Hồng Rực Đỏ

CHƯƠNG 96



CÁC ĐẶC VỤ FBI ngay lập tức lên đường tới Bệnh viện Cựu chiến binh Hazelwood. Hồ sơ về từng bệnh nhân hiện hành và cả đội ngũ nhân viên được lấy ra và đánh giá. Ban quản trị Bệnh viện Cựu chiến binh sẽ bị ngăn không cho tiếp xúc với bệnh nhân, nhưng việc này sẽ không kéo dài.
Tôi dành phần còn lại của một ngày dài lê thê kiểm tra chéo những bản sao hồ sơ về nhân viên và khách hàng của MetroHartford đối chiếu với hồ sơ bệnh nhân lấy từ Hazewood. Ơn Chúa vì có máy tính. Ngay cả khi tên Trùm ở bệnh viện thì cũng không ai biết chính xác mặt mũi hắn ra sao. Một nửa trong số ba mươi triệu đôla của hắn vẫn đang mất đâu đó. Nhưng chúng tôi đã đến gần hắn hơn bao giờ hết. Chúng tôi đã thu hồi gần như toàn bộ số tiền từ các thám tử New York. Tất cả các thám tử đang cố chơi trò “nào ta thỏa thuận nhé.”
Khoảng chín giờ rưỡi đêm hôm đó Betsey và tôi ăn tối ở New York tại một nhà hàng có tên Ec. Cô mặc chiếc áo khoác màu vàng, đeo đôi bông tai và vòng tay vàng. Trông rất đẹp trong sự tương phản với mái tóc đen của cô và làn da rám nắng cô còn giữ được. Tôi nghĩ cô cũng biết trông cô rất đẹp. Và rất, rất nữ tính.
“Thế này… có giống… một cuộc hẹn hò không?” Betsey hỏi khi chúng tôi ngồi xuống bên một chiếc bàn trong cái nhà hàng ấm cúng nhưng ồn ào ở khu Manhattan.
Tôi mỉm cười. “Tôi có thể nói cuộc gặp gỡ này có thể đủ tiêu chuẩn là một cuộc hò hẹn, nhất là nếu chúng ta không nói quá nhiều về công việc.”
“Anh có được bảo đảm của tôi về điều đó rồi. Không nói nhiều về công việc cho dù tên Trùm có vào đây và ngồi xuống bên chiếc bàn này.”
“Tôi rất buồn về Jim Walsh,” tôi nói với cô. Chúng tôi đã không có cơ hội để nói nhiều về chuyện đó.
“Tôi biết, Alex. Tôi cũng vậy. Anh ấy thật tử tế.”
“Nó có làm cô ngạc nhiên không? Việc Walsh tự sát ấy?”
Cô đặt tay cô lên trên bàn tay tôi.
“Có, nhiều nữa là đằng khác. Đừng nói chuyện đó đêm nay. Được chứ?”
Lần đầu tiên, Betsey tỏ ra cởi mở và cho tôi biết chút ít về bản thân mình. Cô đã vào học tại trường Trung học John Carroll ở D.C. và được nuôi dạy trở thành một tín đồ Thiên Chúa giáo. Cô nói sự giáo dục mà cô được hưởng là “nghiêm khắc, nghiêm khắc và nghiêm khắc hơn nữa cùng vô vàn quy định.” Mẹ Betsey làm nội trợ cho đến lúc mất khi cô mười sáu tuổi. Cha cô là một thượng sĩ quân đội, sau này ông làm lính cứu hỏa.
“Tôi đã từng đi chơi với một cô gái ở trường John Carroll,” tôi bật mí với cô. “Một bộ đồng phục nhỏ nhắn và xinh xắn.”
“Mới đây ư?” cô hỏi. Đôi mắt huyền của cô long lanh. Cô là người hài hước. Cô bảo óc hài hước bắt nguồn từ khu phố cũ của cô ở D.C., và còn từ bầu không khí trong ngôi nhà của cha mẹ cô. “Nếu anh là cậu bé trong khu phố của chúng tôi, thì anh phải hài hước bằng không anh sẽ dính vào nhiều vụ ẩu đả. Cha tôi muốn có con trai nhưng thay vào đó lại sinh ra tôi. Ông là người cứng rắn nhưng vui tính, luôn luôn pha trò. Ông mất vì bệnh tim khi đang làm việc. Tôi nghĩ đó là lý do tôi tập thể dục hàng ngày như một kẻ bị ma ám vậy.”
Tôi kể cô nghe mẹ tôi và cha tôi đều mất trước khi tôi lên mười và rằng bà tôi đã nuôi tôi. “Tôi cũng tập thể dục rất nhiều,” tôi nói.
“Anh đã học tại Georgetown và sau đó là Johns Hopkins phải không?” cô hỏi.
Tôi tròn mắt, nhưng rồi phá lên cười. “Cô đã chuẩn bị cho cuộc gặp này. Phải, tôi đã làm luận văn tiến sĩ tâm lý ở Đại học Hopkins. Tôi có thừa khả năng cho công việc của mình.”
Cô phì cười. “Tôi cũng học tại Georgetown, nhưng tôi học sau anh.”
“Bốn năm. Chỉ có bốn năm ngắn ngủi thôi, đặc vụ Cavalierre ạ. Ở đó cô là một cầu thủ bóng ném xuất sắc.”
Cô chun mũi và mồm lại. “. Có người đã chuẩn bị cho đêm nay đấy nhé.”
Tôi bật cười. “Không, không. Tôi đã có lần xem cô chơi thật
“Anh nhớ ư?” cô hỏi có phần ngạc nhiên.
“Tôi nhớ cô. Cô lướt đi khi tôi chạy. Lúc đầu tôi không lắp ráp tất cả lại được, nhưng bây giờ tôi nhớ ra rồi.”
Betsey hỏi han về việc học hành môn tâm lý của tôi tại Johns Hopkins, sau đó là ba năm hành nghề tư của tôi. “Nhưng anh thích làm thám tử hình sự hơn chứ?” cô hỏi.
“Phải. Tôi thích hành động.”
Cô thừa nhận đó cũng là điều cô thích.
Chúng tôi tâm sự chút ít về những người đã trở nên quan trọng trong cuộc sống của chúng tôi. Tôi kể cô nghe về Maria, vợ tôi, người đã bị sát hại. Tôi lấy ảnh Damon và Jannie từ trong ví ra cho cô xem.
Tôi nhận thấy rằng giọng cô trở nên dịu dàng hơn. “Tôi chưa từng lập gia đình. Hai trong số các chị em gái của tôi đã có gia đình và con cái. Tôi yêu các cháu. Chúng gọi tôi là Dì Cảnh Sát.”
“Tôi có thể hỏi một câu mang tính riêng tư không?”
Cô gật đầu. “Anh cứ hỏi. Tôi có thể chịu đựng được.”
“Cô đã bao giờ muốn ổn định cuộc sống chưa?” tôi hỏi. “Hả Dì Cảnh Sát?”
“Đó là câu hỏi riêng tư hay nghề nghiệp tiến sĩ?” Tôi đã có cảm giác rằng cô thận trọng đến khó tin. Sự hài hước của cô rõ ràng là biện pháp phòng vệ tốt nhất.
“Chỉ là câu hỏi thân tình thôi,” tôi bảo cô.
“Tôi biết thế. Tôi có thể trả lời mà, Alex. Trước đây tôi đã có vài người bạn tốt – bạn trai, hai chàng lận. Bất kỳ khi nào mối quan hệ trở nên nghiêm túc là tôi luôn rút êm à. Chà. Tôi lỡ lời rồi.”
“Chính xác là sự thật,” tôi mỉm cười, “đang được xì ra từng tí một.”
Cô nhoài lại gần. Cô hôn lên trán tôi, sau đó cô nhẹ nhàng hôn lên môi tôi. Những cái hôn thật ngọt ngào và không cưỡng lại được.
“Tôi muốn ở bên anh,” cô nói. “Tôi muốn tâm sự với anh kinh khủng. Chúng ta sẵn sàng đi khỏi đây chưa?”
Cô và tôi cùng trở về khách sạn. Tôi tiễn cô về phòng. Chúng tôi hôn nhau ngoài cửa và tôi thích còn hơn cả lần đầu ở Hartford. Chậm rãi và dễ dàng thắng cuộc đua.
“Anh vẫn còn chưa sẵn sàng,” cô thản nhiên nói.
“Cô nói đúng… tôi chưa sẵn sàng.”
“Nhưng anh sắp rồi.” Cô mỉm cười, đoạn bước vào phòng mình và đóng cửa lại. “Không biết anh đang nhớ cái gì,” cô nói vọng ra từ bên trong.
Tôi cười suốt quãng đường trở lại căn phòng khách sạn của tôi. Tôi nghĩ tôi biết mình đang nhớ điều gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.