“ĐƯỢC THÔI, TA HÃY THỬ CÁCH ĐÓ,” Macdougall nói. “Câu hỏi đơn giản và câu trả lời đơn giản nhé. Tôi gặp kẻ được gọi là Trùm ba lần. Cả ba lần đều ở Washington. Mỗi lần tôi gặp hắn, hắn lại cho chúng tôi cái mà hắn gọi là “chi phí đi lại.” Cái khoản năm mươi ngàn đô một chuyến đó cũng bõ công chúng tôi lắm; và nó còn thu hút sự chú ý của chúng tôi, kích thích mối quan tâm của chúng tôi nữa.
“Hắn cực kỳ kiệm lời. Hắn xem xét vấn đề một cách toàn diện. Biết mọi ngõ ngách. Biết rõ hắn đang nói gì. Và hắn nói toẹt với chúng tôi rằng phần của chúng tôi sẽ là mười lăm triệu đôla. Hắn rất tự tin khi nói về MetroHartford. Hắn có dự tính và một kế hoạch cực kỳ chi tiết, hắn nghĩ nó khả thi, mà đúng thế thật.”
“Làm sao hắn lại biết các anh?” tôi hỏi. “Hắn liên lạc với các anh bằng cách nào?”
Macdougall thích những câu hỏi kiểu này, hoặc làm ra vẻ gã thích. “Thỉnh thoảng chúng tôi sử dụng một luật sư.” Gã đưa mắt nhìn các luật sư ở hai bên gã. “Không phải là hai quý ông đây. Hắn liên lạc với một luật sư khác của chúng tôi. Chúng tôi không biết chính xác làm sao hắn lại biết chúng tôi, nhưng hắn biết hắn làm gì và chúng tôi làm ăn thế nào. Đây là thông tin hữu ích đấy, thám tử Weiss ạ. Ghi lại đi. Ai có thể biết về chúng tôi hả? Ai đó trong lực lượng thi hành pháp luật chăng? Cớm? Ai đó trong chúng ta, phải không thám tử Weiss? Đặc vụ của FBI? Cảnh sát D.C.? Biết đâu lại chả là ai đó trong căn phòng này? Có thể là bất kỳ ai.
Weiss không kiềm chế nổi. Mặt ông ta đỏ bừng. Cổ chiếc sơ mi trắng gài cúc ở hai đầu của ông ta trông quá nhỏ. “Nhưng anh đã biết hắn là ai rồi chứ, Macdougall? Không đúng thế sao?”
Macdougall nhìn Betsey và tôi. Gã lắc đầu. Gã cũng không thể tin Weiss. “Tôi đang nói đến đó, đến những gì tôi biết, và những gì tôikhông biết. Đừng đánh giá thấp thông tin hắn biết gì về chúng tôi. Hắn biết thám tử Cross. Và đặc vụ Cavalierre. Hắn biết tuốt mọi thứ. Điều đó quan trọng đấy.”
“Tôi đồng ý với anh,” tôi nói. “Xin cứ tiếp tục.”
“Tốt. Trước khi nhất trí về cuộc gặp thứ hai, chúng tôi đã làm hết sức mình để tìm ra thằng khốn được gọi là ông Trùm này là ai. Thậm chí chúng tôi còn báo cho FBI về hắn. Chúng tôi đã thực hiện mọi liên lạc có thể. Chúng tôi chẳng tìm được gì. Hắn lặn không sủi tăm.
“Thế rồi chúng tôi đến cuộc gặp thứ hai và hắn vẫn không phạm sai lầm. Bobby Shaw cố bám theo hắn sau khi hắn rời khách sạn. Nhưng rồi Shaw mất dấu hắn.”
“Điều gì khiến anh nghĩ hắn có thể là cảnh sát?” tôi hỏi.
Macdougall nhún vai. “Nó chắc chắn nảy ra trong đầu tôi. Cuộc gặp thứ ba bàn về việc liệu chúng tôi có tham gia hay không. Một nửa trong số ba mươi triệu đôla – chúng tôi biết ngay từ đầu là sẽ tham gia. Hắn cũng biết thế. Chúng tôi cố thương lượng về việc ăn chia thỏa đáng hơn. Hắn cười và nói dứt khoát là không được. Chúng tôi đồng ý với những điều kiện của hắn. Nghĩa là theo cách của hắn bằng không thì chúng tôi cuốn xéo.
“Hắn rời khách sạn sau cuộc gặp. Lần này chúng tôi cử hai người theo hắn. Hắn là thằng cao to, râu đen – nhưng chúng tôi nghĩ chắc là ru giả thôi. Một lần nữa hai người của chúng tôi chút nữa lại mất dấu hắn.
“Nhưng họ đã đeo được hắn. Lần này họ đã gặp may. Họ thấy hắn vào Bệnh viện Cựu chiến binh Hazelwood ở D.C. Hắn không quay ra nữa. Chúng tôi không biết tướng mạo hắn ra sao, nhưng tên Trùm đã vào và ở lại đó. Hắn không quay ra.”
Macdougall ngừng nói. Hắn chậm rãi đưa mắt nhìn từ Weiss sang Betsey và tôi.
“Hắn là bệnh nhân tâm thần, thưa các vị. Hắn ở Bệnh viện Cựu chiến binh Hazelwood, Washington. Hắn ở khu điều trị bệnh nhân tâm thần. Các vị chỉ phải tìm hắn ở đó thôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.