BỆNH VIỆN ĐÓ có vẻ giống như một đường hầm không lối thoát vậy, Betsey ạ. Tôi đã gặp tất cả mọi người – bác sĩ, y tá, bệnh nhân. Tôi không biết tôi hoặc Sampson có cần quay lại đó sau tuần này hay không. Có lẽ chúng ta bị Brian Macdougall lừa tới đây. Cũng có thể tên Trùm đang chơi chúng ta. Cô có biết gì hơn về Walsh và Doud không?”
Betsey lắc đầu. Tôi có thể nhận ra nỗi đau và thất vọng trong mắt cô. “Doud vẫn bặt vô âm tín. Chẳng có gì sất. Anh ấy đã biến mất.”
Tôi đang ngồi trong phòng làm việc của cô, chân chúng tôi thượng cả lên bàn làm việc. Chúng tôi tu trà đá từ trong chai. Cùng đàm đạo và than phiền về những gì đã xảy ra. Betsey có thể là người biết lắng nghe khi nào cô muốn, hoặc cô cần.
“Kể tôi nghe đến giờ anh đã biết những gì nào,” cô nói. “Cho tôi nghe đi. Tôi muốn chính mình đánh giá.”
“Chúng tôi không tìm được gì liên quan giữa bệnh nhân hoặc nhân viên bệnh viện với MetroHartford hay các vụ cướp nhà băng trước đó – xem ra không bệnh nhân nào có khả năng gây tội ác. Ngay cả các bác sĩ ở đó cũng không có ấn tượng gì ghê gớm. Có lẽ là Marcuse – nhưng tôi nghĩ ông ta là người tốt. Cả chục đặc vụ của cô đã rũ tung mọi thứ tại Hazelwood rồi. Không gì cả, Betsey. Cuối tuần này tôi sẽ xem lại hồ sơ một lần nữa.”
“Nhưng anh nghĩ chúng ta đã mất dấu hắn?”
“Cũng vẫn thế thôi – không có kẻ tình nghi. Tên Trùm dường như không có mặt trên đời khi hắn muốn.”
Cô đưa tay lên dụi mắt rồi lại nhìn tôi. “Bộ Tư pháp đã đầu tư nặng vào câu chuyện của Brian Macdougall. Họ phải tiếp tục để mắt đến Hazelwood. Sau đó họ sẽ kiểm tra tất cả các bệnh viện cựu chiến binh khác trên toàn quốc. Nghĩa là tôi phải tiếp tục tìm kiếm. Nhưng anh có nghĩ Macdougall và băng đảng của gã phạm sai lầm không?”
“Có thể sai lầm, có thể là trò bịp. Cũng có thể Macdougall đã phịa ra toàn bộ chuyện này. Chắc chắn Macdougall sẽ nhận được cái gã muốn từ vụ này – Nhà tù Liên bang. Như tôi đã nói, tôi sẽ xem lại hồ sơ. Tôi không bỏ cuộc đâu.”
Betsey tiếp tục nhìn ra phong cảnh thành phố. “Vậy là anh định làm việc cả cuối tuần này? Tiếc thật – anh trông có vẻ cần nghỉ ngơi đấy,” cô nói.
Tôi nhấp một ngụm trà đá và nhìn cô. “Cô có ý gì chăng?
Betsey cười phá lên, và vẻ mặt bẽn lẽn của cô thật hấp dẫn. Cô huýt sáo vào cổ chai trà lạnh của mình. “Tôi nghĩ đã đến lúc rồi, Alex ạ. Cả hai chúng ta đều cần ZUI ZẺ chút đỉnh theo kiểu cũ. Anh nói sao nếu tôi đến đón anh – vào chiều thứ Bảy?”
Tôi khẽ lắc đầu, nhưng lại cười vang.
“Có phải thế là đồng ý không đấy?”
“Đồng ý. Tôi nghĩ tôi cần ZUI ZẺ chút đỉnh theo kiểu cũ. Tôi chắc chắn tôi cần.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.