Hồng Rực Đỏ

CHƯƠNG 77



TÔI CỐ KHÔNG thể hiện quá nhiều ngạc nhiên. “Sao trước đây cô không nói với ai hả?” tôi hỏi.
“Tôi gọi vào đường dây nóng MetroHartford đã thiết lập. Tôi nói với hai kẻ đãng trí. Đó là người đầu tiên gọi lại cho tôi.
“Cô làm tôi quan tâm đấy, Hildie,” tôi bảo cô ta.
Hildie là một phụ nữ đồ sộ có cái cười xinh xắn và chất phác. Cô ta bốn mươi hai tuổi và từng là thư ký giám đốc. Cô ta không còn làm cho MetroHartford nữa, đó có thể là lý do trước đó không ai thẩm vấn cô ta. Cô ta đã bị hãng bảo hiểm sa thải hai lần. Lần đầu cô ta bị gạt ra rìa là vào một trong những đợt thắt lưng buộc bụng theo chu kỳ và khá đều đặn của hãng. Hai năm sau cô ta được thuê lại, nhưng ba tháng trước cô lại phải ra đi vì lý do mà cô ta mô tả là “mối tương tác tệ hại” với ông chủ của cô, ngài Louis Fincher – CFO của MetroHartford. Vợ Fincher là một trong số những con tin trên chuyến xe buýt du lịch.
“Hãy cho tôi biết về người đàn ông cô gặp ở Hartford, người mà cô tin là đã dính dáng đến vụ bắt cóc,” tôi nêu câu hỏi sau khi đã để cô ta nó
“Ở đây có tiền cho tôi không đấy?” cô ta hỏi, ném vào tôi cái nhìn ngờ vực. “Anh biết đấy, hiện tôi đang thất nghiệp.”
“Hãng đang treo thưởng cho những thông tin giúp phá án.”
Cô ta lắc đầu và phá lên cười. “Chà! Vụ đó nghe có vẻ hơi lâu, lâu lắc ra đấy. Hơn nữa, tôi có nên tin vào lời nói của Metro không?”
Tôi không thể phủ nhận điều cô ta nói. Tôi chờ cô ta tập trung tư tưởng. Tôi có cảm giác rằng cô ta đang nghĩ xem cô ta muốn nói với tôi ngần nào.
“Tôi gặp hắn tại Tom Quinn’s. Đó là một quán rượu địa phương trên Phố Asylum gần rạp hát và phòng họp cũ của Nghị viện. Chúng tôi đã nói chuyện, và tôi thấy mến hắn. Tuy hắn khá quyến rũ, nhưng điều đó khiến tôi cảnh giác. Vẻ quyến rũ thường đi liền với rắc rối. Người có gia đình? Một kẻ lập dị?
“Dù sao thì chúng tôi cũng trò chuyện một lát, và dường như hắn vui, nhưng cũng chẳng đi đến đâu, nếu anh hiểu tôi định nói gì. Trên thực tế, hắn rời Quinn’s trước. Hai đêm sau tôi lại gặp hắn tại Quinn’s. Chỉ đến lúc đó mọi thứ mới thay đổi. Anh biết không, nhân viên phục vụ quầy rượu là một người bạn thân của tôi. Cô ấy cho tôi biết hắn đã hỏi cô ấy về tôi trước cái đêm tôi gặp hắn. Hắn biết tên tôi. Hắn biết tôi đã từng làm việc cho Metro. Hoàn toàn vì tò mò mà tôi đã nói chuyện với hắn lần thứ hai.”
“Cô không sợ người đàn ông đó à?” tôi hỏi.
“Không, khi tôi ở Tom Quinn’s. Tất cả mọi người đều biết tôi, vì thế tôi sẽ được giúp ngay nếu tôi cần. Tôi muốn biết thằng cha này muốn cái quái gì. Rồi điều đó trở nên tương đối rõ ràng đối với tôi. Hắn muốn nói về MetroHartford hơn là. Hắn giỏi về khoản ấy, nhưng dứt khoát là hắn muốn nói về ban giám đốc. Ai khắt khe nhất? Ai là chỉ huy. Thậm chí còn chõ mũi vào gia đình họ nữa. Đặc biệt hắn hỏi về ngài Fincher. Và ngài Dooner. Sau đó, giống hệt như lần trước, hắn ra về trước tôi.”
Tôi vừa gật gù vừa hoàn tất vài dòng ghi chép. “Cô không gặp lại hắn, không nghe gì về hắn nữa sao?”
Hildie Rader lắc đầu và mắt cô ta nheo lại. Tuy vậy tôi có nghe về hắn. Tôi đã có quan hệ tốt với Betsy Becton. Cô ấy là một trong những trợ lý cho ngài chủ tịch Dooner. Dooner là sếp của các sếp tại MetroHartfort.
“Điều này thật thú vị,” cô ta nói với tôi. “Betsy đã gặp một người đàn ông giống hệt thằng cha tôi gặp tại Quinn’s. Bởi vẫn chính là hắn. Hắn ngồi bên cô ấy ở quán cà phê tại Borders trên Phố Main. Hắn tán gẫu với Betsy khi cả hai nhấm nháp loại cà phê đắt tiền, mocha, latte, hay đại loại thế. Hắn muốn biết về, anh có đoán là gì không? Ban giám đốc điều hành tại MetroHartford.Hắn là một trong số những kẻ bắt cóc, đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.