Hồng Rực Đỏ

CHƯƠNG 124



HAI ĐÊM SAU, vào khoảng mười một giờ rưỡi tôi ở nhà chơi piano trên căn phòng kính. Phần còn lại của ngôi nhà chìm trong yên tĩnh, dễ chịu và thanh bình, cái cách mà đôi khi tôi thích. Tôi vừa lên đây, kiểm tra Thằng bé và thấy nó đang ngủ giống như một tiểu thiên thần xinh xắn trong chiếc cũi của mình. Tôi chơi “Rhapsody in Blue” của Gershwin, một trong những nhạc phẩm mà tôi yêu thích.
Tôi đang nghĩ về gia đình tôi, về ngôi nhà cũ của chúng tôi trên Phố Năm và tôi yêu nó nhiều biết bao bất chấp tất cả những rắc rối đã xảy ra với khu phố đó. Một lần nữa tôi đang bắt đầu lấy lại thăng bằng. Có lẽ tất cả những tiếng thét và tiếng khóc trong nhà thờ Baptist đã có tác dụng. Hoặc có lẽ đó là Gershwin.
Chuông điện thoại reo, và tôi vội vàng xuống bếp nghe điện trước khi nó đánh thức cả nhà dậy, nhất là tiểu Alex, hay A.J., như Jannie và Damon bắt đầu gọi đứa em của chúng.
Đó là Kyle Craig.
Kyle hầu như không bao giờ gọi về nhà và không bao giờ gọi muộn thế này.
Đây là cái cách mà mọi chuyện về vụ tên Trùm đã bắt đầu – với Kyle.
“Kyle,” tôi nói, “sao anh lại gọi về đây cho tôi? Có gì không ổn à? Tôi không thể bắt tay vào vụ khác đâu.”
“Tình hình tệ lắm, Alex ạ. Tôi cũng không biết phải nói chuyện này với anh như thế nào,” anh nói bằng cái giọng nhẹ nhàng nhất, trầm lặng nhất. “Chà, khốn kiếp, Alex… Betsey Cavalierre chết rồi. Tôi đang ở chỗ cô ấy. Anh nên đến đây. Đến ngay đi.”
Một phút sau hay đại loại thế tôi mới gác ống nghe. Hẳn thế – bởi nó nằm sau cái móc. Chân tay tôi run lẩy bẩy. Tôi cắn môi và cảm nhận được vị mặn của máu. Đầu óc tôi quay cuồng. Kyle không nói hết với tôi, mà chỉ nói tôi cần đến nhà Betsey. Có kẻ nào đó đã đột nhập vào đó và giết cô. Kẻ nào đã giết cô? Lạy Chúa! Tại sao cơ chứ?
Tôi đang chụp vội quần áo lên người thì chuông điện thoại reo lần thứ hai. Tôi vồ lấy ống nghe. Chắc lại là ai đó báo tin xấu. Chắc là Sampson, hoặc có lẽ là Rakeem Powell.
Tôi nghe thấy một giọng nói trên đường dây. Nó làm đông cứng mọi thứ trong>
“Ta chỉ muốn chúc mừng mi. Mi đã làm một việc tuyệt vời. Mi đã bắt và trừng phạt tất cả đám thuộc hạ của ta, đúng như ta đã nghĩ là mi có thể. Trên thực tế, chúng được sử dụng cho chính mục đích đó.”
“Ai đấy?” tôi hỏi. Nhưng tôi nghĩ tôi biết kẻ đó là ai rồi.
“Mi biết đây là ai mà, bác sĩ Cross. Mi là một gã đủ thông minh. Mi biết rằng bắt tay bác sĩ giỏi Francis là hơi quá dễ. Cả những người bạn thám tử của ta ở New York – Mr. Brian Macdougall và nhóm của hắn. Và tất nhiên vẫn còn vấn đề toàn bộ số tiền đang mất tăm mất tích đó nữa. Ta là kẻ mi gọi là Trùm. Đó là cái tên ta có thể sống cùng. Hợp đấy. Ta cũng giỏi như thế.
“Chúc ngủ ngon nhé. Ta sẽ sớm gặp mi thôi. Ồ. Chúc vui vẻ tại nhà Betsey Cavalierre nhé. Tất nhiên ta làm đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.