Đóa Lan Rừng Nổi Loạn
Chương 16
Chuông điện thoại trên bàn kêu reng reng. Veda nói giọng ngái ngủ:
– Kệ nó. Lại có anh chàng nào yêu em đến nỗi đêm không ngủ được.
Magarth ngóc đầu, nhăn nhó nói:
– Anh đến đây là để ngủ một chút. Em không bảo hắn buông ra được à?
– Đừng có làm ông bố bẳn tính, anh yêu ạ. Hắn sẽ chán rồi đi ngủ ngay đấy!
Magarth dụi mắt ngồi vụt dậy:
– Em im đi. Không biết chừng lại là gọi anh. – Anh cầm lấy máy nghe.
– Nhưng không ai biết anh ở đây… em chắc thế. – Veda lo ngại nói.
– Ông chủ bút anh biết hết. – Magarth trả lời và gọi alô trong máy.
– Magarth đấy à?
Magarth nhận ra ngay tiếng của ông chủ bút. Anh ngáp:
– Hình như thế. Hay là kẻ giống tôi hết sức đấy.
– Chắc là anh đang ngủ với cô ấy.
– Thế anh cho là tôi ngủ với ai? Với con ngựa chắc?
– Nếu vậy thì dậy đi, thằng vô tích sự. Tìm ra con bé Blandish rồi.
– Sao? – Magarth la lên.
– Sở Cảnh sát vừa gọi điện thoại đến tôi. Cô ta đang bị nhốt trong hầm rượu nhà bác sĩ Fleming. Chạy nhanh đến chụp vài pô đi. Kamp chờ anh đến mới hành động. Con heo đó muốn có hình chụp trong lúc làm phận sự. Hartman cũng có ở đấy nữa. Ai cũng có mặt ở đấy hết trừ có mỗi mình anh.
– Tôi sẽ đến, – Magarth kêu lên, ném ông nghe xuống và nhảy ra khỏi giường – Trời ơi là trời, – anh rên rĩ – Họ tìm ra được cô ta rồi. Họ tìm được trong khi tôi lăn lộn trên giường! Đáng đời! – Anh xỏ vội chiếc áo. – Bây giờ tôi phải làm sao đây? Trời! Hư đốn hết mức!
– Anh yêu, bình tĩnh đi, – Veda cuộn tròn trong chăn. – Rồi mọi sự êm thấm cả thôi.
– Êm thấm! Em cứ nói! – Magarth xỏ tay vào áo vét. – Nếu chúng đem được cô ta vào nhà thương điên thì bài phóng sự của anh coi như tiêu… Anh phải tìm cách cứu cô ta mới được.
Anh chạy vụt ra ngoài, Veda chạy theo:
– Này, anh! Chớ cuống lên! Anh quên chưa mặc quần đấy!
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.