Sam Cayhall được đưa đến phòng gặp luật sư như những lần trước, vẫn với bộ áo liền quần màu đỏ, hai tay bị còng sau lưng. Lần này hai ông cháu gặp nhau trong phòng gặp có lưới sắt ngăn đôi.
Vừa được mở còng, Sam Cayhall đưa ngay điếu thuốc lên môi trước khi gật đầu đáp lời chào của anh cháu.
– 9 giờ sáng nay con đã nộp kiến nghị này. – Adam đẩy tờ giấy qua ô hở sang bên kia lưới cho ông già – Con có gặp chị thư ký Tối cao Pháp viện ở Jackson. Chị ta nói Pháp viện sẽ cứu xét và có phán quyết ngay.
Ông già chỉ nhìn qua tờ giấy mà không cầm lên đọc. Ông cười mũi:
– Họ đã có phán quyết sẵn rồi còn gì.
– Họ còn phải hội ý với ông Chưởng lý trước đã.
– Tốt thôi. Chúng ta sẽ thấy những anh hề Thống đốc, Chưởng lý xuất hiện trên tivi tối nay. Ông nghĩ tên Roxburgh sẽ triệu tập bọn truyền thông đến văn phòng hắn để nghe hắn công bố lập trường.
Adam cởi áo vest và nới lỏng cravat:
– Cái tên Wyn Lettner có gợi ông nhớ lại chuyện gì không?
– Wyn Lettner? Nhớ.
– Ông có gặp Wyn Lettner lần nào không?
– Có thể gặp, có thể không. Ông không nhớ. Ông chỉ nhớ hắn là ai thôi. Sao con hỏi?
– Con đi gặp ông ấy hôm cuối tuần. Ông ấy đã nghỉ hưu, hiện làm chủ một nhà câu cá ở Ozark. Con và ông ta nói chuyện rất nhiều về ông.
– Vậy à. Hắn nói những gì về ông?
– Lettner nói ông ta nghi có người cùng đi đặt bom văn phòng Kramer với ông.
– Hắn có nói tên người ấy không?
– Thưa không. FBI nghi có một người kinh nghiệm về bom đã đến gài bom ở văn phòng Kramer cùng với ông, nhưng họ không tìm được bằng chứng. Hồi đó họ bận quá nhiều việc. Họ may mắn bắt được ông và họ cho như vậy là thành công rồi. Nhưng họ có một mật báo viên trong nội bộ Dogan, người này cho biết Dogan có một chuyên gia về bom trẻ tuổi đến từ một tiểu bang khác, xong việc là đi.
– Con có tin lời hắn không?
Chàng trai không trả lời thẳng vào câu hỏi của ông già:
– Con biết tin ai bây giờ? Ông nói không. Lettner nói có.
Ông già nhún vai:
– Có hay không thì đến giây phút này chuyện đó còn quan trọng gì nữa!
– Nếu có, con sẽ có lý do để cứu mạng ông. Lý do cũng chỉ mong manh thôi nhưng ít ra ta cũng có. Con bối rối vì con không có qua một sự kiện nào khả dụng. Con gần như… tuyệt vọng.
Ông già mỉm cười, ánh mắt ông nhìn anh cháu ở bên kia lưới sắt biểu lộ ý tình thương cảm:
– Con tuyệt vọng, còn ông thì nhiều hy vọng lắm sao?
– Ông không chịu giúp con. Chuyện ông kể đầy những khe hở…
– Khe hở là thế nào? – Vẫn thản nhiên, ông già thở khói mù mịt – Này con, nếu bây giờ ông cho biết là có một người nữa, ông cho con tên tuổi hắn, địa chỉ hắn, số điện thoại của hắn thì con sẽ làm gì?
– Con sẽ la ầm lên, con sẽ làm cho giới truyền thông và dư luận phải náo động bằng cách đưa ra bằng chứng ông chỉ là con dê tế thần, là vật bị hi sinh; tên kia mới là chính phạm, tên kia mới là tên giết người…
Già Sam gật gật đầu như ông vẫn chờ đợi anh cháu nói ra những lời lố bịch như thế:
– Con ơi, không ăn thua đâu! – Ông nói chậm rãi, nhẩn nha như đang giải thích với một đứa con nít – Ông chỉ còn ba tuần lễ nữa. Con biết luật mà. Đến phút cuối cùng mới la lên còn một tên nữa trong khi cả chín năm trời không nói gì cả. Vô ích thôi! Không có ông toà nào chấp nhận chuyện con la lối quá muộn như thế đâu!
– Thưa ông. – Adam khổ sở nói – Con cũng biết thế nhưng con vẫn cứ phải làm.
– Không được đâu! Con đừng mất công.
– Ông ơi, hắn là ai?
– Không có ai cả.
– Có.
– Cái gì làm con quả quyết vậy chứ?
– Tại vì con muốn có bằng chứng ông không có tội. Ông ơi, việc ông vô tội quan trọng với con lắm.
– Thì ông đã nói với con ông không có tội rồi. Ông gài bom nhưng ông không có ý định giết người.
– Nhưng tại sao ông lại mang bom đến nhà người ta? Tại sao ông lại thù hận người ta đến như thế? Ông thù người Do Thái, người da đen, ông thù tất cả những người khác ý kiến với ông, kể cả những người da trắng. Có bao giờ ông tự hỏi tại sao không?
Ông già thản nhiên lắc đầu:
– Không. Và ông cũng không có gì để phải thắc mắc hay tự hỏi cả. Ở vào thời ông, những việc ông làm đó rất tự nhiên. Con không sống vào thời ông còn trẻ, con không thể hiểu được. Ông vẫn thấy cần phải giữ cho những chủng tộc có sự phân biệt riêng rẽ. Có gì xấu nếu người da trắng đi học những trường riêng của người da trắng, người da đen đi học ở những trường riêng của người da đen, miễn là hai trường ấy có phẩm chất giáo dục ngang nhau? Có gì sai lầm khi ta có những đạo luật không cho người da trắng kết hôn với người da đen? Có gì là không phải khi ta giữ những người da đen trong vòng kiểm soát? Thả họ ra đấy con thấy có gì hay đâu, có gì tốt đâu! Tội ác, ma túy, lười biếng, đẻ bừa bãi, con hoang, rồi bệnh AIDS, không chịu làm việc, sẵn sàng nổi loạn, phá phách. Toàn dân đen làm những trò ấy thôi. Họ làm cho xã hội rối tinh rối mù, đời sống tinh thần suy thoái…
Ông già đứng bật dậy. Đi đến cuối phòng ông đứng quay lưng lại với vẻ hờn giận:
– Adam, ông nản quá rồi con ơi. Ông nản vì con đấy. Ông nghĩ không chừng để cho bọn luật sư Do Thái lo cho ông còn đỡ hơn.
Cơn hờn giận của anh cháu cũng nổ ra:
– Nếu ông muốn, ông viết cho mấy chữ đi.
Ông già chầm chậm đi trở lại:
– Ông chỉ còn có hai mươi ba ngày nữa là phải đi vào phòng hơi. Ông cũng sợ chứ. Còn con thì con chỉ muốn biết những chuyện không liên can gì đến việc ông phải đi vào phòng hơi. Con chỉ thắc mắc đến những người đã chết. Không lâu nữa đâu, con sẽ có dịp nói về cái chết của ông.