TRÊN THỰC TẾ HẮN ĐÃ ĐƯA RỒI,” Francis nói, và giọng y thấp hơn bình thường ít nhất là một quãng tám. “Luôn luôn tồn tại một khả năng mong manh, hết sức mong manh là các vị có thể bắt tôi. Là tôi sẽ phải đối mặt với án tù chung thân. Điều đó hoàn toàn không thể chấp nhận được, các vị biết đấy. Nó sẽ không xảy ra. Các vị hiểu không hả?”
“Không, thật đấy, nó sẽ xảy ra,” Betsey kiên quyết đáp lại tuyên bố của Francis. Trong lúc đó tay tôi với lấy khẩu súng của mình.
Bất thình lình Francis lao về phía cánh cửa ra vào bằng kính dẫn lên sân thượng. Tôi biết trên đó không có chỗ cho y thoát khỏi đây. Y làm gì vậy nhỉ?
“Francis, không!” tôi hét lên.
Betsey và tôi cùng rút súng ra, nhưng chúng tôi không bắn. Không có lý do gì phải giết y. Chúng tôi lao qua cửa ra ngoài và chạy nước rút qua tấm sàn gỗ đã bạc màu vì mưa nắng đuổi theo Francis.
Khi chạy đến bức tường bên kia của sân thượng, Francis làm gì đó mà tôi không hình dung được, kể cả có một trăm đời làm nghề cảnh sát.
Y nhảy cắm đầu ra khỏi sân thượng- cách mặt đường năm tầng nhà. Bernard Francis rơi lao đầu xuống trước. Chắc chắn y sẽ gãy cổ. Không cách gì y có thể sống sót.
“Em không tin chuyện này!” Betsey rít lên khi chúng tôi đến rìa sân thượng và nhìn xuống.
Tôi cũng không tin vào những gì mình thấy. Francis đã thực hiện cú nhảy từ độ cao năm tầng nhà xung một bể bơi nước xanh lung linh. Y ngoi lên mặt nước và bắt đầu sải gấp về phía thành bể bên kia.
Tôi không có lựa chọn nào khác và tôi không hề do dự. Tôi nhảy ra khỏi sân thượng cao vút theo sau bác sĩ Francis.
Betsey ở sau tôi không đầy nửa bước.
Cả hai chúng tôi cùng la lên khi lao hết quãng đường xuống bể bơi.
Tôi đập lưng xuống nước trước, và tôi lĩnh đủ. Người tôi rơi cái bộp. Có cảm giác như lục phủ ngũ tạng của tôi được sắp xếp lại một cách vội vàng.
Tôi lao xuống đáy bể, va phải nó khá mạnh, nhưng sau đó tôi ngoi lên mặt nước, bơi hết sức bình sinh về phía thành bể bên kia. Tôi cố giữ cho đầu óc mình tỉnh táo, tập trung thị lực, suy nghĩ tỉnh táo về việc ngăn chặn tên Trùm trốn thoát.
Tôi trèo ra khỏi bể bơi và nhìn thấy Francis đang chạy vào khu chung cư gần đó. Y đang cố rũ nước hệt như một con vịt vậy.
Betsey và tôi bắt đầu đuổi theo y. Giày của chúng tôi kêu lọp bọp và róc nước. Không có gì là quan trọng, ngoại trừ việc chúng tôi phải bắt y.
Francis đang tăng tốc, và tôi cũng làm như vậy. Tôi đoán y hẳn phải có xe đỗ tại một trong những bãi gửi xe gần đó – hay thậm chí là một con tàu ở bến du thuyền kế bên.
Tôi đạt được rất ít tiến bộ trong tất cả những nỗ lực của mình. Francis chạy chân trần, nhưng điều đó dường như không làm giảm tốc độ của y.
Y ngoái lại và nhìn thấy chúng tôi. Rồi y thẳng đầu lên và nhìn thấy cái gì đó – cái làm thay đổi mọi thứ.
Trong bãi đỗ xe phía trước Francis có ba đặc vụ FBI. Họ đã rút súng ra chĩa vào y. Họ đang hét to bắt y dừng lại.
Francis đã đi đến bước đường cùng tại một bãi để xe đông đúc. Y ngoái nhìn chúng tôi, rồi lại quay về phía ba đặc vụ. Y thò tay vào trong túi quần.
“Francis, không được làm thế!” tôi quát to và chạy về phía y.
Nhưng y không rút súng. Y cầm trên tay một cái chai trong suốt. Y đổ chất đựng bên trong vào mồm.
Bác sĩ Francis bất ngờ chụp lấy cổ họng mình. Mắt y trợn trừng to gấp đôi bình thường. Y khuỵu gối, đầu gối y đập mạnh vào vỉa hè.
“Y uống thuốc độc,” Betsey nói, giọng cô khản đặc. “Lạy Chúa tôi, Alex.”
Francis thu hết sức tàn gượng lên khỏi mặt đất. Chúng tôi kinh hoàng quan sát trong khi y quằn quại dữ dội quanh bãi để xe, vung mạnh cả hai tay, làm một vũ điệu thẳng lưng kỳ quái. Y sùi bọt mép. Cuối cùng y đập mạnh mặt y vào một chiếc Mercedes SUV màu bạc. Máu bắn tung tóe vào mui xe.
Y gào lên, cố nói với chúng tôi điều gì đó, nhưng chỉ nghe được tiếng khò khè đau đớn. Máu mũi y chảy dữ dội. Y vặn vẹo và lên cơn co thắt, và không ai trong chúng tôi có thể làm gì để giúp y.
Thêm nhiều đặc vụ ùa vào khu vực bãi để xe. Cả người dân trong các khu chung cư và du khách cũng kéo đến. Không ai trong chúng tôi có thể làm gì cho Francis. Y đã giết nhiều người, đầu độc một số người. Y đã sát hại hai đặc vụ FBI. Bây giờ chúng tôi nhìn y chết, và điều đó thực khủng khiếp. Cái chết diễn ra trong một lúc lâu.
Y ngã huỵch xuống đất một lần nữa. Đầu y lại đập mạnh xuống vỉa hè. Những cơn co thắt và vặn vẹo chậm lại một cách dễ nhận thấy. Một âm thanh khò khè khủng khiếp thoát ra từ họng y.
Tôi phủ phục xuống bên y. “Đặc vụ Doud ở đâu? Michael Doud ở đâu?” tôi khẩn khoản. “Vì Chúa, hãy cho chúng tôi biết.”
Francis ngước lên nhìn tôi, đoạn y nói những lời cuối cùng mà tôi muốn nghe. “Các vị bắt nhầm người rồi.”
Sau đó y tắt thở.