TRÊN THỰC TẾ TÔI KHÔNG CÓ LỰA CHỌN NÀO, vì thế tôi l vào điều tra vụ cướp nhà băng và hàng loạt vụ giết người. Báo chí và truyền hình vẫn đăng tải những câu chuyện gây xúc động về người cha, đứa con và cô giữ trẻ bị giết hại. Hình ảnh cậu bé ba tuổi Tommy Buccieri dường như có mặt khắp nơi. Tôi tự hỏi, Có phải kẻ giết người muốn chúng tôi cảm thấy bị sỉ nhục hay không?
Sampson và tôi dành gần trọn một ngày tìm Errol và Brianne Parker. Càng cùng với FBI lần theo dấu vợ chồng Packer, càng thấy rõ rằng chúng chắc chắn đã đánh cướp những nhà băng nhỏ ở Maryland và Virginia trong vòng ít nhất một năm qua. Vụ cướp Silver Spring lại khác. Nếu chúng làm vụ này thì có cái gì đó đã ngẫu nhiên thay đổi phong cách của chúng; chúng đã trở thành những sát thủ hung ác, nhẫn tâm. Sao vậy chứ?
Sampson và tôi dừng lại ăn trưa tại chợ Boston vào khoảng một giờ chiều. Đó không phải là lựa chọn thứ nhất, thậm chí là thứ hai của chúng tôi, nhưng việc này là có ích và một điều không thể phủ nhận là chàng Bự đã đói. Tôi thì còn có thể tiếp tục mà không cần ăn uống.
“Anh có cho rằng tụi nhà Parker đang làm vụ khác không?” Sampson hỏi tôi khi chúng tôi chúi mũi vào các món thịt phi lê, ngô và khoai tây nghiền.
“Nếu chúng là những kẻ cướp nhà băng ở Maryland thì chắc chắn chúng đang giấu mình. Chúng biết tình hình còn đang nóng. Thỉnh thoảng Errol lỉnh xuống Nam Carolina. Nó là dân chài. Kyle đã có các đặc vụ FBI nằm vùng ở đó rồi.”
“Có khi nào anh ở bên Errol chưa?” Sampson muốn biết.
“Thường thì gia đình vẫn họp mặt, nhưng tôi nhớ là nó ít đến lắm. Có một lần tôi đi câu cùng nó. Errol giống như một đứa trẻ nít nếu chúng tôi tóm được cá hồi xanh hay cá trê nặng cỡ hai, ba pao. Maria lúc nào cũng yêu quý Errol.”
Sampson tiếp tục ăn món thịt và một suất đúp khoai tây nghiền của nh. “Anh vẫn nghĩ nhiều về Maria phải không?”
Tôi dằn mình xuống ghế. Tôi không chắc tôi muốn nói về chuyện đó vào lúc này. “Nhiều sự việc khác nhau nhắc tôi nhớ đến cô ấy. Nhất là những ngày Chủ nhật. Thỉnh thoảng chúng tôi ngủ đến trưa, tự đãi mình bằng một bữa ăn nửa buổi ngon lành. Hoặc chúng tôi thăm ao vịt gần sông St. Tony. Những cuộc dạo chơi kéo dài trong công viên Garfield. Thật buồn, không thể hiểu nổi, John ạ – việc nàng mất khi còn quá trẻ. Đặc biệt đau lòng vì tôi không thể tìm được gì về vụ sát hại nàng.”
Sampson tiếp tục truy kích tôi bằng các câu hỏi. Thỉnh thoảng anh vẫn làm như vậy.
“Anh và Christine ổn chứ?”
“Không,” rốt cuộc tôi đành thú nhận. Nhưng tôi không thể nói ra toàn bộ sự thật. “Cô ấy không thể vượt qua những gì đã xảy ra với Geoffrey Shafer. Tôi thậm chí không chắc là Weasel đã chết. Ta dừng ở đây chứ?”
Sampson ngoác miệng cười. “Dừng ăn hay dừng cuộc kiểm tra chéo của tôi?”
“Chúng ta đi thôi. Hãy tìm ra Errol và Brianne Parker. Phá vụ cướp nhà băng. Nghỉ làm nốt phần còn lại của ngày.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.