Đóa Lan Rừng Nổi Loạn
Chương 26
Trong lúc bọn Sullivan ngủ vùi, Sam Garland lái chiếc xe cứu thương phóng nhanh về hướng Mũi Gió Biển. Hắn cảm thấy mình thật quan trọng. Khi ánh đèn bấm chiếu thẳng vào người Carol và nhận ra mớ tóc hung đỏ hắn vụt phanh xe lại. Trong vùng không thể có hai cô gái có mái tóc giống nhau như vậy! Chắc là Carol Blandish! Và khi chiếu đèn bấm vào người cô thì hắn nhận ra ngay.
Và bây giờ cô ta đang bị nhốt trong xe, hắn vẫn chưa dám tin là vận may đã đến. Năm ngàn đô la giải thưởng vẫn luôn luôn còn đó… số tiền này sẽ vào tay hắn… và năm ngàn đô la quả là món tiền lớn.
Sam nghĩ nên trói Carol vào giường có hơn không? Mấy con mẹ điên thì làm gì mà chẳng được! Garland đã làm y tá qua nhiều năm hắn thấy mệt mỏi nên xin lái xe cho bác sĩ Travers và lái chiếc xe cứu thương này. Hắn đã quen với những người điên nổi giận, vẫn không làm hắn ngán. Hắn ngần ngừ định đỗ xe lại để trói Carol. Nhưng thấy trong xe vẫn yên lặng, hắn quyết định phóng thật nhanh về Glenview. Chà, Joe mà thấy thì chắc nó phải ngớ người ra!
Nhưng Garland không hay biết gì về những lời thì thầm bên trong chiếc xe. Người điên đi cùng Carol tên là Hatty Summers, bà ta ở trong Viện Tế Bần nhiều năm. Lúc đầu người điên tỏ ra vô hại nhưng sau một thời gian bà có những biểu hiện giết người nên người ta buộc phải có những biện pháp đề phòng cần thiết bằng cách chuyển bà từ bệnh viện tâm thần Kiston đến bệnh viện tâm thần Glenview, nơi có khả năng chữa những trường hợp khó khăn.
Ngay khi Carol nhận thấy Hatty Summers, cô hiểu mình đã bị nhốt chung với một người điên và cô rùng mình khiếp sợ.
– Như vậy là hắn tóm được cô rồi, – Hatty thì thầm và cười. – Hắn nhặt được cô ở dọc đường phải không? Hắn nhận ra cô ngay lập tức. Giỏi thật!
Carol co quắp người, tránh càng xa càng tốt đôi mắt long lanh như muốn soi suốt người cô. Một lần nữa cô lại có cảm giác như đang sống trong cơn ác mộng. Hatty nói tiếp:
– Hắn đang đưa cô đến Glenview để nhốt cô lại. Tôi đã nghe hắn nói về Glenview… Chính tôi cũng đến đấy vì những cô y tá ở Kinston đều sợ tôi! – Bà ngẩng đầu lên nói thêm. – Và họ có lý do để sợ tôi.
Bà lại cười và tiếp:
– Ở Glenview thật hay, nhưng tôi không thích bị nhốt nữa. Tôi muốn tự do, muốn làm gì thì làm.
Glenview!
Cái tên đó vọng lên mơ hồ, gợi lên trong ký ức của cô hình ảnh một căn buồng tường quét vôi xanh, một cô y tá nhìn cô với vẻ hung dữ mà không nói một lời. Cô nói thật to:
– Tôi cần phải ra thôi. Tôi cần phải ra trước khi xe đến.
Cô chạy ra cửa xe cố mở nhưng những ngón tay trượt trên mặt nhẵn.
– Hắn không cho cô chuồn đâu! – Hatty nói và vặn vẹo người. – Cô cũng là thứ điên như tôi. Cô không thể làm gì được.
Carol quay phắt lại, dựa lưng vào cánh cửa kêu lên:
– Tôi không phải là người điên!
– Có mà, có mà! Tôi, tôi biết rõ mà. Cô thuộc loại tinh quái. Cô có thể bịp một số người nhưng đối với tôi thì không.
– Tôi không phải là người điên! – Carol lặp lại và đưa hai bàn tay bưng lấy mặt.
– Có mà, có mà! – Hatty thì thầm. – Cô muốn xem mình thế nào thì tùy nhưng cô vẫn cứ là kẻ điên như tôi! Tôi không bao giờ nhầm đâu!
– Tôi không điên! – Carol lặp lại lần nữa nhưng tim cô thắt lại như có bàn tay lạnh giá bóp mạnh. Cô tự hỏi: – Mình có điên thật không? Có phải vì thế mà có sự việc kỳ lạ lâu nay đến với mình không? Những chuyện đó có phải là do một tâm trí bệnh hoạn nghĩ ra không? Có phải vì vậy mà mình không thể nhớ ra tên mình không? Có phải vì thế mà đôi khi trong đầu mình có tiếng động kỳ lạ làm biến đổi hình dáng mọi chuyện như trong một cuốn phim quay chập choạng không?
– Cô cũng không biết mình ra sao nữa! – Hatty reo lên và chăm chú dò xét cô. – Đừng thất vọng. Tôi không muốn làm cho cô khổ sở.
– Ồ, bà đừng nói nữa! – Carol la lên và hai tay bắt đầu đập vào cửa xe.
– Suỵt! Con bé ngu ngốc! – Hatty nói – Cách đó không có kết quả gì hết! Hắn chỉ mở cửa cho cô ra khi xe đến Glenview và khi đó thì quá muộn. Cô có muốn trốn không?
– Tôi cần phải trốn!..
– Cả hai chúng ta có thể làm được! Hắn tinh ranh nhưng lại tự tin quá. Nhưng trước hết cô cởi trói cho tôi, cái áo bó chặt người này đã.
– Ồ không! – Carol run rẩy lùi lại.
– Cô sợ tôi à? – Bà ta vừa cười vừa hỏi, – Chúng ta cùng một cảnh ngộ, không làm hại nhau đâu! Nào, làm đi đừng sợ!
Carol rùng mình:
– Tôi xin bà, bà đừng nói với tôi như vậy! Tôi không điên. Thật là độc ác nếu bảo tôi điên…
– Cô đừng cáu. Nếu cô muốn trốn, cô tháo cho tôi cái áo này và phải khẩn trương lên! Lúc này chúng ta không còn ở xa nhà thương nữa. Một khi chúng nhốt được cô trong bốn bức tường thì không bao giờ cô thoát được đâu.
Carol bước lại gần cúi xuống nhìn bà:
– Thế, nếu tôi cởi áo cho bà thì làm sao tôi trốn chạy được? – Cô hỏi và cảm thấy lo ngại trước ánh mắt thâm độc của Hatty.
– Tháo cáo áo này đi, – Hatty thì thầm, – và sau đó cô la lên, đập vào thành xe. Hắn phải đến xem có sự gì xảy ra. Và trong lúc hắn bận bịu với cô thì tôi sẽ nhào lên người hắn. Hai chúng ta hợp lại thì có thể thoát.
Sam Garland còn cách Mũi Gió Biển một dặm thì tiếng đập phá nổi lên. Hắn cau mày ngập ngừng một lát rồi dừng xe lại. Hắn không muốn cho Carol sây sát, hắn muốn giao cô cho bác sĩ Travers trong tình trạng tốt nhất để người ta không làm khó dễ hắn trong việc lãnh lương năm ngàn đô la.
Hắn nhảy bổ ra khỏi xe vừa lẩm bẩm chửi thề vừa chạy tới mở cửa nhìn vào trong xe lờ mờ ánh đường.
Carol xô người vào thành xẽ phía trong và những tiếng la của cô vang lên trong khoảng không chật hẹp.
Garland liếc nhìn Hatty Summers. Dưới chiếc chăn, bà ta nhìn trộm hắn và mỉm cười thích thú, nhưng ngoài chuyện đó ra bà có vẻ yên lặng. Hắn trèo lên xe mở toang cửa mà không khép lại, nắm lấy cổ tay Carol vặn chéo ra sau.
– Yên nào! – Hắn nói – Ngủ đi, cô bé. Cô khích động quá đấy!
Mặc dù chống cự quyết liệt nhưng cô cảm thấy khiếp sợ vì không có gì tự vệ đối với đôi tay của Garland và hắn nhanh chóng kéo cô lại gần chiếc giường đối diện với giường của Hatty.
– Buông tôi ra, – Carol hổn hển nói. – Đừng có sờ vào người tôi!
– Được rồi, bé con. – Garland nói giọng dỗ dành. – Cô nổi giận cũng vô ích thôi. Nằm xuống đi, tôi sẽ thu xếp cho cô nằm thoải mái.
Bàn tay to lớn của hắn tóm gọn hai cổ tay Carol và cúi xuống đặt tay kia choàng qua dưới đầu gối bế thốc cô lên giường. Đúng lúc đó Hatty tung chăn vùng dậy.
Không buông cổ tay Carol, hắn quay người về phía Hatty: – Nào, bà! Hãy tỏ ra biết điều nào, bà ở đấy đi. – Hắn dịu dàng nói. Hắn không lo ngại nhưng hắn biết cần phải khẩn trương mới hi vọng giải quyết xong hai con mụ điên này! – Bà nằm nghỉ trên giường đi! – Hắn ra lệnh và khi buông cổ tay Carol ra, hắn nhảy vội đến cửa xe.
Trong xe chật hẹp khiến hắn không thể xoay xở dễ dàng, hơn nữa Hatty đã đứng lên rồi. Bà giữ chặt tay hắn, xoay người hắn lại, cười mũi vào mặt hắn và nhào lên cổ hắn.
Carol vội vã nhảy chồm ra khỏi giường, cô đẩy Garland ra để tới cửa nhưng bị hắn đẩy lại và vừa chửi thề vừa cố thoát khỏi tay Hatty.
Đúng lúc đó, Carol nắm tay hắn, đánh đu lên người trong khi Hatty nhào vào lần nữa, đôi mắt long lên. Hắn lảo đảo, hai vai chạm vào thành giường. Hắn hụt chân ngả trong khi Hatty reo lên đắc thắng lại nhào vào bóp cổ hắn.
Garland không mất bình tĩnh, đầu hắn rụt lại, gáy cứng ra, hắn nện Hatty ác liệt, đẩy bà lùi ra và hắn lanh lẹ nhảy tới cửa thoát ra ngoài.
Carol nhảy theo hắn và bắt đầu chạy. Cô mới chạy được mười bước thì một bàn tay nắm lấy cổ chân khiến cô ngã bổ xuống đất.
Đến lượt Hatty cũng thoát ra khỏi xe trong khi Garland nhỏm dậy, bà nhảy lên, hai bàn chân đạp vào ngực hắn. Garland ngã lăn chiêng ra đất.
Hắn không cần quan tâm đến việc Hatty chạy thoát nhưng con nhỏ Blandish không thể thoát như vậy được, nếu hắn còn có thể ngăn cản. Dưới con mắt hắn, cô là biểu hiện cho số tiền năm ngàn đô la và số tiền này gần như đã cầm chắc trong tay. Hắn tự nhủ nếu buông tha Hatty để bà ta chạy thoát, hắn chỉ còn lo đối phó với Carol mà thôi, nhưng đó chính là sự sai lầm của hắn. Hatty thù ghét hắn ghê gớm.
Khi hắn đẩy lùi bà ta lần nữa và đuổi theo Carol, Hatty dừng lại một lát, tay bà mò mẫm trong đám cỏ ở vệ đường để tìm một hòn đá lớn. Phải mất một lát bà mới tìm thấy một hòn đá lửa to nặng, lúc ấy Garland đã bắt được Carol, lôi cô về xe.
Carol la lên như người bị ma ám nhưng không thể chống lại được với sức lực đàn ông, khi hắn dừng chân đạp cánh cửa cho mở ra thì cô tuyệt vọng không muốn chống cự nữa.
Hatty chờ cho Garland nâng Carol lên… Lúc đó bà mới nhón gót chân nhẹ nhàng đến sau lưng và tận lực choang hòn đá vào đầu hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.