CÀNG NGUY HIỂM, CÀNG LI KỲ. Tên Trùm đã biết sự thật ở mức tối đa, và điều này quả là nguy hiểm. Tiền bạc là tốt, nhưng tiền thì không đủ. Chính mối nguy hiểm mới làm cho adrenaline tuôn trào và kích thích hắn.
Đặc vụ FBI James Walsh sống độc thân trong một ngôi nhà nông trại đi thuê ở Alexandria. Ngôi nhà đơn sơ và khiêm nhường như chính bản thân đặc vụ Walsh. Nó phù hợp một cách hoàn hảo với nhân cách của anh. Đó là một chỗ ở hết sức “lương thiện” và “thoải mái”.
Tên Trùm gặp rất ít rắc rối khi vào nhà. Các nhân viên cảnh sát có thể cẩu thả đến khó tin về hệ thống an ninh trong chính ngôi nhà của họ. Walsh bất cẩn, hay có thể anh đơn giản là người ngạo mạn.
Tên Trùm muốn vào và ra thật nhanh, nhưng hắn không muốn khinh suất. Ván sàn kêu cọt kẹt. Hắn đã biết điều đó – trước đây hắn đã vào trong ngôi nhà này.
Ván sàn tiếp tục phát ra những tiếng ồn buồn não ruột khi hắn đến mỗi lúc một gần hơn phòng ngủ của James Walsh.
Càng nguy hiểm lại càng hay. Càng ác liệt, càng li kỳ.
Đó là cách mọi việc luôn ủng hộ hắn.
Hắn từ từ, lặng lẽ mở cửa phòng ngủ và bắt đầu bước vào, đúng lúc đó tiếng Walsh cất lên từ trong bóng tối nhạt nhòa của căn phòng, “Không được nhúc nhích.”
Hắn chỉ vừa nhìn thấy nhân viên đặc vụ FBI từ phía bên kia phòng ngủ. Walsh nấp sau giường. Khẩu súng lục trong tay anh. Walsh để súng dưới giường, anh không khi nào ngủ mà không để súng ở đó.
“Ông có thể nhìn thấy khẩu súng đấy, thưa ông. Nó đang chĩa thẳng vào bộ ngực chết tiệt của ông. Tôi không bắn trượt đâu, tôi hứa.”
“Tôi thấy rồi,” tên Trùm nói và lặng lẽ cười. “Chiếu tướng hả? Anh đã bắt được Ông Trùm rồi. Can đảm lắm.”
Vẫn tiếp tục cười, hắn bắt đầu bước tới chỗ Walsh.
Càng nguy hiểm lại càng hay.
“Không! Dừng lại!” Bất thình lình Walsh hét lên với hắn. “Đứng lại không tôi bắn! Đứng lại!”
“Phải, như anh đã hứa mà,” tên Trùm nói.
Hắn không dừng bước, không giảm tốc độ, hắn tiếp tục bước tới, không gì lay chuyển được.
Sau đó hắn nghe thấy đặc vụ Walsh kéo cò súng. Một hành động lẽ ra đã kết liễu đời hắn, cáo chung cái thế giới của hắn, làm sáng tỏ cái cuộc chơi hoang phí, điên rồ này. Nhưng không có gì xảy ra.
“À, như anh đã hứa, đặc vụ Walsh.”
Hắn kê nòng súng của hắn vào trán nhân viên đặc vụ FBI. Hắn lướt bàn tay còn lại qua cái đầu húi cua của Walsh.
“Ta là Trùm; mi thì không. Mi rất muốn bắt được ta, nhưng mà ta đã tóm được mi. Ta đã lấy hết đạn trong khẩu súng của mi rồi. Ta sẽ tóm cả lũ các người. Từng đứa một. Các đặc vụ Walsh, Doud, Cavalierre. Có lẽ cả thám tử Alex Cross nữa. Tất cả các người sẽ chết.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.