Đóa Lan Rừng Nổi Loạn
Chương 46
Max nằm dán mình trên giường bệnh viện, tâm trí giận dữ khôn xiết. Chuyện như thế này mà lại xảy đến với gã? Liệt người! Tàn tật suốt đời! Kẻ gây ra chính là Carol Blandish! Chính cô ta đã giết Frank! Chính cô ta lấy hết tiền của gã! Gã thấy tuyệt vọng cay đắng khi nghĩ rằng từ nay gã không thể làm gì được cô cả, cô đã ở bên ngoài tầm tay gã. Gã nằm đó đã tám tiếng đồng hồ lặng yên, mắt nhắm nghiền tâm trí ám ảnh về Carol. Gã nhận ra là cô y tá đang đi trong phòng nhưng gã không chịu mở mắt, không thèm nhúc nhích. Gã toan tính trả thù một cách thật thỏa đáng nhưng nghĩ mãi vẫn không ra một biện pháp gì. Gã nghe tiếng cửa mở và hé mắt nhìn thấy một cô y tá nữa: chắc là cô trực đêm. Cô y tá Hennekey dịu dàng nói: – Thật may, chị tới rồi. Cái ông bệnh nhân ghê tởm này làm em nổi da gà! – Gã ngủ chăng? – Cô kia gượng cười hỏi. – Ồ, ngủ hàng giờ rồi. Gã chỉ có việc ấy là tốt thôi. Nhưng chỉ nhìn gã thôi em cũng đã đủ thấy ớn lạnh mình rồi. Max đoán cô y tá đêm tiến lại gần giường. Khuôn mặt gân guốc của gã co lại nhưng không lộ ra ngoài, gã lắng nghe. Cô y tá đêm nói: – Em không sợ đâu. Tất nhiên không thể nói là hắn đẹp trai được. – Để rồi chị xem đôi mắt gã, – cô Hennekey nói. – Chị sẽ đổi ý ngay. Chắc gã có giết người rồi. Chưa bao giờ em thấy một đôi mắt đầy hận thù, hung dữ như thế cả. Giá mà chị thấy gã nhìn ông già gã… – Chị sắp làm em khóc lên đấy! – Cô y tá đêm cười nói. – Còn người bệnh kia thì sao? Có phải là cô Carol Blandish không? – Phải, cô gái hưởng gia tài đấy… Đẹp thật là đẹp. Em chưa bao giờ thấy mái tóc đẹp như thế, – cô Hennekey nói. – Cô ta được săn sóc ngay trong phòng. Chị cứ đến mà xem có đúng lời em nói không. Bác sĩ Cantor cho biết đêm nay ông sẽ đến, cuộc giải phẫu thành công rồi, mất đến năm tiếng đồng hồ đấy. Ông bác sĩ Kraplien thật giỏi: cô ta sẽ trở lại bình thường thôi. Em muốn tham gia cuộc giải phẫu nhưng em lại bận ở nơi khác. – Vừa nói cô vừa ra dấu khinh miệt chỉ Max lúc này im lìm bất động. – Để em đi xem một chút. – cô y tá đêm nói – Còn chị, chị về đi và mai nhớ tới sớm nhé. Hai người phụ nữ đi ra khỏi phòng và Max mở mắt ra. Hắn lắng tai nghe có tiếng thì thầm, tiếng cánh cửa mở ra và có tiếng cô y tá đêm kêu lên: – Đẹp quá chừng! Như thế là Carol Blandish ở ngay cạnh phòng hắn. Ý nghĩ giết người bừng lên trong lòng Max. Nếu mà gã cử động được! Nếu mà gã cử động được! Nếu mà gã đến được nơi con nhỏ đang nằm kia! Đôi môi gã giật giật… Nhưng còn con y tá?.. Phải loại trước đã! Gã nghĩ ngay kế hoạch hành động. Chắc chắn gã sẽ thực hiện được. Gã muốn chống tay phải ngồi dậy nhưng phía sườn trái lạnh ngắt, nặng nề quá. Gã cố sức lật được qua phía trái. Như thế là gã nhìn được sàn nhà. Nếu để rơi mình xuống sàn gã có thể lết được ra cửa. Khi cô y trá trở vào thì gã lại nằm ngửa ra cửa. Cô y tá này còn trẻ, mắt xanh có dáng hơi ngờ nghệch. Cô vui vẻ nói: – A, ông tỉnh dậy rồi à. Tôi trực đêm ở đây, để tôi thu xếp cho ông. Max nhắm mắt lại sợ cô ta thấy được ý định giết người trong mắt gã. Cô y tá nói: – Để tôi trải lại giường cho. Ừ, cứ làm đi. Khi loại trừ được cô gái này thì gã có thể đến được Carol Blandish, dù gã có phải chết đi chăng nữa cũng được. Max giơ tay phải lên, cô y tá hỏi: – Ông định làm gì thế? Gã ra dấu cho cô đến gần, nói thật khẽ để cô ta phải cúi sát xuống mặt gã. Gã gừ lên một tiếng, tay phải chụp lấy cô kéo lại, chân phải hất tấm chăn trùm lên mình cô đang giãy giụa. Cô mạnh hơn là gã tưởng khiến gã cố siết, siết thật mạnh trong khi cô vùng vẫy. Không, không thể để nó thoát khỏi bàn tay đang bóp cổ, nếu không nó sẽ la lên. Phải làm nhanh, nó sắp tuột ra rồi. Max rút tay nắm lại, đập mạnh vào mặt cô gái như đập một cái đinh đóng trên tường. Cô ta tá gần như ngất đi, chỉ chống lại một cách yếu ớt rồi Max lại tiếp tục bóp cổ. Đôi mắt nạn nhân lồi ra ngoài tròng, Max vẫn siết mạnh. Tấm thân mảnh mai của người phụ nữ giật giật mấy cái. Max nhắm mắt tận lực siết. Bàn tay cô y tá giơ ra vẫy vẫy, mở ra, nhắm lại, rồi lại mở ra, mềm oặt, bất động. Cô giãy giãy vài cái rồi lăn xuống đất. Max ngả mình xuống giường thở dốc. Gã thấy rõ là gã đã quá sức nhưng bản tính hung ác bốc lên, gã muốn hành động ngay. Không biết chừng ai đó sẽ vào đây. Muốn thanh toán Carol thì phải hành động ngay. Nhưng gã vẫn chưa động đậy được. Gã cảm thấy nghẹt thở, máu rần rật ở thái dương khiến gã nôn ọe, choáng váng. Gã nằm xuống, tay nắm chặt, ngón tay bấm vào da thịt, chờ cho hơi thở điều hòa trở lại. Bỗng có tiếng chân ngoài hành lang, tim hắn đập thình thịch như quả lắc đồng hồ trật nhịp. Nhưng rồi tiếng bước xa dần. Gã nghĩ, giá như có khẩu súng thì nhất định không ai ngăn được. Gã không thể bỏ cuôc. nữa. Muộn quá rồi, phải làm đến cùng thôi. Gã hất chăn sang một bên, lê mình nhè nhẹ ra thành giường nhìn xuống: cô y tá trông thật ghê rợn: khuôn mặt tím ngắt không hợp chút nào với mái tóc hung. Gã từ từ nghiêng mình để cánh tay phải chạm đất rồi bám vào đó mà lê ra. Nhưng c òn cái chân liệt thì gã không đỡ được đành phải để rơi phịch xuống sàn, ngột thở, khắp mình gã đau như một làn lửa tràn ngập, mặt mũi tối sầm. Gã không nhìn rõ mình nằm trên sàn đã bao lâu nhưng gã đã thấy tỉnh lại, thấy đầu gã gối lên tóc cô y tá, cánh tay phải choàng lên xác chết. Gã rùng mình nhích ra và lết trên chiếc sàn đánh xì bóng để ra ngoài cửa. Gã lết thật nhanh dù chân, tay trái không còn cảm giác gì nữa. Gã nhổm dậy, vặn nắm cửa hé ra dừng lại thở. Gã yếu quá rồi, máu đập như muốn vỡ thái dương, hơi thở khò khè. Trong lúc chờ đợi, gã cảm thấy thù hận Carol ghê gớm. Có ai đi trong hành lang. Gã thận trọng hé cửa nhìn: một cô y tá đang lục chăn mềm trong tủ áo, miệng hát khe khẽ. Được một chồng chăn, cô dùng chân khép cánh cửa lại rồi bước đi. Gã vừa định lê bước tì lại có tiếng chân, gã vội khép cửa, đứng dựa vào trong chờ đợi, trong lòng hồi hộp chỉ sợ bị phát hiện. Gã nhìn vào phía đối diện cố tìm cách đọc hàng chữ ghi tên người nhưng không được. Gã không biết Carol nằm ở phòng nào trong khi gã không thể đi suốt hành lang được. Gã tiến tới dãy trước mặt mong chờ sự may rủi. Cả tòa nhà vắng lặng, không một tiếng động. Gã cố nén một hơi thở dài và bước ra ngoài hành lang.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.