Đóa Lan Rừng Nổi Loạn
Chương 25
– Có tin gì không? – Magarth đẩy cửa, bước vào hỏi.
Kamp ngẩng đầu lên:
– Tôi vừa ở chỗ xử tử về, – nước da ông ta bình thường hồng hào lúc này có vẻ hơi xanh xao. Năm nay mới có buổi hành hình và cảnh này làm ông xúc động. Ông nhăn mặt nói tiếp:
– Tôi được báo cáo cho biết chiếc Packard đã đi qua Kinston trưa hôm qua về hướng Kampville nhưng sau đó không biết thêm gì nữa, cũng không một dấu vết nào của con nhỏ. Ông Cảnh sát trưởng Crainville đã được thông báo. Nếu có chuyện gì xảy ra, ta sẽ biết ngay.
Magarth ngồi lên mép bàn:
– Không biết chúng có bắt cóc cô gái không? – Anh nói với giọng lo âu. – Việc chúng rời khỏi vùng này tôi thấy có vẻ kỳ lạ thế nào ấy. Tôi cá rằng chúng muốn khử Larson đấy! Tất nhiên là nếu tóm được Carol, chúng phải giấu cô ở một chỗ nào ta không ngờ tới. Sau đó chúng quay lại lo nốt chuyện Larson. Có nên lùng sục khắp mọi nơi quanh Kampville không?
– Chúng tôi đang lo việc ấy, – Kamp đáp – Tất cả những con đường đi tới Mũi Gió Biển đều được canh gác, đặc điểm chiếc Packard đã được thông báo phòng khi chúng lén lút quay về.
– Hoan hô, – Magarth tán thành. – Chúng ta không thể làm gì hơn được. Tôi sẽ đến nhà cô Blandish xem ở đó có ổn không. Tôi vừa gặp bác sĩ cho biết Larson chỉ có một phần mười hi vọng thoát chết nhưng cần phải tỉnh dưỡng ít lâu… Tôi đã cử anh thanh niên Riley đến trang trại cậu ta để trông nom lũ chồn rồi.
– Hartman vừa mới đến gặp tôi, – Kamp lo lắng nói.
– Việc đó làm tôi nhớ lại tôi đã báo với ông là chúng tôi khởi sự tiến hành điều tra về hoạt động của Hartman. Chúng tôi vừa nhận được một bản báo cáo: lão đã mua chứng phiếu, bị lỗ lớn nhưng vẫn còn gượng dậy. Tuy nhiên lão cứ suy sụp dần. Không một ai biết lão rút tiền từ đâu ra, nhưng tôi, tôi biết mà!… Nếu đến tuần sau người ta không bắt được con nhỏ Carol thì sẽ là một việc rất hay. Lúc đó cô ta sẽ được quyền sử dụng số tiền thừa kế và ta cần phải tiến hành điều tra tỉ mỉ về Hartman hơn nữa… Tôi nghĩ là sẽ phát hiện ra những điều đủ để đưa ngay hắn ra tòa.
– Nhà báo các anh đều thế cả, các anh là những người đa nghi nhất thế gian, – Kamp vừa nói vừa sờ bộ ria mép. – Nhưng dù sao con nhỏ rất nguy hiểm. Cần phải tìm ra cô ta thật nhanh.
– Nguy hiểm? Tôi không tin! – Magarth bác đi. – Theo tôi, cô ta thật bình thường khi nói chuyện với tôi.
– Bác sĩ Travers đã giải thích cho tôi về trường hợp cô ta. Cô ta có hai tính cách trong cùng một con người. Trong một thời gian dài, cô ta cư xử như một con người bình thường, thế rồi một cơn đau xuất hiện, cô ta trở nên rất nguy hiểm.
– Tôi khó lòng mà tin được, – Magarth bướng bỉnh nói. – Tôi đã nói chuyện với cô ta, còn ông thì chưa. – Anh nhún vai rồi đứng lên. – Tôi đi đây. Nếu ông nhận thêm được tin gì thì gọi điện về nhà cô Blandish cho tôi biết. Cả buổi sáng nay tôi ở đấy.
Khi anh chạy nhanh xuống bậc cấp thì Jedson, chủ một xưởng gara lớn bên nhà muốn gặp anh. Max đang ở thềm khách sạn, nghe thấy Jedson gọi Magarth, gã vội đứng nấp một cách tự nhiên sau cây cột hàng hiên. Gã thấy Magarth trao đổi vài lời với Jedson rồi bước lên chiếc Cadillac cũ kỹ mở máy.
Jedson đi về phía khách sạn. Max bước xuống các bậc cấp để gặp ông ta.
– Ông đó là nhà báo Magarth phải không? – Max hỏi khi Jedson đi tới gã.
– Chính ông ta đấy, – ông này nói và định tiếp tục đi.
– Thật may cho tôi, – Max reo lên – Tôi đang cần ông đấy. Tôi mới tới đây lần đầu. Ông biết ông ta đang đi đâu không?
– Chắc ông ta đến nhà cô Blandish. Nếu cần ông cứ gọi điện về đấy.
– Cám ơn ông. – Max nói – Cám ơn nhiều.
Jedson nhìn gã bước vào khách sạn, leo nhanh lên thang lầu. Ông đẩy chiếc mũ ra sau gáy gãi trán và băn khoăn tự hỏi:
– Gã này là ai nhỉ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.