Hồng Rực Đỏ

CHƯƠNG 108



CHUYỆN ĐÓ DIỄN RA NHƯ TRONG MƠ, tuyệt vời, hoàn hảo, qua hết phần còn lại của ngày thứ Bảy và kéo dài sang sáng Chủ nhật. Vấn đề duy nhất là – thời gian trôi quá nhanh.
Càng ở bên Betsey và càng nói chuyện với cô tôi càng mến cô hơn, và tôi đã thích cô trước khi chúng tôi đến khách sạn Bốn mùa. Có điều gì không như ý ở đây ư? Chỉ có một lần vào thứ Bảy chúng tôi đả động đôi chút về vụ tên Trùm. Betsey hỏi liệu tôi có cho rằng chúng tôi đang gặp nguy hiểm hay không. Cô băn khoăn hắn có thể bám theo chúng tôi không. Không ai trong chúng tôi có câu trả lời cho câu hỏi đó, nhưng cả hai đều rút súng ra.
Vào khoảng mười giờ sáng Chủ nhật, chúng tôi ăn bữa sáng được dọn cho chúng tôi tại bể bơi. Chúng tôi ngồi trên ghế phô tơi lót đệm cùng những chiếc khăn tắm màu xanh và trắng mịn. Chúng tôi đọc tờ Washington Post và New York Times. Đôi lúc chúng tôi bắt gặp một ánh mắt hiếu kỳ, nhưng Bốn mùa là một chuỗi khách sạn năm sao và những người có mặt tại đây, nhất là tại khách sạn ở Washington, đã chứng kiến những cảnh như thế này – thậm chí còn nhiều là đằng khác. Ngoài ra, tôi chắc Betsey và tôi trông có vẻ mãn nguyện và hạnh phúc bên nhau.
Lẽ ra tôi phải thấy những gì đang đến. Tôi không biết tại sao, nhưng bỗng dưng tôi lại nghĩ về kẻ đứng đằng sau những vụ cướp của, giết người và bắt cóc: tên Trùm. Tôi cố xua ý nghĩ đó ra khỏi đầu nhưng không được. Hiệp sĩ giết rồng đã trở lại; công việc đã trở lại.
Tôi nhìn Betsey. Mắt cô khép lại, và có vẻ cô hoàn toàn thư thái. Sáng đó cô đã sơn móng chân móng tay một màu sáng bóng. Cô cũng tô môi màu đó. Trông cô không giống một đặc vụ FBI chút nào. Cô thật gợi tình và xinh đẹp, và tôi yêu cái thời khắc chúng tôi bên nhau.
Tôi ghét phải làm phiền cô. Cô có được chút thời gian nghỉ ngơi, và cô đang nằm rất bình yên trên chiếc phô tơi của mình.
“Betsey?”
Môi cô nở nụ cười. Mắt cô vẫn nhắm nghiền. Cô khẽ cựa mình để có tư thế thoải mái hơn trên chiếc phô tơi.
“Vâng. Em muốn về phòng cùng anh. Em thậm chí đã đầu hàng cái cảm giác dễ chịu trên cổ và lưng vì nó rồi. Chúng ta có thể để khăn tắm lại trên ghế. Có lẽ chúng vẫn còn ở đây khi chúng ta quay lại.”
Tôi tủm tỉm cười rồi nhẹ nhàng mát xa lưng cô. “Anh ghét làm việc này lắm, Betsey. Chúng ta có thể nói về vụ án? Về hắn?
Cô mở mắt ra. Chúng nheo lại và tập trung. Chỉ bấy nhiêu thôi, Betsey lại hoàn toàn là con người của công việc. Tôi sửng sốt vì sự thay đổi đó. Thật ra, cô còn tệ hơn tôi. “Có gì về hắn nào?” cô hỏi. “Anh đang nghĩ gì thế?”
Tôi xích lại bên ghế của cô. “Chúng ta đã dành ra hai tuần qua để đào xới vụ MetroHartford. Rồi lại thẩm vấn Macdougall. Trong suốt thời gian đó chúng ta đã bỏ qua các nhà băng hắn đã tấn công trước đó. Betsey, anh muốn xem lại toàn bộ hồ sơ cũ một lần nữa. Kể cả hồ sơ cá nhân.”
Cô hơi bối rối. “Được thôi. Em đoán vậy. Nhưng anh mất em đấy. Anh đang nghĩ gì hả Alex? Chúng ta tìm kiếm cái gì chứ?”
“Bốn nhân viên bị giết tại nhà băng First Union. Chẳng có lý do gì hết. Chúng ta luôn cho rằng hắn trừng phạt họ để làm gương. Sao lại là bốn người? Anh không hiểu.”
Cô lại nhắm mắt. Tôi có thể thấy bánh xe đang quay – quay rất nhanh; tôi hầu như có thể nghe thấy tiếng hộp số di chuyển. “Hắn muốn trả thù cái nhà băng đặc biệt đó,  hắn muốn tiền của hắn.”
“Nghe giống hắn lắm, phải không? Hắn cẩn thận và hiệu quả. Rất tỉnh táo. Hắn muốn tất tần tật, cả trả thù và tiền bạc.”
Betsey lại mở mắt ra. Cô nhìn tôi chằm chằm. Cô bĩu đôi môi đỏ mọng của mình. ấn đề. Vấn đề quan trọng.”
Tôi hôn phớt lên môi cô. “Là gì vậy?” tôi hỏi.
“Em vẫn muốn về phòng với anh. Sau đó chúng mình có thể kiểm tra kỹ lưỡng tất cả đống hồ sơ bụi bặm, mốc meo về các nhà băng đó.”
Tôi phá lên cười. “Nghe cứ như là một kế hoạch cực kỳ sáng suốt vậy. Đặc biệt là phần thứ nhất.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.