KHI CHRISTINĐÃ CHUẨN BỊ ra về, chúng tôi cùng khóa cổng trường và đi xuống Phố School hướng về phía Phố Năm. Giữ đúng lời, tôi xách cái cặp tài liệu căng phồng của Christine; tôi có cảm giác như trong đó là cả chục cuốn sách. Tôi cố pha trò. “Em cũng không có ý kiến gì về việc mang quả bóng bowling này.”
“Em đã bảo anh những cuốn sách này nặng lắm. Em là nhà tư tưởng nặng ký, anh biết mà. Thực ra em có phần vui vì anh đến tối nay,” nàng nói.
“Anh không thể xa em.” Tốt hơn là nên nói ra sự thật. Tôi muốn khoác tay Christine hay chí ít là cầm bàn tay nàng, nhưng tôi còn do dự. Quá gần gũi và vẫn còn quá xa cách với nàng có vẻ là kỳ lạ và không ổn. Tôi khát khao được ôm nàng trong vòng tay tôi.
“Em muốn trao đổi với anh về một số vấn đề,” cuối cùng nàng nói. Nàng nhìn chăm chú vào mắt tôi. Từ vẻ mặt của nàng tôi có thể nói rằng chắc chắn cái tin tôi sắp sửa được nghe không phải là tin tốt.
“Em vẫn hy vọng rằng nó sẽ không làm em lo lắng – việc anh tham gia điều tra vụ án mạng này. Nhưng nó không những làm em lo lắng, Alex ạ. Nó làm em phát điên. Và em lo cho sự an toàn của chính mình. Em không thể ngăn chặn điều đó sau những gì đã xảy ra ở Bermuda. Em mất ngủ liên miên từ khi trở về Washington.”
Tôi tan lòng nát dạ khi nghe Christine nói như vậy. Tôi có cảm giác khủng khiếp về những gì đã xảy ra với nàng. Tuy vậy, nàng đã thay đổi quá nhiều. Dường như tôi không thể làm được gì để cải thiện điều đó, để giúp nàng. Tôi đã cố gắng một thời gian dài, nhưng vô vọng. Tôi lo rằng mình sẽ không chỉ mất Christine, mà còn mất cả tiểu Alex nữa.
“Em nhớ một số giấc mơ thời gian gần đây. Chúng quá nhiều bạo lực, Alex ạ. Và chúng rất thật. Một đêm kia anh lại truy đuổi Weasel, và rồi hắn giết anh. Hắn thản nhiên đứng đó và bắn anh hết phát này đến phát khác. Sau đó hắn đến giết con và em. Tỉnh dậy em vẫn còn la hé
Cuối cùng tôi cầm lấy tay nàng. “Geoffrey Shafer chết rồi, Christine,” tôi nói.
“Anh không biết chuyện đó đâu. Chắc chắn là không,” Christine vặc lại, và rút tay nàng ra khỏi tay tôi. Một lần nữa nàng trở nên giận dữ.
Chúng tôi im lặng đi dọc bờ sông Anacostia. Một lát sau nàng kể tôi nghe về vài giấc mơ khác của nàng. Tôi có cảm giác nàng chỉ muốn tôi nghe mà không muốn tôi hiểu chúng. Tất cả những giấc mơ đều đầy bạo lực – những người Christine biết và yêu thương đều bị cắt xẻo và bị giết.
Cuối cùng Christine dừng bước tại góc Phố Năm gần nhà tôi. “Alex à, em phải nói với anh điều này. Em đã đến gặp một chuyên gia tâm thần, bác sĩ Belair, ở Mitchellville. Ông ấy đang giúp em.”
Christine tiếp tục nhìn chăm chú vào mắt tôi. “Em không muốn gặp anh nữa, Alex ạ. Em đã suy nghĩ về điều đó suốt nhiều tuần lễ. Em đã kể về nó cho bác sĩ Belair. Anh không thể thay đổi ý định của em được đâu, và em sẽ đánh giá cao nếu anh không cố làm việc ấy.”
Nàng đỡ lấy chiếc cặp tài liệu từ tay tôi rồi bỏ đi. Nàng không để tôi được nói một lời, nhưng dù sao tôi cũng cảm thấy khó khăn khi phải lên tiếng. Tôi đã nhận ra sự thật trong mắt nàng. Nàng không còn yêu tôi nữa. Việc tôi vẫn yêu nàng, và đương nhiên, yêu con trai bé bỏng của chúng tôi càng khiến cho tình hình trở nên tồi tệ hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.