cũng đang đập dồn.
“Betsey,” tôi thm. “Tôi không thể làm việc này. Tôi chưa thể.”
“Tôi biết,” cô thì thầm đáp lại lời tôi. “Nhưng cứ ôm tôi. Ôm nhau thật dễ chịu. Kể cho tôi biết về cô ấy đi, Alex. Anh có thể tâm sự với tôi.”
Tôi nghĩ chắc là cô đúng. Tôi có thể tâm sự với cô, và thậm chí tôi còn muốn thế. “Như tôi đã nói rồi, tôi thích sự ràng buộc. Tôi coi trọng mối quan hệ mật thiết, nhưng tôi có cảm giác phải giành lấy nó. Tôi đã phải lòng một người phụ nữ tên là Christine Johnson. Điều đó có vẻ đúng đắn đối với cả hai chúng tôi. Không khi nào tôi không muốn ở bên cô ấy.”
Tôi suy sụp. Tôi không hề muốn thế, nhưng tiếng nức nở đến từ đâu không rõ. Rồi tôi khóc rất nhiều, không thể nào bắt mình dừng lại được. Người tôi rung lên, nhưng tôi có thể cảm thấy Betsey đang giữ chặt lấy tôi, giữ chặt không rời.
“Tôi rất tiếc,” cuối cùng tôi cũng ấp úng được mấy từ.
“Đừng nói thế,” cô nói. “Tôi nghĩ cả hai đứa mình đều cần những vòng tay. Những cái ôm mới tốt nhường nào.”
Betsey và tôi ôm nhau một lúc lâu và rồi tôi quay về phòng mình đơn độc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.