Hồng Rực Đỏ

CHƯƠNG 120



PHẦN CÒN LẠI CỦA ĐÊM trôi qua và tôi cho rằng cả hai chúng tôi đều không muốn thế. Tôi tiếp tục nghĩ về những gì Betsey đã nói – rằng cô sẽ nhớ tôi. Tôi và cô về lại bên trong chiếc xe giám sát vào khoảng chín giờ sáng hôm sau. Chiếc xe đã bốc mùi khó chịu. Đá khô đựng trong hai chiếc xô giống nhau trong góc tỏa ra hơi nước và làm cho khoảng không gian chật hẹp này gần như có thể sống được.
“Chuyện gì đang xảy ra thế, các quý ông?” Betsey hỏi các đặc vụ tụ tập trong xe. “Tôi có bỏ lỡ trò vui nào không đấy? Ông Trùm đã dậy chưa?”
Chúng tôi được báo rằng Francis đã dậy, và rằng y vẫn chưa gọi cho Kathleen McGuigan. Tôi có một ý tưởng và đã đề xuất. Betsey rất thích. Chúng tôi gọi cho Kyle Craig và gặp anh ở nhà. Kyle cũng thích ý tưởng đó.
Quá mười giờ sáng ngày hôm đó một chút, các đặc vụ ở Arlington, Virginia, đã bắt y tá McGuigan. Ả bị thẩm vấn và phủ nhận có biết về mối quan hệ giữa bác sĩ Bernard Francis và Frederic Szabo. Ả còn phủ nhận có liên quan đến âm mưu này. Ả nói rằng những lý lẽ chống lại ả là lố bịch. Đêm hôm trước ả không hề gọi cho Francis, và chúng tôi cứ việc tha hồ kiểm tra hồ sơ điện thoại của ả.
Trong khi đó các thám tử đang lục soát nhà và sân của McGuigan. Vào buổi chiều họ tìm được một trong số những viên kim cương từ vụ MetroHartford. McGuigan hoảng hốt và ả thay đổi lời khai của mình. Ả khai với FBI những gì ả biết về bác sĩ Francis, Frederic Szabo, về những vụ cướp và bắt cóc.
Phải phải, phải,” Betsey Cavalierre nói và nhảy quanh phần đuôi của chiếc xe khi cô nghe tin. Cô đụng đầu phải trần xe. “Đau đấy. Tôi không quan tâm. Chúng ta đã tóm được y! Bác sĩ Francis sẽ bị hạ.”
Hơn hai giờ chiều hôm đó cô và tôi đi qua bãi cỏ được cắt tỉa trước nhà và bước lên những cầu thang gạch vào tòa nhà của Francis. Trống ngực tôi đập thình thình. Chính là nó. Phải là nó. Chúng tôi đi thang máy lên tầng năm – căn hộ trên cao, hang ổ của tên Trùm.
“Chúng ta đã giành được quyền làm việc này,” tôi bảo cô.
“Em không thể chờ để xem cái mặt y được nữa,” Betsey vừa nói vừa nhấn chuông. “Thằng khốn máu lạnh. Binh boong, đoán xem ai ở cửa trước hả? Việc này vì Walsh và Doud đấy. ”
“Và thằng bé nhà Bruccieri – và tất cả những ai đã bị y sát hại.”
Bác sĩ Francis ra mở cửa. Y có nước da rám nắng, y mặc chiếc quần chẽn hiệu Florida Gators, áo phông Miami Dolphin, không giày không tất. Trông y không giống một con quỷ máu lạnh và tàn nhẫn. Thì bọn chúng vẫn thường không giống quỷ.
Betsey cho y biết chúng tôi là ai. Sau đó cô giải thích cho bác sĩ Francis rằng chúng tôi là một phần của đội điều tra vụ bắt cóc MetroHartford và vài vụ cướp nhà băng ở miền Đông.
Francis có vẻ lúng túng trong giây lát. “Tôi không nghĩ là tôi hiểu. Tại sao các vị lại đến đây? Tôi đã không đến Washington, chà, gần một năm rồi. Tôi không biết làm sao có thể giúp các vị với các vụ cướp nhà băng trên miền Bắc. Các vị có chắc là đến đúng địa chỉ không đấy?”
Tôi lên tiếng. “Chúng tôi vào được không, bác sĩ Francis? Đúng địa chỉ đấy. Cứ tin tôi về điều đó. Chúng tôi muốn trao đổi với ông về một bệnh nhân cũ của ông tên là Frederic Szabo.>
Francis có thể trông còn lúng túng hơn. Y đang diễn vai của mình khá tốt, và tôi đoán tôi không hề ngạc nhiên.
“Frederic Szabo ư? Anh đang giễu tôi chắc?”
“Chúng tôi không đùa ông đâu,” Betsey nói dứt khoát.
Francis trở nên nóng nảy. Mặt và cổ y đỏ ran. “Thứ Hai tôi sẽ đến văn phòng của tôi tại bệnh viện ở West Palm. Bệnh viện nằm trên Phố Blue Heron. Chúng ta có thể trao đổi về bệnh nhân cũ của tôi ở đó. Frederic Szabo ư. Lạy Chúa! Chuyện đó cách đây gần một năm rồi. Ông ấy đã làm gì? Có phải chuyện này liên quan đến lá thư kỳ quặc của ông ấy gửi Fortune 500[1] không? Các vị lạ thật. Làm ơn ra khỏi nhà tôi ngay.”
[1] Fortune 500: bảng xếp hạng 500 công ty lớn nhất nước Mỹ được phát hành hàng năm trên tạp chí Fortune.
 
Bác sĩ Francis cố đóng sầm cửa ngay trước mặt tôi. Tôi chặn lại bằng lòng bàn tay. Trống ngực tôi tiếp tục đập mạnh. Thật tốt – chúng tôi đã tóm được y.
“Việc này không thể chờ đến thứ Hai, bác sĩ Francis ạ,” tôi nói với y. “Không thể chờ được nữa.”
Y thở dài, nhưng tiếp tục trông có vẻ bực mình đến không ngờ. “Ồ, thôi được. Tôi vừa pha cà phê. Mời vào nếu các vị phải vào.”
“Chúng tôi phải vào,” tôi nói với tên Trùm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.