TÔI CẮM ĐẦU CHẠY qua một hàng rào những bụi cây rậm rạp. Chúng cào và cứa vào cánh tay tôi đến tóe máu. Brian Macdougall không còn xa lắm trong khoảng sân bên cạnh.
Tôi chạy sau gã chục bước, và rồi tôi túm được gã. Tôi giáng vai phải của tôi vào khuỷu chân gã. Tôi muốn làm Macdougall đau nếu tôi có thể.
Gã ngã vật xuống, nhưng gã đã nạp đầy chất adrenaline hệt như tôi. Gã lăn tròn và thoát khỏi tay tôi. Gã nhanh chóng bật dậy, cả tôi cũng thế. “Lẽ ra anh bạn phải nằm im,” tôi bảo gã. “Đáng lẽ anh bạn không được phạm sai lầm. Đứng lên là một sai lầm đấy.”
Tôi đánh Macdougall bằng một cú tay phải thẳng từ trên xuống. Có cảm giác rất tốt. Đầu gã ngật ra sau chừng sáu inch.
Tôi khẽ lắc lư. Macdougall tung ra một cú đấm dữ dội, nhưng hoàn toàn trượt khỏi tôi. Tôi lại đánh gã. Gối gã khuỵu xuống, nhưng không ngã. Gã quả là một cảnh sát đường phố dẻo dai.
“Xin bái phục,” tôi giễu gã. “Dù sao thì lẽ ra anh vẫn nên nằm đó.”
“Alex,” tôi nghe Betsey gọi to khi cô bước vào sân.
Macdougall tung ra một cú đấm khá tốt, nhưng hành động không được kín lắm. Cú đấm sượt qua trán tôi. Nếu trúng thì tôi đã lĩnh đủ. “Tốt hơn rồi đấy,” tôi bảo gã. “Chuyển thế đi nào, Brian.
“Alex!”Betsey lại gọi. “Hạ tên khốn đó đi! Nhanh lên!”
Tôi muốn hạ Macdougall, thanh toán trận đấu chỉ trong vòng một phút nữa trên võ đài. Tôi có cảm giác mình làm được điều đó, và gã xứng đáng với tất cả những gì được ban phát tại đây. Gã tung ra một cú đấm vòng, nhưng tôi né được. Gã đã thấm mệt.
“Giờ thì anh sẽ không đánh đập nhừ tử vợ con anh được nữa,” tôi nói. “Anh đang đối phó với người cùng phía với anh. Tôi đánh lại này, Macdougall.”
“Mẹ mày,” gã gầm gừ, nhưng gã đang thở hổn hển. Mặt và cổ gã đầm đìa mồ hôi.
“Anh có phải thằng đó không? Anh có phải là Trùm không hả Brian? Anh giết tất cả những người ấy phải không?”
Gã không trả lời tôi, vì thế tôi đánh mạnh vào bụng gã. Gã gập người lại, mặt gã nhăn nhó vì đau đớn.
Đến lúc này Betsey đã đến chỗ hai chúng tôi. Hai đặc vụ nữa cũng đã đến. Họ chỉ đứng nhìn, họ hiểu. Họ cũng muốn điều này xảy ra.
“Dồn trọng lượng về phía trước đi,” tôi mách nước cho Macdougall. “Anh đánh trả mà trọng tâm vẫn dồn về phía sau đấy.”
Gã lầm bầm điều gì đó. Tôi không hiểu được. Tôi không bận tâm nhiều đến những gì gã phải nói. Tôi nện vào bụng gã một lần nữa. “Thấy chưa hả? Hãy đánh vào vùng bụng,” tôi bảo gã. “Tôi cũng dạy các con tôi điều tương tự.
Tôi tung một cú móc nữa vào bụng gã. Gã không mềm yếu, và cú đấm có cảm giác thật tuyệt, giống như đánh vào một chiếc bao nặng vậy. Sau đó là một cú móc mạnh vào chóp cằm của Macdougall. Gã ngã vật ra thảm cỏ. Gã nằm yên đó. Gã đã bất tỉnh.
Tôi đứng trên mình gã, thở hổn hển và toát mồ hôi đôi chút. “Brian Macdougall. Tôi hỏi anh một câu. Có phải anh là Trùm hay không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.