THÔNG ĐIỆP CỦA KYLE to và rõ ràng. FBI phụ trách điều tra vụ cướp của giết người tại nhà băng. Tôi được phép tham gia hoặc rút lui. Trong một thoáng, tôi chấp nhận. Đây là vụ của Cavalierre và Kyle, là vấn đề hóc búa, là áp lực thời gian của họ.
Không ai nói lời nào khi chúng tôi đi qua Rosslyn trên một trong những chiếc xe mui kín của FBI. Đến giờ đã rõ khuôn mẫu của các vụ cướp: Có người chết khi vụ cướp xảy ra. Dường như một kẻ giết người hàng loạt đang thực hiện các vụ cướp
“Báo động của nhà băng đến thẳng FBI?” cuối cùng tôi cũng nói ra điều vẫn làm tôi băn khoăn kể từ khi tôi nhận được điện thoại của Kyle tại bệnh viện St. Anthony.
Từ băng ghế trước Beysey Cavalierre quay về phía tôi. “Hiện thời tất cả các nhà băng First Union, Chase, First Virginia và Citibank đều kết nối với chúng tôi. Đó là quyết định của họ – chúng tôi không hề gây áp lực. Chúng tôi đã chuyển thêm vài chục đặc vụ đến khu vực D.C. vì thế chúng tôi có thể sẵn sàng khi họ hoặc nhà băng khác bị tấn công. Chúng tôi đã tới chi nhánh ở Rosslyn trong vòng chưa đầy mười phút. Nhưng chúng đã chuồn rồi.”
“Các bạn đã gọi cho Sở Cảnh sát Rosslyn chưa?” tôi hỏi.
Kyle đáp, “Chúng tôi đã gọi rồi, Alex à. Chúng tôi không muốn giẫm vào chân người khác nếu không buộc phải làm như vậy. Họ đang trên đường tới chi nhánh nhà băng.”
Tôi lắc đầu và tròn xoe mắt. “Nhưng không phải là đến nhà giám đốc nhà băng.”
“Chúng tôi muốn tự mình kiểm tra ngôi nhà trước,” đặc vụ Cavalierre trả lời thay cho Kyle. “Bọn sát thủ không hề phạm sai lầm. Chúng ta cũng không.” Cô tỏ ra thô lỗ và không còn kiên nhẫn được với tôi. Tôi không thích giọng Cavalierre cho lắm, và cô dường như chẳng thèm quan tâm tôi đang nghĩ gì.
“Rosslyn có lực lượng cảnh sát rất tốt,” tôi bảo Cavalierre. “Trước đây tôi đã từng làm việc với họ. Cô đã bao giờ làm việc với họ chưa?” Tôi có cảm giác mình phải bảo vệ một vài người tôi biết và kính trọng.
Kyle thở dài. “Anh biết điều đó phụ thuộc vào việc ai phản ứng trước. Vấn đề là thế. Betsey nói đúng đấy – ta không thể phạm sai lầm trong vụ này. Họ cũng không.
Chúng tôi rẽ vào đường cao tốc ở Rosslyn. Khu vực lân cận trông thanh bình, yên tĩnh và trù phú: những bãi cỏ được chăm nom chu đáo, những gara để được hai xe, những ngôi nhà cả cũ lẫn mới đều rộng rãi.
Chúng luôn luôn giết người, tôi không thể không suy nghĩ. Trước đây chúng đã làm điều đó với một gia đình rồi.
Chúng tôi dừng xe trước một ngôi nhà có hàng số 315 to tướng màu đỏ trên chiếc hộp thư màu vàng nhạt. Một chiếc xe mui kín màu đen men vào lề đường phía sau chúng tôi – lại thêm đặc vụ. Càng nhiều càng đáng sợ.
“Băng cướp chắc chuồn rồi,” Kyle nói vào bộ đàm của anh. “Nhưng hãy nhớ, người ta không thể biết chắc được. Bọn này là sát thủ. Mà chúng có vẻ cũng thích điều đó.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.