Đóa Lan Rừng Nổi Loạn
Chương 28
Vào lúc một giờ trưa, Hatty Summers vừa bước ra khỏi quán rượu ở giáp giới Mũi Gió Biển thì bị bắt.
Bà khoái uống rượu rum nguyên chất và đã uống thỏa thích với số tiền tìm thấy ở người Sam Garldand.
Bà còn cố tỏ ra dễ thương và vô hại khi mọi người vây quanh. Bà chỉ cho họ xem hòn đá dính đầy máu đã nện nát đầu gã lái xe khốn khổ và vui sướng khi thấy hòn đá đã gây sự chú ý đối với mọi người; bà đi diễu giữa đám đông đầy kinh hoàng.
Bác sĩ Travers với hai y tá mặc blu trắng chộp lấy bà nhanh chóng và đẩy vào chiếc xe cứu thương đang chờ sẵn, đóng chặt cửa và mặc ngay cho bà chiéc áo bó chặt lấy người.
Cảnh sát trưởng, ông Kamp lúc này đang kiếm hoài Magarth. Ông phàn nàn với một trong những người phụ tá:
– Thằng cha này không bao giờ có mặt khi người ta cần hắn. Tôi muốn hắn chụp cho tôi bức hình trong khi bắt giữ con mụ quái vật này. Thằng cha quỉ quái ở đâu nhỉ?
Bác sĩ Travers hấp tấp bước ra khỏi xe và chạy đến gặp viên Cảnh sát trưởng.
– Bệnh nhân vừa cho biết Garland đã nhặt được cô Carol Blandish ở cách Mũi Gió Biển vài dặm, bà ta giết Garland xấu số là để giúp Carol chạy thoát.
Kamp nhấp nháy đôi mi:
– Bà ta có nhớ mình nói gì không?
– Thì bà ta tả Carol chính xác mà. Hình như cô gái này tìm cách quay trở lại Mũi Gió Biển.
Kamp đẩy chiếc mũ cáu bẩn ra sau gáy, gãi đầu:
– Tôi sẽ lo chuyện này ngay lập tức.
Đúng lúc ông ta định đi thì Simon Hartman xích tới trên chiếc Cadillac bóng loáng.
Gương mặt xầu lại, Travers nói:
– Ông Hartman kìa! Ông có biết ông này không?
– Biết ông ta quá mà, – Kamp làu bàu trong khi hai người nhìn Hartman đi tới.
Hartman nói không cần chào hỏi:
– Hình như người ta bắt lại được một phụ nữ điên? Có phải Carol không?
Ông bác sĩ trả lời:
– Không, thưa ông Hartman! Đó là người bệnh khác của tôi.
Hartman nói rít lên, khuôn mặt cau có vì tức giận và thất vọng:
– Hình như lĩnh vực chuyên môn của ông là chuyên để lạc bệnh nhân. Đến khi nào thì ông mới tìm lại được cô gái bảo hộ của tôi?
Travers nói:
– Chúng tôi vừa được biết cô ta đã quay về Mũi Gió Biển. Ông Cảnh sát trưởng đang tổ chức một cuộc tìm kiếm khắp nơi.
Hartman khinh bỉ nhìn Kamp:
– Những vụ truy tìm của ông cho đến nay có vẻ lãng mạn kỳ lạ!
Rồi lão đổi đề tài, hỏi:
– Gã Steve ấy?.. Hắn ở đâu?
Kamp tỏ vẻ hững hờ:
– Có lẽ ở bệnh viện Waltonville. Ông hỏi làm gì?
– Theo tôi hiểu qua lời bà Fleming thì Carol yêu say đắm gã này. Có thể cô ta muốn tìm lại gã. Ông có thể cử người chờ ở bệnh viện phòng xa cô ấy đến đó.
Kamp vuốt râu mép nói:
– Ờ, để tôi làm.
– Vậy thì làm ngay đi, – Hartman sủa lên. – Đáng lẽ phải tìm ra con nhỏ nhiều ngày nay rồi. Cho người của ông bắt tay vào việc đi! Nhất định là trước cuối tuần này phải tìm cho ra, nếu không tôi sẽ tìm cách để ông không còn dịp phá bĩnh công việc nữa đấy, – Lão quay sang Travers: – Ông bác sĩ, tôi có chuyện muốn nói với ông.
Kamp nhìn theo hai người, bỏ mũ nháy mắt với viên phụ tá và trầm ngâm nói:
– Lão ta bắt đầu bị lửa đốt đít rồi. Có lẽ tôi nên báo cho Magarth biết thì hơn!
Viên phụ tá hỏi:
– Tôi có phải đến bệnh viện Waltonville không?
Kamp lắc đầu:
– Không. Tôi chắc Larson không nằm ở đấy. – Ông nói, nháy mắt lần nữa và sải bước chân đi về phía văn phòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.