Đóa Lan Rừng Nổi Loạn

Chương 22



Sherill đang kéo lê trên đường thì con chó vụt qua. Mặt ông không còn giọt máu, không thể nào bắt Carol lại được nữa rồi. Trong một lúc, ông không còn nghĩ được gì nữa. Nếu chúng tôi về mà không thấy cô ta thì cũng không mong gặp anh nữa. Max đã nói như thế. Bọn Sullivan không dọa suông bao giờ. Sherill từ từ bước qua hàng rào chắn trở vào vườn.

Cô Lolly mặt cứng cõi nhưng không giấu vẻ sợ hãi, liếc nhìn Sherill. Ông ta đi thẳng vào nhà. Cô cảm thấy từ khi thả Carol, cô đã tạo ra một khúc quanh cho cuộc đời khốn khổ của cô rồi.

Một lát sau Sherill lại hiện ra, trong bộ com – lê sọc xám đen, mang giày bốt Mễ, mũ phớt trắng. Cô Lolly nhớ lại chiếc mũ ấy đã hấp dẫn cô ngày ông ta được nhận vào đoàn xiếc, với khuôn mặt trẻ trung đầy nhiệt tình đã khiến con tim cô hồi hộp.

Sherill nói mà không nhìn cô: – Cô nên thu dọn đồ đạc đi. Phải trốn thôi, – Rồi ông đi khuất ra nhà kho.

Cô Lolly vẫn ngồi đấy, nước mắt long lanh. Trên kia đồng hồ đổ mười hai tiếng. Chiếc đồng hồ đó ngày trước đặt trong xe kéo Lolly đi khắp cùng trời cuối đất. Mọi thứ trong nhà dù ít ỏi nhưng đầy ắp kỷ niệm với cô.

Một con bướm to hai màu đến đậu trên lan can gần Lolly. Cô nhìn nó chấp chới bay đi trong bầu trời sáng ấm, lặng yên, thơm lành mà nghĩ đến Carol. Cái đẹp không thể bị nhốt ở một nơi. Ta có lý, ta đã làm đúng rồi!

Sherill lái chiếc xe Ford cam nhông, đứng trước cửa nhà tắt máy, nói với Lolly mà mắt không nhìn cô:

– Chúng ta có thể chất nhiều đồ đạc vào xe. Cô giúp tôi.

Lolly dịu dàng nói:

– Tôi ở lại đây. Đây là nhà của tôi.

– Tôi biết rồi, – Sherill giận dữ nói – Nhưng cô làm hỏng hết rồi. Phải đi thôi. Cô biết bọn Sullivan mà!

– Anh đi một mình. – Lolly trả lời trong khi nghĩ đến con bướm. – Tôi thích ở lại đây, dù chỉ một hay hai ngày cũng được. Tôi thấy sung sướng khi ở đây.

Sherill nhìn Lolly hồi lâu rồi nhún vai:

– Được rồi. Tùy cô. Còn tôi, tôi phải đi.

Cô Lolly ngước mắt nhìn lên, bình thản nói:

– Tôi đã xử sự đúng đấy, Tex ạ. Thật là sai…

– Đúng rồi, cô làm rất phải, – Sherill gật đầu vội vã. – Thôi, chào vĩnh biệt Lolly!

– Chào anh, chúc may mắn, Tex.

Cô nhìn ông xếp hành lý lên xe và trèo vào cabin. Sherill bật công tắc và nói:

– Chúng sè quay trở về đây khoảng hai hay ba ngày đấy.

– Thế cũng đủ với tôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.