BETSEY CAVALIERRE và tôi quay về Hazelwood và một núi công việc thường nhật vẫn cần phải hoàn thành tại đó. Sampson gặp chúng tôi. Cho đến mười rưỡi đêm hôm đó chúng tôi đã xem xét tất cả những gì có thể tìm được tại bệnh viện. Chúng tôi đã xác định được danh tính mười chín nhân viên bệnh viện, những người đã tiếp xúc với Szabo. Danh sách sơ tuyển gồm có sáu bác sĩ tâm thần đã từng gặp hắn.
Betsey và tôi đính ảnh của họ lên một bức tường. Sau đó tôi đi tới đi lui, mắt dán vào chúng hy vọng nhìn thấu được vào bên trong. Số tiền đó đang ở chỗ quái nào? Trên thực tế, Szabo điều hành các vụ cướp của giết người ra sao?
Tôi lại ngồi xuống. Betsey đang nhấm nháp ngụm Diet Coca thứ sáu hay thứ bảy gì đó. Tôi uống cà phê cũng nhiều như cô uống Coca. Chốc chốc chúng tôi lại đảo qua vụ tự sát bí ẩn của James Walsh và sự biến mất bất ngờ của Michael Doud. Szabo đã từ chối trả lời bất kỳ câu hỏi nào về hai đặc vụ này. Tại sao hắn lại muốn sát hại họ? Kế hoạch thực sự của hắn là gì? Quỷ tha ma bắt hắn!
“Szabo thực sự có thể đứng sau tất cả những vụ này không, Alex? Hắn có thông minh đến thế không? Cái con quỷ khốn kiếp ấy? Thằng khùng ấy?”
Tôi đứng lên khỏi cái bàn nơi tôi đang làm việc. “Anh không biết gì hơn. Lại trễ rồi. Betsey à, anh mỏi nhừ cả người rồi. Anh đi đây. Mai lại là một ngày nữa.”
Ánh đèn trên đầu làm quáng mắt và có hại. Mắt Betsey có quầng thâm và đờ đẫn khi cô ngước nhìn tôi. Tôi muốn ôm cô một chút nhưng còn đến nửa tá đặc vụ vẫn đang làm việc trong phòng. Tôi khát khao ôm cô trong vòng tay để nói với cô về mọi thứ, ngoại trừ vụ án.
“Chúc ngủ ngon,” cuối cùng tôi nói. “Ngủ chút đi.”
“Ngủ ngon. Alex.” Em nhớ anh, cô thì thầm.
“Cẩn thận nhé,” tôi nói. “Đi đường phải cẩn thận.”
“Em luôn luôn cẩn thận mà. Anh hãy bảo trọng.”
Không biết làm sao tôi về được nhà và leo lên lầu đi ngủ. Tôi đã làm việc quá sức và quá lâu. Có lẽ tôi cần phải bỏ nghề. Tôi dằn mạnh chiếc gối. Vào khoảng hai giờ hai mươi phút tôi thức giấc. Trong mơ tôi đã nói chuyện với Frederic Szabo. Sau đó tôi còn nói với ai đó trong nhóm điều tra. Ôi chao.
Đây là thời khắc tồi tệ, rất tồi tệ để thức giấc. Thường thì tôi không nhớ các giấc mmình – điều đó nghĩa là hầu như tôi kiềm chế được chúng – nhưng tôi thức giấc với một hình ảnh rất rõ ràng và đáng lo ngại về đôi phút vừa qua.
Tên cướp nhà băng Tony Brophy đã mô tả cuộc gặp của y với tên Trùm; y đã ngồi dưới ánh đèn sáng rực ra sao và chỉ nhìn thấy bóng của một người đàn ông. Cái bóng y mô tả không giống với hình dạng cái đầu của Frederic Szabo. Thậm chí chẳng có gì tương tự. Y đã nói về một chiếc mũi to, khoằm và đôi tai to. Hắn nói đến đôi tai tới vài lần. Tai to, giống chiếc ôtô với hai cánh cửa mở ra vậy. Trên thực tế Szabo có đôi tai nhỏ và cái mũi bình thường.
Nhưng có một người nào đó hiện về trong tâm trí tôi! Lạy Chúa! Tôi nhảy ra khỏi giường. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ cho đến khi đầu óc tập trung và minh mẫn hơn. Sau đó tôi gọi cho Betsey.
Cô nhấc máy sau hồi chuông thứ hai. Giọng cô là một tiếng than van nhè nhẹ và bị nghẹt.
“Alex đây. Xin lỗi vì đã gọi cho em, làm em thức giấc. Anh nghĩ anh biết kẻ nào là tên Trùm rồi.”
“Đó là một giấc mơ xấu phải không?” cô lẩm bẩm.
“Ồ, hẳn thế rồi,” tôi bảo cô. “Đó là cơn ác mộng tồi tệ nhất của chúng ta.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.