Hồng Rực Đỏ

CHƯƠNG 98



CHÚNG TÔI LEO LÊN NHỮNG BẬC CẦU THANG ĐÁ DỐC ĐỨNG, sau đó bước vào tòa nhà hành chính của bệnh viện. Chúng tôi được chỉ đường tới phòng trong của đại tá Daniel Schofield, giám đốc đơn vị.
Đại tá Schofield đến gặp chúng tôi bên ngoài căn phòng riêng nhỏ bé. Hai người khác và một phụ nữ tóc vàng xinh xắn đã có mặt trong đó. “Ta vào trong này,” Schofield nói. Ông ta có vẻ lo lắng và khó chịu.
Ông ta có màn giới thiệu gượng gạo và rất trang trọng quanh phòng, bắt đầu với tôi và Sampson, sau đó là nhân viên của ông ta. Không ai trong bọn họ có vẻ muốn gặp chúng tôi.
“Đây là cô Kathleen McGuigan. Cô ấy là y tá trưởng ở tầng bốn và năm, nơi anh và Mr. Sampson sẽ làm việc. Đây là bác sĩ Padraic Cioffi. Bác sĩ Cioffi là chuyên gia tâm thần học phụ trách các đơn vị điều trị tâm thần. Và bác sĩ Marcuse, một trong số năm bác sĩ trị liệu xuất sắc làm việc tại bệnh viện.”
Bác sĩ Marcuse lịch sự gật đầu với chúng tôi. Trông ông có vẻ là người nhã nhặn, nhưng y tá McGuigan và bác sĩ Cioffi ngồi đây mặt lại lạnh như tiền.
“Tôi đã giải thích tình hình rất tế nhị này với cô McGuigan, bác sĩ Cioffi và bác sĩ Marcuse. Nói thật với các anh, chẳng ai hoàn toàn dễ chịu với chuyện này, nhưng chúng tôi hiểu rằng chúng tôi không có lựa chọn nào khác. Nếu kẻ sát nhân bị tình nghi đó lẩn trốn ở đây thì chúng tôi rất lo cho sự an toàn của tất cả mọi người. Hắn phải bị bắt, tất nhiên rồi. Không ai phản đối điều đó cả.”
“Hắn đã ở đây,” tôi nói, “ít nhất là trong một thời gian ngắn. Hắn có thể đang có mặt tại đây.”
“Tôi không tin hắn đang ở đây,” bác sĩ Cioffi lên tiếng. “Tôi xin lỗi. Chỉ là tôi không nhìn thấy thôi. Tôi biết tất cả bệnh nhân của chúng tôi và xin hãy tin tôi, không ai trong số họ là ông trùm cả. Thậm chí gần như thế cũng không. Những người ở đây, cả nam lẫn nữ, đều hết sức, hết sức rối loạn.”
“Hắn có thể là một nhân viên,” tôi nói với Cioffi, đoạn quan sát phản ứng của anh ta.
“Ý kiến của tôi vẫn không thay đổi, thám tử ạ.”
Tôi cần sự hợp tác của họ, vì vậy tôi cho rằng tốt hơn là cố mà kết bạn, nếu có thể. “Thám tử Sampson và tôi sẽ vào đây nhanh hết mức mà con người có thể làm được,” tôi nói. “Chúng ta rất cần lý do để tin rằng sát thủ là, hoặc ít nhất đã là, một bệnh nhân tại bệnh viện này. Tôi không biết điều đó làm cho tình hình tốt hơn hay tệ hơn, nhưng tôi là một chuyên gia tâm lý. Tôi đã học tại Hopkins. Tôi đã làm phụ tá tâm lý tại bệnh viện McLean và cả Viện Tâm thần. Tôi có thể làm việc với những người ở phòng bệnh.”
Sampson lên tiếng. “Ồ, phải. Tôi đã có thời làm phu khuân vác ở ga Union. Tôi cũng thích hợp. Khiêng cái vật nặng này đi nào.”
Ban cán sự bệnh viện không cười không nói. Y tá McGuigan và bác sĩ Cioffi chằm chằm nhìn Sampson – người đã đơn giản hóa tính chất nghiêm trọng của tình hình, lạy trời chuyện đó đừng xảy ra.
Tôi nghĩ tôi phải hành động hoàn toàn khác nếu muốn có được sự hợp tác của họ. “Bệnh viện có thuốc Anectine và Marplan chứ?” Tôi hỏi.
Bác sĩ Cioffi nhún vai. “Tất nhiên. Nhưng tại sao anh lại muốn biết về những loại thuốc này?”
“Anectine đã được sử dụng để giết những kẻ cộng tác với tên sát thủ. Hắn biết nhiều về các loại độc dược, và dường như hắn thích chứng kiến cảnh người ta đi vào cõi chết. Một trong số các băng cướp có vũ trang đã biến mất tăm, và có khả năng chúng cũng đã bị giết. Thám tử Sampson và tôi sẽ cần xem các bệnh án và tất cả các báo cáo hội chẩn đối với toàn bộ bệnh nhân. Sau đó tôi sẽ kiểm tra biểu đồ hàng ngày từ những manh mối hứa hẹn nhất của chúng ta. Chúng tôi sẽ làm ca bảy giờ đến ba giờ rưỡi ngày hôm nay.”
Vào lúc bảy giờ, Sampson và tôi đi trực tại Hazelwood. Tôi là cố vấn tâm thần và Sampson là nhân viên khuân vác. Còn tên Trùm? Mi là ai?

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.