Đóa Lan Rừng Nổi Loạn

Chương 15



Một chiếc cam nhông trống dừng trước tiệm cà phê mở cửa suốt đêm ở phía ga chia đường của Mũi Gió Biển. Người tài xế nói:

– Tôi không đi xa hơn. Các ông thấy sao?

Bọn Sullivan bước xuống. Frank nói:

– Tốt lắm. Xin cám ơn.

– Khỏi cần, – người lái xe mở máy, đưa xe đi qua dãy hàng rào gỗ ngăn đường.

– Chúng ta thật may mới gặp gã đó, – Frank vừa nói vừa ngáp.

– Câm đi! – Max sủa lên, bước qua đường vào quán. Frank hơi nhăn mặt đi theo.

Chiếc Packard bị mất làm Max tức giận. Frank thì bình tĩnh hơn. Đối với hắn, tiền bạc, tiện nghi chẳng quan trọng gì mấy. Với hắn chỉ có đàn bà. Đầu óc gã ám ảnh mãi hình bóng đàn bà. Gã để mặc Max lập chương trình kế hoạch, quyết định hàng ngày.

Chúng đến trước quầy gọi cà phê. Cô hầu bàn xấu nhưng thân hình hấp dẫn. Frank muốn khen ít câu với Max nhưng vụt thấy không phải là lúc nói đùa. Max ít lưu tâm đến đàn bà, chỉ coi họ như bữa ăn: cần thiết nhưng không quan trọng.

Bọn Sullivan khiến cô hầu bàn sợ hãi nên khi mang cà phê xong, cô lỉnh vào bếp. Trong quán không còn một ai, Max nói dáng trầm ngâm:

– Không biết hắn có chết không? Tao bắn hai phát vào ngực nhưng hắn khỏe lắm. Đáng lẽ nên bắn vào đầu.

– Đừng bận tâm tới nó, – Frank nói – Tao chỉ nghĩ tới con nhỏ thôi. Con nhỏ thật tuyệt, tóc nó đỏ au…

– Nếu thằng kia còn sống thì mình mệt với nó lắm. Lần này ta để sót một đứa duy nhất làm chứng về vụ thằng Roy. Nguy đấy!

Frank không nghĩ ra điều này.

– Thế thì phải tìm cho ra nó, – Max càu nhàu… – D… không thể thức mãi được, con người không phải làm bằng sắt… Ngủ ở đâu bây giờ?

Max tụt xuống chiếc ghế cao đi ra phía sau. Cô hầu bàn đang ngồi với người bếp da đen. Cả hai sợ hãi nhìn Max, tròng trắng người da đen cứ đảo tròn. Max hỏi cô gái:

– Có chỗ nào trọ không?

– Có khách sạn ở góc đường kia, gần nhà lao đấy.

– O.K. – Max ném tiền lên bàn, – Còn bệnh viện ở đâu?

– Ở đây không có. Gần nhất là Waltonville cách đây năm dặm.

Max càu nhàu bước ra gọi Frank:

– Xéo thôi, tao buồn ngủ quá rồi.

Chúng đi trên con đường vắng tanh. Max nói:

– Có khách sạn gần nhà lao.

Frank nhạo:

– Thật là tiện.

Đến chỗ rẽ, Max bỗng dừng lại, nắm lấy tay Frank:

– Cái gì đằng kia kìa!

Chúng lùi lại: ông Cảnh sát trưởng Kamp chạy xuống và đến mở cửa gara, cử chỉ thật hấp tấp. Một lúc sau, một chiếc Ford đã tàng chạy ra đường mở hết tốc lực.

– Ông Cảnh sát trưởng hấp tấp dữ! – Frank vừa nói vừa kéo sụp mũ xuống.

– Có chuyện gì đấy, ta tới xem.

– Nhưng mày buồn ngủ mà, – Frank càu nhàu.

– Ta đến xem.

Chúng lại bước đi, lần này bước gấp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.