Hồng Rực Đỏ

CHƯƠNG 112



SZABO XUỐNG TAXI trên đại lộ Rhode Island ở Northwest. Tôi cũng vậy. Hắn lang thang một lát – mua kẹo ngó. Ít nhất thì cũng có vẻ như thế. Lúc này trông hắn thư giãn hơn. Chứng máy mặt do căng thẳng của hắn đã giảm bớt khi hắn ra khỏi khuôn viên bệnh viện. Chắc là bởi hắn đã giả bộ như vậy.
Cuối cùng hắn rẽ vào một tòa nhà xây bằng đá kết nâu cũ nát bị chiếm dụng bất hợp pháp vẫn trên đại lộ Rhode Island. Tầng trệt là một tiệm giặt Trung Hoa – A. LEE.
Hắn làm gì ở đây? Hắn có chuồn qua cửa sau không? Nhưng rồi tôi nhìn thấy ánh đèn lóe lên trên một ô cửa sổ tầng hai. Szabo đi qua đi lại nơi đó vài lần. Đích thị là hắn. Cao và để râu.
Đầu óc tôi bắt đầu tràn ngập các khả năng. Không một ai ở Hazelwood biết về căn hộ của Szabo tại D.C. Trong hồ sơ bệnh viện không hề có một dòng nào đề cập đến nó.
Người ta tưởng Szabo là một kẻ lang thang. Tuyệt vọng, vô hại và không nhà không cửa. Đó là màn lừa dối mà hắn đã tạo ra. Cuối cùng tôi cũng đã biết được bí mật của hắn. Điều đó có ý nghĩa gì chứ?
Tôi chờ đợi ở bên dưới, trên đại lộ Rhode Island. Tôi không hề cảm thấy có bất kỳ nguy hiểm đặc biệt nào. Dù sao thì vẫn chưa.
Tôi chờ ngoài đường một lúc lâu. Hắn ở trong tòa nhà gần hai tiếng đồng hồ. Tôi không thấy hắn xuất hiện bên cửa sổ thêm lần nào nữa. Hắn làm gì trong đó? Thời gian trôi vùn vụt khi người ta cố tránh mối nguy hiểm hay thất bại.
Sau đó đèn trong căn hộ tắt phụt.
Tôi quan sát tòa nhà cùng nỗi sợ đang tăng lên. Szabo không quay ra. Tôi lo lắng. Hắn biến đâu cơ chứ?
Đúng năm phút sau khi đèn trên lầu tắt, Szabo lại xuất hiện ở thềm cửa trước. Chứng máy mặt vì căng thẳng của hắn dường như đã trở lại. Có lẽ chúng là thật.
Hắn liên hồi dụi mắt, sau đó là hàm dưới. Hắn giật và liên tục kéo chiếc sơ mi ra khỏi ngực hắn. Hắn dùng các ngón tay chải mái tóc đen dày hai hoặc ba lần.
Có phải đây là tên Trùm mà tôi đang theo dõi hay không? Điều đó có vẻ gần như không thể. Nhưng nếu không phải hắn thì chúng tôi đã sai sót ở khâu nào?
Szabo tiếp tục bồn chồn nhìn quanh con phố, nhưng tôi ẩn mình trong bóng tối của một tòa nhà khác. Tôi chắc rằng hắn không thể nhìn thấy tôi. Hắn sợ cái gì vậy?
Hắn bắt đầu bước đi. Tôi thấy hắn lại đi lên đại lộ Rhode Island. Sau đó hắn vẫy một chiếc taxi.
Tôi không bám theo Szabo. Tôi muốn lắm – nhưng tôi có một thôi thúc thậm chí còn mạnh mẽ hơn. Đó là một linh cảm mà tôi cần vận dụng. Tôi vội băng qua phố và bước vào tòa nhà xây bằng đá kết nâu, nơi hắn đã có mặt gần trọn buổi chiều.
Tôi phải tìm ra Szabo đã làm gì ở đó. Cuối cùng tôi phải thừa nhận – hắn đang khiến tôi phát điên. Hắn đang chuyển những cái máy mặt bồn chồn của hắn sang tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.