Đóa Lan Rừng Nổi Loạn

Chương 30



Carol chợt thức dậy. Trời bắt đầu tối, cô ngồi hẳn lên, cảm thấy một nỗi lo sợ mơ hồ. Trong một hay hai phút cô không thể nhớ mình đang ở đâu, cô ngắm căn phòng trang hoàng lộng lẫy với cặp mắt hoảng sợ và trống rỗng. Thế rồi cô nhớ lại, tâm trí cô lại quấn quýt với hình ảnh Steve, cô khoan khoái nằm xuốn.

Việc gì có thể làm được cho Steve thì người ta đã làm rồi. Tuy đã thoát khỏi cơn nguy kịch nhưng anh còn yếu lắm. Cô thầm bảo nguy hiểm đã hết rồi, chẳng phải Magarth đã cam đoan với cô bọn Sullivan không bao giờ dám bén mảng đến ngôi nhà lớn đầy tiện nghi để tìm cô và Steve nữa là gì. Anh giải thích cho cô rõ, suốt ngày đêm ngôi nhà này đều có người canh gác, tuy nhiên, cô vẫn cảm thấy lo sợ như có linh tính về một nỗi hiểm nguy sắp đến.

Cô ngắm hoàng hôn phủ đầy bầu trời rồi bất chợt nhỏm dậy khoác vội áo choàng của Veda và đứng bên cửa sổ.

Trước mắt cô, đồn điền trồng cam trải dài ra xa những ngọn cây tạo thành một vệt đen sẫm đầy sương, những quả cam chín vàng không nhìn thấy dưới ánh sáng còn sót lại của buổi hoàng hôn. Ngay phía dưới là sân trước rộng lớn, cô nhìn thấy một người đứng gác, súng cầm tay, đi đi lại lại.

Từ khung cửa sổ, tim thắt lại vì lo sợ, Carol ngắm nhìn bóng tối chờ đợi một chuyện gì mà cô tin chắc nó sẽ xảy ra.

Trong khi cô đứng rình rập như vậy thì Veda mở cửa bước vào:

– A! Cô đã dậy rồi ư? Cô muốn bật đèn hay thích đứng trong bóng tối?

– Xin chị đừng bật đèn, – Carol nói, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn trong bóng tối bên ngoài.

– Cô lo ngại chuyện gì thế? – Veda đi đến bên cô dịu dàng hỏi.

– Nguy hiểm đang ở ngoài kia! – Carol trả lời và vẫn đứng im như bức tượng.

Veda bất chợt cảm thấy lo ngại nói:

– Tôi gọi anh Phil nhé! Tôi có cần phải gọi anh Phil đến đây không?… – Cô ngừng bặt vì Carol vừa cầm lấy tay cô chợt la lên và run rẩy:

– Nhìn kìa! Chị có thấy cái gì ở dưới kia không, chỗ gần đám cây ấy?

Veda cố căng mắt nhìn vào bóng đêm nhưng không một tiếng động, không một tiếng xào xạc, ngay cả gió cũng im lặng.

– Không có gì đâu, – Veda nói giọng vỗ về. – Ta xuống dưới nhà thôi. Dưới đó có lẽ dễ chịu hơn.

– Chúng kia kìa, ở bên ngoài… bọn Sullivan ấy… Tôi chắc chắn chúng đang ở đó! – Carol kêu lên.

Veda điềm tĩnh nói:

– Tôi chạy đi báo cho Phil biết. Cô mặc quần áo vào đi. Quần áo tôi sắp sẵn rồi chắc cô mặc vừa. Cô mặc nhanh lên trong khi tôi đi gọi Phil… – Cô vuốt ve Carol như để trấn an và chạy ra cửa. – Nhanh lên nhé!..

Từ đầu thang gác cô gọi: – “Phil!”

Magarth từ trong phòng khách đi ra ngẩng đầu lên hỏi:

– Có chuyện gì thế?

– Carol cho rằng bọn Sullivan đang ở bên ngoài! – Trong giọng nói của Veda có một thoáng run rẩy.

Magarth lao vội lên lầu, nhảy bốn bậc một, vội vã hỏi:

– Ai nói cho cô ta biết vậy?

– Cô ấy nói chính mắt cô nhìn thấy chúng. Em không nhìn thấy gì cả… Chắc cô ấy quá hoảng hốt.

– Anh đi nhắc nhở những người gác. Bảo cô ta mặc quần áo nhanh lên và xuống ngay phòng khách. – Magarth nói vắn tắt và lao nhanh ra ngoài.

Bóng tối một thêm dày đặc, bọn Sullivan như hai bóng ma lặng lẽ tiến lại gần ngôi nhà.

Magarth thấy Staum đang ngồi thoải mái trên chiếc ghế trong nhà bếp, hắn vừa ăn tối xong, tỏ ra vẻ hài lòng và mắt muốn ríp lại. Bà hầu phòng vừa trò chuyện với hắn và đang lấy lại mũ áo chuẩn bị ra về.

Staum giật mình ngồi thẳng lên khi nhìn thấy Magarth.

– Ông cần tôi? – Hắn vừa nói vừa đứng lên.

– Phải. – Magarth hất hàm ra phía cửa.

Staum đi theo anh ra hành lang. Magarth hỏi:

– Người của ông vẫn đứng gác chứ?

Staum cau mày nói:

– Dĩ nhiên rồi. Có chuyện gì vậy?

– Có thể có chuyện đấy. Tôi muốn cùng ông đi xem lại một lượt.

Staum kêu lên:

– Lạy chúa tôi! Vừa mới ăn khỏi mồm. Không được yên thân lúc nào! Ông không thể ngồi yên một chỗ được à? Nếu ông lo lắng về bọn Sullivan thì ông chỉ làm mất thì giờ của ông và của tôi thôi. Tôi đã chẳng nói với ông là không làm gì có bọn Sullivan nào trên đời cả. Chuyện tầm phào thôi!

– Nếu ông không chấp hành nhiệm vụ tôi sẽ gọi ông Cảnh sát trưởng đề nghị thay thế ngay. – Magarth giận dữ nói.

– Không ai có thể bắt tôi làm điều kỳ cục. – mặt hắn đỏ lên, ánh mắt tức tối, cãi lại. – Nếu Kamp thích thì cứ việc làm những chuyện ngu ngốc, nhưng còn tôi thì không! Tôi nhắc lại với ông là không làm gì có bọn Sullivan cả. Những người như ông có thể làm cái gì tốt hơn là cuống đít lên về cái chuyện ba bị này.

– Nếu như đó là ý kiến thực của ông thì ông nên đi chỗ khác.

– Tôi không nhận lệnh của một tay phóng viên, – Staum nói và cảm thấy hơi bối rối. – Chừng nào tôi còn được giao nhiệm vụ ở đây thì chừng đó tôi còn nắm quyền chỉ huy.

Magarth đi qua trước mặt hắn và cầm máy điện thoại:

– Tôi xem ông Cảnh sát trưởng nói gì về chuyện này.

Anh đứng yên một lát, ống nghe để ở tai rồi cau mày:

– Hình như không có điện trên đường dây.

Anh đập giá điện thoại vài lần, lại quay maniven, chờ một lát đành cúp may và lẩm bẩm nói:

– Không lẽ…

Staum cười chế nhạo:

– Nào nói ra đi. Chắc ông nghĩ bọn Sullivan cắt đường dây chứ gì?

– Đúng như thế, – Magarth nói và bất chợt cảm thấy lo ngại, anh nói tiếp: – Staum, tôi cần một khẩu súng. Nếu ông không muốn thi hành công việc thì tôi sẽ làm thay cho ông.

Staum cáu kỉnh nói:

– Ai nói là tôi không thực hiện nhiệm vụ của tôi? Ông hãy cẩn thận lời nói. Tôi không cho ông mượn súng đâu. Ông chưa có giấy phép sử dụng…

Magarth cố nén cơn tức giận đang muốn bùng ra:

– Cãi nhau có ích gì? Cô Blandish nhìn thấy hai gã đàn ông lảng vảng quanh đây. Cô ấy sợ. Có thể không phải là bọn Sullivan nhưng cũng nên ra ngoài xem sao.

– Cần gì phải bảo! – Staum đi ra cửa – Nếu chúng đến đây tôi sẽ làm nhiệm vụ. – Hắn nói thêm sau một lát im lặng: – Ông có thực tin chúng cắt dây điện không?

– Có lẽ đúng vậy! – Magarth vội vã nói và đi theo Staum ra hàng hiên.

Mason – tên một người gác – tựa lưng vào tường, miệng ngậm điếu thuốc, khẩu súng hững hờ cầm ở tay. Khi nhìn thấy Staum, y hỏi:

– Chào George! Bao giờ thì tôi được đớp đây?

– Chờ lệnh của tôi, – Staum càu nhàu nói. – Anh có nhìn thấy ai không?

– Ông muốn nói đến bọn Sullivan? Không, tôi nghĩ bọn Sullivan chưa dám khua chiêng đánh trống đâu.

Staum nói:

– Bà chủ nhà nhìn thấy hai gã đàn ông luẩn quẩn trong khu vực này. Anh canh phòng tốt chứ?

– Còn thế nào nữa? Tuyệt đối không nhìn thấy gì. Có thể bà chủ tưởng tượng như vậy thôi!

– Phải, tôi cũng nghĩ như vậy, – Staum liếc nhìn Magarth nói với vẻ chua chát: – Ông thấy đã đủ rồi chứ?

– Không, – Magarth nói. – Anh bạn này chập chờn nửa thức nửa ngủ. Tôi nhắc lại cho cậu biết có người nhìn thấy hai gã đàn ông. – Anh vỗ ngực Mason. – Mở to mắt ra anh bạn, không phải là chuyện đùa đâu!

Staum giải thích:

– Ông này nghĩ là bọn Sullivan đến hỏi thăm sức khỏe của cánh ta đấy.

– Ghê gớm thế kia à! – Mason cười nhạo. – Tôi mong chúng chờ tôi đớp xong bữa đã.

Magarth nhún vai vẻ chán nản bước đi, theo sau là Staum.

– Người gác kia đâu?

– Phía sau nhà. Ông có muốn gặp hắn không?

– Có chứ! – Magarth nói và bắt đầu cảm thấy hốt hoảng.

Nếu Staum cứ ương bướng tin rằng không thể nào có những mối nguy hiểm nghiêm trọng sắp xảy ra thì chuyện gì cũng có thể đến được cả.

Cùng lúc đó, phía sau nhà đã có chuyện rồi. Nó đến quá nhanh, quá lặng lẽ đến nỗi Magarth và Staum lần mò trong bóng tối mà không hay biết gì hết.

Bọn Sullivan đã vào sân sau. Max cầm cái thanh thép một đầu buộc dây thòng lọng. Chúng đứng im rình người gác mất cảnh gíac. Y ngồi trên bao lơn, hai chân buông thõng, súng để bên cạnh, y hát nho nhỏ thỉnh thoảng lại sốt ruột giơ tay lên xem mặt đồng hồ dạ quang: y cũng đang chờ bữa ăn tối.

Max chạm vào tay Frank, hai gã hiểu quá rõ những gì chúng định làm. Frank dừng lại, khẩu súng nặng nề cầm tay trong khi Max rón rén về phía trước, đôi gày đế crếp không phát ra tiếng động nào trên sàn lót gạch ô vuông trắng. Gã cầm sợi dây thép như người ta cầm lá cờ hiệu trong một đám rước. Còn cách người gác vài mét thì gã dừng lại.

Giơ cao chiếc thòng lọng, Max hạ xuống từ từ, nhẹ nhàng cho tới khi chỉ còn cách đầu người gác vài centimet. Thế rồi một tay vẫn cầm thanh sắt, một tay cầm thòng lọng, Max kéo sợi dây mở rộng đủ qua được chiếc vành mủ. Rồi nhanh nhẹn như một con rắn uốn mình lướt tới, Max hạ thấp thòng lọng và giật mạnh. Cùng lúc đó Frank như một chiếc bóng lặng lẽ ma quái chồm tới giật khẩu súng của người gác đang sững sờ.

Bị sợi dây thép siết chặt, người gác không thể thốt ra một tiếng kêu nào, người bật ngửa ra, y cố tuyệt vọng giãy giụa thoát khỏi sợi dây thép mỏng đang cứa sâu vào da thịt. Y chống chọi trong khoảng mươi giây rồi thân hình trở nên mềm nhũn, máu trào ra nơi khóe miệng.

Max thả chùng chiếc thòng lọng, Frank tháo sợi dây khỏi cổ họng người gác. Ngay tức khắc, Max thu về chiếc thanh thép đã gấp lại chỉ còn dài bằng chiếc ống nhòm rồi cùng với Frank khiêng xác chết đi vào khu vườn tối.

Vài giây sau, Magarth và Staum từ góc nhà quặt ra và đi trên sân trước trải dài ra phía sau. Magarth nói:

– Không thấy y đâu cả! Tôi cá là y lỉnh đi ngủ hay làm cái gì tương tự như vậy rồi!

Staum khô khan bác đi:

– Chắc chắn y phải ở đây. Y không thể bỏ vị trí nếu không có lệnh chính thức của tôi, – Cất cao giọng, hắn gọi:

– Ê! O Brien! Lại đây! Có việc cần!

Hai người im lặng đứng chờ trong bóng tối.

Không một cử động, không một tiếng động! Trong khi đó bọn Sullivan như những cái bóng chuồn ra đằng trước và bò lại gần Mason đang châm điếu thuốc mới.

Magarth cáu kỉnh nói:

– Đồ gác hạng bét! Khi nào gặp ông Cảnh sát trưởng tôi sẽ làm cho ra chuyện…

Staum lo ngại:

– Y phải ở đây chứ! – Hắn thì thầm và đi đến cuối sân trước để gọi thật to lần nữa: – O Brien.

Magarth chua chát nói:

– Chắc y lại chui vào xó bếp rồi. – Anh quay trở vào nhà.

Bọn Sullivan chỉ vừa đủ thời gian giấu xác Mason nhưng còn chiếc mũ và khẩu súng vẫn còn lăn lóc ở dưới đất.

– Này, Mason cũng vậy, y chuồn rồi! – Magarth kêu lên và cố tìm đốm lửa của đầu thuốc. – Ê! Mason anh ở đâu vậy?

Staum vừa đuổi kịp anh:

– Ông nói gì vậy? Ông dám ám chỉ Mason bỏ vị trí gác à?

– Có thể đúng như vậy đấy! – Magarth nói và cảm thấy ớn lạnh xương sống. – Tôi không nhìn thấy y đâu cả.

Staum rút cây đèn bấm khá mạnh lia ánh đèn trong hàng hiên. Bất chợt hai người lặng nhìn chiếc mũ và khẩu súng nằm trên hàng gạch trắng.

– Mason! – Staum la lên vì sợ hãi.

– Vô ích! Tắt đèn đi! – Magarth cúi xuống nhặt khẩu súng. – Nhanh lên, quay vào nhà ngay!

Staum không chờ phải nhắc thêm lần nữa. Hai người không nói với nhau lời nào cho đến khi Magarth đóng được cửa ra vào và chèn thêm cái then an toàn nữa.

Staum run run nói:

– Số phận họ ra sao nhỉ?…

– Tôi đã báo cho ông là bọn Sullivan có mặt ở đây rồi… ông có cần thêm bằng chứng nữa không? – Magarth nói và đẩy viên phụ tá đang sững sờ, miệng há hốc sang một bên. Phil chạy vào bếp rồi vào tiền sảnh nói với Staum.

– Ông ở đây và căng mắt ra mà nhìn. Tôi lên lầu. Chúng đang theo vết Larson nhưng nhất định chúng không thể bắt được anh ta. Ông lập hàng phòng ngự thứ nhất. Chú ý theo dõi đừng để chúng tóm được ông.

Anh buông Staum quá sợ hãi để chạy lên lầu. Veda chờ anh ở đầu thang gác:

– Mọi chuyện ổn chứ? – Cô hỏi nhưng nhìn thấy vẻ mặt Magarth, cô cầm tay anh: – Có chuyện gì vậy?

– Nhiều chuyện lắm! – Anh hạ thấp giọng trả lời. – Chúng ở ngoài kia, ngay gần đây thôi và đã giết hai viên cảnh sát rồi. Chỉ còn lại Staum, em, anh, Carol và cô y tá thôi. Chúng cắt đứt dây điện thoại, chúng ta hoàn toàn bị cô lập, trừ phi…

Không đợi anh nói hết, Veda bảo:

– Để em đi! Em chạy băng qua đồn điền gọi người quản lý và công nhân đến đây.

Magarth ôm chặt cô:

– Tuyệt lắm! Nhưng hãy chờ một lát. Không nên liều mạng một cách vô ích. Nếu chúng tóm được em thì ta nguy mất. Tốt hơn là chờ khi chúng nó tìm cách đột nhập vào nhà rồi em hãy lén chạy ra lối sau.

– Vâng, nhưng như thế thì chậm mất. Ít nhất phải mất mười phút em mới chạy qua đồn điền. Đi ngay bây giờ thì tốt hơn!

– Em chưa được đi trước khi anh không biết đích xác chúng ở đâu! – Magarth kiên quyết nói. – Còn Carol đâu?

– Đang ở bên Steve.

– Tốt, chúng ta phải ở sát bên anh ta. Anh ta là người chúng định giết, nếu chúng lọt được vào nhà thì chúng đến phòng Steve ngay.

Từ dưới chân cầu thang, Staum nói giọng van lơn:

– Ông không thể để tôi một mình ở dưới này…

Magarth gạt đi: – Tại sao không? Bọn Sullivan chỉ là đồ ba bị chuyên đi dọa con nít thôi mà!.. Mà anh đâu phải là con nít!

Anh nắm tay Veda đưa cô đi dọc hành lang vào buồng Steve.

Hai người thấy Carol ngồi ở đầu giường, duyên dáng trong chiếc rốp của cô Veda bằng lụa. Cô y tá cao lớn, tóc hoa râm, cô ra hiệu cho họ đừng nói gì.

Steve xanh xao, mở mắt nhìn Magarth và Veda đến bên giường.

Magarth cười:

– Nào, anh chàng ốm yếu! Cô ấy đây! Có đúng là cô bạn anh không?

Steve gật đầu xác nhận:

– Phil, mọi chuyện đều nhờ anh cả, – anh vừa nói vừa cầm tay Carol. – Chỉ cần nhìn thấy cô là tôi thấy khỏe rồi.

Cô y tá nói với Magarth:

– Ông Larson chưa được phép nói chuyện ông vẫn còn yếu lắm.

– Đúng rồi! – Magarth nói và lùi lại một bước và ra hiệu cho Carol.

– Em sẽ trở lại ngay! – Cô nói với Steve và vuốt ve tay anh rồi theo hai người ra hành lang.

Magarth nói thật nhanh:

– Cô nghe này! Cô nói đúng: bọn Sullivan đã ở ngoài kia, bọn chúng đã sát hại hai người cảnh sát rồi. Cô phải ở bên cạnh Steve. Tôi sẽ đứng gác ở đây, ngay trước cửa phòng, Staum trấn ở dưới chân cầu thang thôi do đó cô cài chặt cửa và đừng có sợ. Chúng không tóm được cậu ta đâu!

Carol xanh mặt nhưng ánh mắt lộ vẻ cương quyết, cô nói:

– Không, chúng không thể giết được anh ấy đâu.

– Hoan hô cô bé dũng cảm! Cô quay lại với Steve đi, để tôi lo mọi chuyện còn lại.

Anh đẩy nhẹ cô vào buồng và quay sang nói với Veda:

– Chúng ta chỉ có thể làm được đến thế thôi, bây giờ chỉ còn chờ xem chúng giở trò gì ra.

– Phil, thôi em đi nhé. Dù bịt mắt em vẫn có thể lần ra lối đi. Thật điên rồ nếu cứ để mặc chúng tự do tấn công! Ta phải gọi cứu viện.

– Có lẽ anh nên đi thì hơn. (Magarth không yên tâm, bàn tay anh lùa vào mái tóc). Anh không muốn để em đi một mình.

– Em đã nói để em đi. Không tranh luận nữa. Mở cửa cho em.

Đó chính là điều bọn Sullivan mong đợi.

Frank đứng trong bóng tối ngay gần cổng sau, còn Max nép mình vào tường cách cửa trước một mét. Chúng không vội, chúng biết công nhân ở phía cuối đồn điền và Magarth muốn cầu cứu họ thì phải cử người đi ra ngoài.

Magarth nói:

– Ta thử ra cửa phòng bày thức ăn. Anh ra trước xem có thể đi được không. Sau đó, Veda, em phải chạy thật nhanh, chạy nhanh như ma đuổi ấy.

– Em sẽ chạy nhanh. Anh đừng lo.

Magarth nói với Staum đang đứng dựa vào tường, mồ hôi chảy ròng ròng.

– Cô Blandish đi gọi cứu viện. Cần nhất anh đừng có rời chỗ đó. Tôi quay lại ngay.

– Ông có tin cô thành công không?

– Thành công chứ! – Magarth nói quả quyết mặc dù trong thâm tâm anh cũng không tin tưởng.

Veda và anh bước vào gian bếp, hai người đi mò mẫm trong bóng tối đến cửa sổ.

– Đừng để chúng nhìn thấy em! – Magarth thì thầm. Qua cửa kính, anh chăm chú nhìn sân trước tối om, cố phân biệt một cái gì trong bóng tối. Anh chờ thêm vài phút nữa không thấy điều gì khác lạ để anh lo ngại.

Frank nấp sau cái cột theo dõi hai người, thấy Magarth xuất hiện nơi cửa sổ, gã mỉm cười chế nhạo và nằm sát xuống đất chờ đợi.

Magarth mở cửa bước ra sân trước quan sát xung quanh. Thần kinh căng thẳng, anh đi đến bao lơn, đứng đó cách chỗ nấp của Frank chừng một mét. Cảm thấy yên tâm vì không có tiếng động, anh quay lại ra hiệu cho Veda lại gần. Anh thì thầm bên tai cô:

– Tốt rồi, có lẽ chúng ở đằng trước. Chạy mau lên em yêu, cố đừng gây ra tiếng động.

Với cử chỉ tự nhiên, anh ôm cô hôn, giữ trong tay một lát rồi nhìn cô chạy vụt đi, lặng lẽ và nhanh chóng. Cô mất hút ngay trong đêm tối.

Toàn bộ ngôi nhà lớn thật yên lặng. Cô y tá đã quay về phòng riêng để Carol ở lại chăm sóc Steve.

Ngồi ở đầu cầu thang, khẩu súng đặt ở đầu gối, Magarth yên lặng chờ. Staum ngồi ở bậc cầu thang đầu tiên dưới nhà. Kim đồng hồ treo ở ngay cửa ra vào chỉ 11 giờ 10. Veda đã đi được mười sáu phút. Magarth tràn đầy hi vọng nghĩ là chỉ vài phút nữa sẽ có cứu viện kéo đến. Như vậy thì tại sao phải ngồi yên một chỗ chờ bọn chúng tấn công trong khi ta có thể xông vào bóng tối đánh đuổi bọn Sullivan đi.

Trong phòng, Steve mở mắt. Anh đã ngủ đủ giấc, người đỡ mệt, anh cầm tay Carol và cười với cô:

– Anh nhớ em biết bao! Trong những ngày dưỡng thương, hình ảnh em luôn hiện trong óc anh. Carol, em biết anh yêu em chứ? Anh không có gì để tặng em… ngoài trang trại. Nơi đó thật đẹp và ít lâu nữa…

– Anh chưa được nói chuyện mà, – Carol ngắt lời và cúi xuống hôn anh. – Anh yêu, anh cần phải nghỉ ngơi. Em muốn anh chóng khỏi biết bao.

Steve quả quyết nói:

– Anh khá rồi mà! Anh cảm thấy trong người rất khỏe. Anh muốn nói chuyện. Anh muốn biết em là ai, biết vì sao em lại ở trong chiếc xe tải… Em đi đâu?…

Một nỗi sợ hãi mơ hồ xâm chiếm Carol:

– Ồ, không! Em xin anh! Đừng nói chuyện này nữa. Em sợ… em sợ khi anh biết về thân thế em… Người phụ nữ ở đằng kia nói rằng em là người điên.

Cô đẩy lui chiếc ghế, vòng tay ôm cổ Steve, áp đầu anh vào ngực:

– Anh có nghĩ em điên không? Có phải vì em điên nên mới không nhớ em là ai không? Em sợ quá… Anh có hiểu em không, Steve? Nếu… nếu em không thể lấy được anh?

Anh gạt đi:

– Em không điên chút nào đâu! Sọ em bị một vết rạn thôi. Anh tin chắc người ta có thể chữa được và em lại tìm thấy trí nhớ thôi. Carol, em đừng quá lo nghĩ về chuyện này.

Vẫn ôm chặt anh sát vào người, Carol nhớ tới bọn Sullivan đang phục kích bên ngoài và cô chợt rùng mình.

– Em yêu, em lo sợ chuyện gì thế? Mọi việc sẽ giải quyết êm đẹp mà. Ngay khi anh lành vết thương, chúng ta sẽ đi nghỉ ngơi một thời gian… chỉ hai chúng mình thôi. Anh đã suy nghĩ mọi chuyện… trong khi chờ đợi em, anh chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi.

Carol càng siết chặt anh vào người không cho anh nhìn thấy cô khóc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.