Đóa Lan Rừng Nổi Loạn
Chương 12
Carol nắm chặt vô lăng chiếc Packard, mắt nhìn thẳng vào con đường sáng ánh đèn chạy dài trước mặt, qua những khúc quanh đến rợn người.
Tim cô như cứng lại, đầu óc tê liệt vì sợ hãi. Ánh đèn nơi bảng chỉ dẫn soi rõ khuôn mặt nhợt nhạt của Steve nằm trên sàn, mắt nhắm lại. Cô muốn dừng nhưng sợ bọn Sullivan đuổi theo nên phải tiếp tục nhấn ga. Con đường thật đẹp, quanh co ngăn cô tăng tốc độ nhưng cô bậm gan chạy nhanh hết sức, tìm lối đi gập ghềnh, tâm trí chỉ có một điều ám ảnh duy nhất: trốn thật xa để bọn Sullivan không bắt kịp được.
Cô ra đến đường cái lớn và có thể nhấn ga. Khoảng hơn một dặm cô tìm chỗ đậu xe lại. Trước mặt là một khoảng rừng thưa có một nhà gác rừng bỏ hoang. Cô lách xe vào một lối gập ghềnh đến chỗ vài túp lều gần đổ nát, chắc là của những người kiếm củi. Ở đây khuất đường lớn, xe dừng lại. Carol nghiêng mình xuống Steve. Cô tự bảo: Ta phải thật bình tĩnh, thật tự chủ. Cô run lên, hàm răng đánh cầm cập nghĩ tới chuyện Steve bị thương nặng hay chết rồi. Cô áp sát vào mặt Steve:
– Anh thân yêu! Anh nói đi! Sao thế anh? Anh bị thương nặng lắm phải không?
Steve không trả lời và khi cô nâng đầu anh lên, anh lại ngả ra, không động đậy. Carol lặng người, tay nắm chặt, cố nín cho khỏi bật tiếng khóc. Cô mở cửa xe, chân đất giẫm trên lớp trái thông nhọn, đứng dựa vào xe, ghìm mình cho khỏi ngất đi.
Cô lảo đảo đi vòng xe, mở cửa, đỡ cho Steve khỏi ngã lăn ra. Carol cố kéo anh ra ngoài đặt nằm dưới đất. Cô điều chỉnh đèn pha chiếu sáng lên người Steve và kinh hoàng thấy máu chảy thấm ướt chiếc áo sơ mi của anh.
Đặt tay lên ngực, thấy tim còn đập, cô nén tiếng khóc. Steve còn sống. Nhưng phải tìm cách cứu ngay, không thì anh sẽ chết bất cứ lúc nào. Máu vẫn chảy, phải tìm cách ngăn lại.
Cô chạy về phía xe. Trong thùng xe phía sau cô thấy hai chiếc va li, cô run rẩy mở ra, lấy sơ mi, xé khăn tay nối thành cuộn băng.
– Carol! – Steve gọi với giọng yếu ớt.
Cô khẽ kêu lên rồi chạy tới. Anh hấp háy mắt vì ánh đèn nhưng không cử động. Ánh mắt như không còn sức sống.
Carol quỳ xuống:
– Ôi anh yêu! Em làm gì bây giờ? Anh đau lắm phải không? Em đang tìm cách cầm máu đây.
– Em thật tốt, – Steve thì thầm, mặt nhăn nhó vì đau đớn. – Anh đau… đâu đó trong ngực.
Cô mất bình tĩnh, ôm mặt khóc vùi.
– Thôi em bé, – Steve thở hồng hộc. – Anh hiểu. Nhưng em cố trấn tĩnh đi. Xem thử có cầm máu cho anh được không?
– Vâng, – cô lau mắt, cắn môi – Để em sẽ băng lại. Ôi… anh… em không biết phải làm sao hết.
Cô chạy đến xe cầm mớ băng vừa làm, mở áo anh. Máu đóng vảy, vải áo vấy máu làm cô rợn người nhưng sợ anh chết khiến cô cố lấy lại bình tĩnh. Tuy nhiên, khi thấy hai lỗ đen ngòm trên ngực anh, máu chảy thánh thoát từng giọt, cô thấy trời tối sầm lại, cô gục xuống hai tay ôm mặt run rẩy. Cô kêu lên:
– Phải tìm người cứu anh thôi. Em phải đi đâu đây hở Steve? Em phải chở anh đi đâu đây?
Steve cố suy nghĩ. Hình như ngực anh mở ra trong làn gió có muối sát vào thịt, vào dây thần kinh đau buốt.
– Bác sĩ Fleming, – anh cố gắng nói lên trong tiếng thầm thì mà Carol chỉ nghe thoảng qua. – Em theo đường cái thẳng đến Mũi Gió Biển, chỗ quẹo trái thứ hai. Có một ngôi nhà bên trong đường. – Anh nén cơn đau rồi nói tiếp: – Khoảng hai mươi dặm. Không còn nơi nào khác.
– Hai mươi dặm. – Carol bấu chặt tay. – Xa quá… Để em đi, nhưng trước hết phải băng cho anh đã. – Rồi cô lại nghĩ: “Phải đem anh đi. Không thể để anh ở đây được.” – Cô cúi xuống: – Anh yêu, chúng ta đi chung với nhau. Nếu anh có thể nâng người lên một chút, em sẽ đỡ anh lên xe.
– Tốt hơn là nên để anh ở đây, – Steve nói, mồm đầy máu. – Anh chảy máu bên trong. Tốt hơn là anh không nên động đậy lúc này. – Máu chảy tràn lên cằm mặc dù anh đã quay đi để Carol khỏi sợ.
Cô gái khóc nấc lên: – Được rồi anh yêu. Em sẽ làm thật nhanh. – Cô lấy khăn tay lau máu. – Ôi anh Steve! Nếu có bề gì… Em muốn nói là… Ôi, em yêu anh biết chừng nào. Chỉ có anh thôi… Em sợ còn lại một mình… Đừng bỏ em…
Steve cố mỉm cười, vuốt ve tay cô:
– Không, anh không bỏ em đâu. Anh hứa… nhưng em nhanh lên.
Khi nâng anh lên để cởi áo thì mặt Steve trắng bệch, bấu chặt cánh tay Carol rồi ngất đi.
Carol hấp tấp bó vết thương thật chặt. Cô chạy lại xe mang đến tấm chăn, cái quần cuộn thành gối để đặt Steve nằm yên. Để anh ở lại đây mình thật không yên tâm nhưng không còn cách gì khác. Carol cúi xuống hôn anh rồi bước lên xe sau khi quay lại nhìn anh lần cuối.
Cô không hiểu làm cách nào mà mình đến được Mũi Gió Biển. Cô phóng thật nhanh trong đầu chỉ có một ý tưởng duy nhất là đón bác sĩ Fleming đến chỗ Steve.
Đường vắng chỉ một lần cô suýt va chạm vào xe khác (xe của Magarth đến nhà Larson)! Nhưng chỉ vụt qua là mất hút nhau. Cô đến Mũi Gió Biển chỉ mất có nửa giờ.
Cô tìm ngay nhà bác sĩ và đập cửa liên hồi. Một phụt nữ đứng tuổi, mặt mày nhăn nhó, răn reo, tóc rối bù hiện ra. Bà ta khoác chiếc áo choàng dơ dáy quấn trên bộ ngực lép kẹp. Bà nói giọng giận dữ:
– Làm gì ồn thế? Cô có biết cô làm gì không?
– Xin bà, – Carol cố bình tĩnh. – Tôi muốn gặp bác sĩ, có một người bị bệnh nặng, bị thương… Bác sĩ đâu?
Người phụ nữ đưa các ngón tay xương xẩu luồn vào mái tóc khá dơ bẩn.
– Tới đây vô ích thôi. – Bà ta muốn đóng cửa lại. – Bác sĩ đang bệnh. Ồn quá đi. Cô tưởng cô là ai thế?
– Có người bị thương, – Carol xoắn tay cầu khẩn – Một người sắp bị chết. Xin bà cho tôi gặp bác sĩ. Tôi có xe… không lâu đâu…
– Không thể giúp cô được, – người phụ nữ nổi giận – Bác sĩ già rồi, ông đang bị cúm, không thể ra đi vào đêm khuya này được. Tìm nơi khác thôi.
– Nhưng đi để cứu người bị thương. Anh ấy bị mất nhiều máu lắm. Bác sĩ sẽ đi nếu bà nói thực cho ông ấy biết. Anh ấy mất máu…
Rồi Carol khóc nấc lên – Tôi yêu anh ấy biết bao!
– Cô đi đi. – bà ta tàn nhẫn nói. – Ở đây không giúp được gì cho cô hết.
Carol cố đè nén nỗi kinh hoàng trong người:
– Nhưng tìm ở đâu… Không để mất thì giờ được. Máu chảy…
– Có nhà thương ở Waltonville và bác sĩ Kobe ở Eastlake. Lão sẽ đi, lão là dân Do Thái.
– Được rồi, tôi đi. Eastlake ở đâu? Làm sao tới đó được?
Người phụ nữ chợt nhìn thấy dấu sẹo nơi cườm tay Carol. Bà ta quay nhanh mặt đi:
– Cách đây năm dặm. Tôi sẽ chỉ bản đồ cho cô. Cô vào không?
– Ồ!.. Nhưng xin bà nhanh lên. Đáng lẽ tôi không nên để anh ấy ở lại đó.
– Vào đi, vào đi! – Người phụ nữ nói – Tối như thế này thì không thể chỉ đường cho cô được. Phải vào chỗ sáng chứ.
Bà ta quay vào và một lúc thì đèn sáng trong hành lang. Carol đứng sát bên ngưỡng cửa và người đàn bà chợt quay lại, mặt kích động.
– Trời, tóc cô đẹp quá, không biết chừng bác sĩ sẽ đi với cô, vào đi, vào đi.
Giọng nói và sự vồn vã thay đổi bất chợt khiến Carol ngờ vực nhưng không thể làm khác được. Dù sao cũng phải lo cứu Steve. Cô theo người phụ nữ vào một phòng đợi nhỏ có ba cái ghế và trên bàn có dăm tờ tạp chí cũ. Căn phòng tỏ dấu nghèo nàn và hoang vắng.
– Để tôi đi báo cho ông, cô em ạ. Cô ngồi xuống đi. Không lâu đâu.
– Xin bà nhanh lên. – Carol khẩn khoản.
– Cô cứ yên tâm, – người phụ nữ mở cửa nhìn Carol rồi bước đi. Trong ánh mắt của bà ta có cái gì làm cô rùng mình và lắng nghe: người phụ nữ chạy lên gác. Carol cảm thấy bị sa bẫy: con mụ này định làm hại mình đây!
Cô mở nhẹ cánh cửa nghe người phụ nữ nói giọng cao và rõ: – Đúng là con nhỏ điên ở Glenview rồi. Nó đang ở dưới nhà.
– Sao? Nói to lên! – (Giọng đàn ông vẻ tức giận) -. Bà nói thì thầm gì thế? Glenview? Ai?
– Con điên… Carol Blandish… con điên người ta đang lùng. Ông đi xuống nói chuyện với nó đi. Tôi gọi ông Cảnh sát trưởng. Nhanh lên.
– Nhưng người ta bảo là nó điên. Bà nói chuyện với nó đi. Tôi già rồi không nên xen vào mấy chuyện này được. Tôi không muốn gặp nó.
– Xuống đi. – Người phụ nữ nạt – Ông biết rõ là ông không gọi điện thoại được. Bắt nó được thưởng năm ngàn đô la! Không hiểu sao, đồ khốn!
Một hồi im lặng dài và người đàn ông tiếp:
– Được. Tôi quên. Tôi phải xuống mới được.
Carol nhắm mắt lại. Chắc là ta lại nằm mơ. Giấc mơ lần này sao thực hơn nhiều. Biết đâu Steve không bị thương. Biết đâu hai gã mặc đồ đen cũng chỉ là cơn mơ dữ và Carol sẽ tỉnh dậy trong cabin xe tuy sợ hãi mà yên lành.
Con nhỏ điên… Carol Blandish… Con nhỏ người ta đang truy tìm…
Carol rùng mình cố gắng tỉnh dậy mong sao mở mắt ra là thấy mình nằm trên giường, nhưng căn phòng nhỏ nhơ nhớp này vẫn còn đấy. Thực đấy! Có tiếng bước chân kéo lên xuống cầu thang. Đâu đó trong nhà có chuông điện thoại reo.
Ông xuống với nó… Tôi gọi điện thoại cho ông Cảnh sát trưởng… năm ngàn đô la nếu bắt được nó…
Ác mộng hay không thì cũng phải rời nhanh ngôi nhà nhỏ này. Người ở đây muốn hại cô! Họ đã không muốn cứu Steve lại còn muốn giữ cô trong khi Steve đang chết. Nhưng nỗi sợ đã làm cô tê liệt, không cử động, tim đập mạnh, khóe môi giật giật.
Cửa từ từ mở, một ông già to lớn đi vào, sói đầu, mệt mỏi nặng nề, mũi thẳng to tướng, hàm râu dính đầy tàn thuốc lá. Nhưng điều làm Carol sợ nhất là con mắt phải: lão hình như chỉ có một con mắt như một cục đất sét vàng, một cục mủ… xuyên vào người cô như một cái dây xoắn bám.
Lão già mặc một cái áo choàng trong nhà loang lổ, bên trong đệm mớ áo lót không lấy gì làm sạch lắm. Lão dựa vào cửa, một chiếc khăn tay chặn lên con mắt trái ướt.
Carol thu mình lại thêm chút nữa:
– Ông là bác sĩ?
– Đúng, – lão già nói – Tôi là bác sĩ Fleming. – Lão lấy khăn tay chấm lên thái dương nơi những giọt mồ hôi chảy dài theo má.
Carol nghĩ: Lão trông gớm ghiếc quá. Không thể dẫn đến Steve được, không thể tin được lão.
– Tôi lầm rồi. Tôi không cần ông. Đáng lẽ tôi không nên đến đây!
Fleming bỗng thấy hoảng hốt. Carol hiền thế nhưng chính điều này lại khiến lão lo sợ hơn. Lão nằn nì:
– Cô đừng vội. Tôi già nhưng giỏi. Chắc là tại con mắt tôi làm cô khó chịu phải không? Không đâu. Chỉ tại miếng cườm tôi muốn cắt mà chưa có dịp đấy thôi.
Bàn tay lão run rẩy sờ soạng trên áo trông như những con nhện. Ánh sáng đèn điện lòa sáng thêm những sợi lông trên các ngón tay. Lão nói tiếp:
– Con mắt kia của tôi cũng không gây khó khăn gì… Ồ, mà sao cô không ngồi xuống… Xin cô nói cho tôi biết, có chuyện gì…
Carol lắc đầu:
– Không, để tôi đi. Đáng lẽ tôi không nên làm bận ông. Xin cảm ơn ông đã tiếp tôi, – giọng nói của cô tắc nghẹn.
Cô rời bức vách chầm chậm bước tới ngập ngừng.
– Cô ở lại đi. Chúng tôi mong cô ở lại (rồi lão lấy thân hình to lớn đứng chắn nơi cửa, cố ráng cười mỉm nhưng không giấu được vẻ sợ hãi)… xin cô dùng chút cà phê… Vợ tôi… Cà phê sẽ làm cô đỡ mệt hơn. (Lão giơ hai bàn tay khẳng khiu như con nhện, hình như cầu khẩn cô đứng im đó đừng làm lão sợ hãi thêm).
Carol nín thở rồi vụt thét lên. Cô thấy hình như chưa lúc nào cô tống hết hơi trong lồng ngực ra như thế, nhưng thực ra thì tiếng kêu của cô quá nhỏ như tiếng thỏ kêu khi bị sa bẫy. Fleming nói:
– Không, xin cô. Mọi sự đều tốt đẹp hết, không có chuyện gì hết. Chúng tôi là những người đàng hoàng, chúng tôi chỉ muốn tránh cho cô mọi sự nguy hiểm thôi…
Có tiếng cào nơi phía ngoài cửa và khuôn mặt lão già đương trắng như tờ giấy bỗng tươi trở lại. Lão tránh ra cho người vợ bước vào. Mụ nhìn Carol hỏi:
– Có gì thế? Sao cô không ngồi? Chồng tôi… – Mụ nhìn chồng. – Sao ông không đi với cô ấy? Cô có người nhà bệnh.
– Vâng, vâng, đúng thế, – lão bỗng ngồi sụp xuống ghế – Cô ấy đổi ý. – Lão đưa tay chẹn cổ – Cô làm tôi bối rối. Marth, lẽ ra tôi không nên xuống. Chắc dùng một ít cognac thì…
– Ông ngồi đó đi, – mụ gắt lên – Ông thì lúc nào cũng chỉ nghĩ đến rượu chè…
– Để tôi đi, – cô đứng gần chiếc bàn, miệng nhăn nhó sợ hãi đến tê cứng – Tôi không muốn làm bận bịu ông bà.
– Ơ, bác sĩ mặc quần áo nhanh lên, – mụ vội nói – Chỉ một phút thôi. Bạn cô bệnh phải không? Bạn tình của cô phải không?
Tim Carol thắt lại… Phải rồi, không biết mình tính ra sao nữa. Ngón tay cô đưa lên thái dương. Phải, anh bị mất nhiều máu quá. Nhưng sao bác sĩ vẫn ngồi đây? Sao ông không đi?
– Ông đi đi! – Mụ già nói với Fleming. – Mặc quần áo vào để tôi pha cà phê cho cô ấy.
Fleming vẫn ngồi yên, dán mình trên ghế, thở nặng nề. Rồi lão lên tiếng:
– Để cho cô ta đi. Tôi không muốn số tiền ấy đâu, tôi chỉ muốn yên thân thôi. Tôi già rồi. Để cô đi cho yên lành. Bà nhớ chuyện cô ta với người lái xe như thế nào không?
– Đi lên cho rồi, đồ khốn! – Mụ già quát nhặng lên. – Ông không biết gì hết!
– Để ông ấy yên, – Carol nói – Tôi phải đi.
Cô từ từ bước qua căn phòng một cách cương quyết. Fleming lấy tay che khuôn mặt mềm oặt của lão. Mụ vợ hơi lưỡng lự rồi né sang bên, nép vào tường, đôi mắt rực lên vì giận dữ và sợ hãi.
– Cô nên ở lại. Chúng tôi biết cô là ai rồi. Tốt hơn cô đừng làm ồn ào. Cô không thể đi được.
Carol mở cửa rồi quay lại:
– Tôi không hiểu các người muốn gì? Tôi cứ nghĩ các người giúp tôi.
Cô chạy nhanh ra cửa ngoài nhưng cửa khóa. Cô quay lại nhìn mụ già đang quan sát cô. Mặt Carol xám lại vì sợ.
– Mở cửa này ra!
– Kìa cô đừng rối! – Mụ già nói – Sao cô không ngồi xuống? Để tôi pha cà phê cho cô…
Cô chạy vụt theo hành lang, vượt qua mụ già tìm một cửa khác – chắc là cửa ra vuờn, nhưng nó cũng khóa. Fleming bưóc tới đứng sau lưng vợ, con mắt phải của lão thu hồn. Carol đứng đấy đầu óc rối bời giữa hai cánh cửa khóa chặt. Mụ già dịu dàng nói:
– Cô thấy không, cô không thể nào ra được. Các bạn cô sẽ đến ngay, cô cứ an tâm.
Carol bỗng thấy một cửa khác, nhỏ, lấp một nửa sau tấm màn cách cô khoảng một mét. Cô vẫn nhìn hai người đứng trong khung cửa rồi nhanh chóng mở cánh cửa nhỏ. Cùng lúc mụ già nhào tới. Carol kêu lên một tiếng, muốn lùi lại, tay đưa về phía trước đẩy mụ già nhưng mụ xô cô một cái. Đất trời như sụp xuống. Carol thấy mình rơi trong khoảng không.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.