Hồng Rực Đỏ

PHẦN KẾT: ĐÍCH DANH THỦ PHẠM – CHƯƠNG 123



BA TUẦN ĐÃ TRÔI QUA, và cuối cùng cuộc sống của tôi đang trở lại một mức độ nào đó gần như bình thường. Không có nào trôi qua mà tôi không nghĩ đến việc bỏ nghề cảnh sát. Tôi không biết liệu đó có phải là tính chất dữ dội của vụ tên Trùm, hay sự tích tụ các vụ án, nhưng tôi đang trải qua tất cả các triệu chứng của căn bệnh vắt kiệt sức vì làm việc.
Hầu hết số tiền mười lăm triệu đôla từ phần của Francis đã không tìm được, và điều đó làm cho tất cả mọi người tại FBI nổi khùng chút đỉnh. Việc xác định vị trí số tiền đang tiêu tốn toàn bộ thời gian của Betsey. Cô lại làm việc vào cuối tuần và tôi không gặp cô nhiều lắm. Tôi nghĩ, cô đã nói hết ở Florida rồi. Em sẽ nhớ anh nhiều lắm.
Đêm nay là lỗi của Nana; ít ra tôi cũng trách bà về chuyện này. Chúng tôi – Sampson và tôi – bị kẹt lại bên trong nhà thờ First Baptist cổ kính và thiêng liêng trên Phố Năm gần nhà tôi.
Quanh Sampson và tôi tất cả mọi người, đàn ông và đàn bà, đang nức nở. Ông mục sư và vợ ông bận rộn thuyết giảng với mọi người rằng thổ lộ xúc cảm là dành cho điều tốt đẹp nhất – cứ trải lòng ra, dù là sự giận dữ, nỗi sợ, những gì độc hại chứa chất trong lòng. Đó là cái gần như tất cả mọi người trong nhà thờ đang làm. Dường như tất cả mọi người đang khóc than thảm thiết, trừ Sampson và tôi.
“Mẹ Nana nợ chúng ta nhiều về cái trò nhỏ nhoi này,” Sampson xích lại và thì thầm.
Tôi mỉm cười với những gì anh nói, sự thiếu hiểu biết của anh về người phụ nữ mà anh biết từ khi lên mười. “Bà không nghĩ thế đâu. Đó không phải là cách nghĩ của bà. Chúng ta vẫn nợ Nana về tất cả những lần bà che chở lũ nhóc chúng ta khi chúng ta đang trưởng thành.
“Phải, ở đây bà có một phẩm chất tốt, bạn thân mến ạ. Nhưng việc này đã xóa đi nhiều món nợ cũ.”
“Cậu đang thuyết giáo cho dàn đồng ca đấy,” tôi bảo anh.
“Không, dàn đồng ca còn đang bận rên rỉ,” anh nói và khúc khích cười. “Đây dứt khoát là một đêm sướt mướt.>
John và tôi bị ép chặt vào giữa hai người phụ nữ đầm đìa nước mắt đang gào to kinh cầu và thành tâm thỉnh nguyện. Buổi lễ này là cái gì đó có tên “Thưa xơ, tôi xin lỗi,” một buổi lễ đặc biệt của nhà thờ đang giành được thiện cảm ở D.C. Cấc đấng mày râu tới nhà thờ và những tụ điểm khác để tỏ lòng khâm phục chị em vì tất cả những lạm dụng thể chất và tinh thần mà họ gây ra, và vì những lạm dụng họ có thể đã gây ra cho chị em trong đời .
“Thật tốt vì anh đã đến,” người phụ nữ sát bên tôi đột nhiên khen ngợi, giọng cô nhỏ nhẹ đủ để tôi nghe được trong những tiếng reo hò và gào thét xung quanh chúng tôi. Cô ôm lấy vai tôi. “Anh là người đàn ông tốt, Alex. Một trong số rất ít người.”
“Phải, đó là vấn đề của tôi,” tôi nói thầm. Nhưng rồi tôi nói to đủ để cô nghe, “Thưa xơ, tôi xin lỗi. Xơ cũng là người phụ nữ tốt. Xơ thật tử tế.”
Cô bấu chặt tôi hơn. Cô thực sự là người nhân hậu. Tên cô là Terri Rashad. Cô trạc ngoài ba mươi, hấp dẫn, kiêu hãnh và thường vui vẻ. Tôi đã gặp cô đâu đó trong khu phố.
“Thưa xơ, tôi xin lỗi,” tôi nghe thấy Sampson nói với người phụ nữ đang đứng bên anh trong hàng ghế dành riêng trong nhà thờ.
“Chà, việc quái gì mà anh phải xin lỗi,” tôi nghe thấy Lace McCray nói. “Dẫu vậy vẫn có lời cảm ơn. Anh không đến nỗi tệ như tôi tưởng.”
Cuối cùng Sampson thúc cùi chỏ vào tôi và thì thầm bằng chất giọng trầm của anh, “Cũng có phần cảm động nếu anh bị cuốn vào. Có lẽ Nana đã đúng khi bảo bọn mình tới đây.”
“Bà biết điều đó. Nana luôn luôn đúng,” tôi nói. “Bà giống hệt một Oprah tuổi bát tuần.”
“Anh ổn chứ, bạn thân mến?” John hỏi khi tiếng hát, tiếng thét và tiếng nức nở lên đến cao trào.
Tôi nghĩ về câu hỏi của anh giây lát. “Chà, tôi nhớ Christine quá. Nhưng chúng tôi rất vui khi đón được Thằng bé về ở cùng. Nana bảo nó sẽ làm bà sống thêm nhiều năm nữa. Cu cậu làm cả nhà vui, từ sáng đến tối. Cu cậu nghĩ tất cả chúng tôi đều là nhân viên của nó.”
Christine đã rời đến Seattle vào cuối tháng Sáu. Cuối cùng thì ít nhất nàng cũng cho tôi biết nơi nàng đến. Tôi đã tới Mitchellville để chào tạm biệt nàng. Chiếc SUV mới của nàng đã chất đầy hành lý. Tất cả đã sẵn sàng. Christine ôm tôi và rồi nàng bắt đầu khóc, cơ thể nàng như con sóng đập vào người tôi. “Có lẽ một ngày nào đó,” nàng thì thầm. Có lẽ một ngày nào đó.
Nhưng lúc này nàng ở mãi tận tiểu bang Washington, và tôi ở đây trong nhà thờ Baptist ở khu phố tôi. Tôi nghĩ Nana đang cố kiếm cho tôi một cuộc hẹn hò. Đó là một ý tưởng khôi hài, thật thế, và cuối cùng tôi bắt đầu cười phá lên.
“Anh xin lỗi các xơ chứ, Alex?” Sampson hỏi. Anh đang trở nên lắm lời. Tôi nhìn Sampson rồi nhìn quanh nhà thờ.
“Chắc có. Có nhiều người tốt ở đây đang cố làm những điều tốt nhất mà họ có thể. Họ chỉ muốn thỉnh thoảng được yêu thương chút ít.”
“Không có gì sai trái cả,” Sampson nói và ghì chặt lấy vai tôi.
“Không. Không sai chút nào. Chỉ đang cố làm những gì tốt đẹp nhất mà ta có thể.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.