Cô Gái Của Bố
CHƯƠNG 12
Bầu trời miền quê xanh thẳm như băng, và lạnh lẽo đến độ mặt trời cũng giữ khoảng cách. Nhà của gia đình Saunders là căn nhà duy nhất trên con đường ngoằn ngoèo này, khắp chung quanh bởi một cánh đồng băng tuyết trải rộng, lẫn trong quang cảnh ấy chỉ là vài cái cây sẫm màu cằn cỗi, cành trĩu nặng tuyết. Nat đậu chiếc Volvo đỏ của mình bên đường ngoài căn nhà, cô chỉ có thể tìm được một chỗ cuối một dãy những xe được rắc muối đang đậu ở đấy. Cô tắt máy và nhìn Angus, đang ngồi trên ghế bên cạnh.
“Có vẻ như nhà cô ấy đầy người,” Nat nói lên điều hiển hiện. “Tôi băn khoăn không biết mình làm điều này bây giờ thì có hợp lý không.”
“Mẹ cô ấy yêu cầu cô đến đây hôm nay.” Angus cười khích lệ cô. “Cô sẽ làm tốt thôi.”
“Cảm ơn nha, Huấn luyện viên.” Nat rướn người về ghế sau với lấy túi xách, và họ ra khỏi xe. Không có lối đi trên lề đường, nên họ phải đi giữa lòng đường vừa mới được cào tuyết. Tuyết chất đống dọc hai bên đường thành từng khối bột hình tam giác, trông sạch như đường kính. Nat đưa tay giữ chặt áo khoác lông lạc đà lên cổ, cô đã bỏ quên cái áo khoác len hữu ích của mình trong tù. Angus cho hai tay vào túi quần jean, anh chỉ được giữ ấm bằng cái áo len cùng bộ râu của mình.
Họ đi ngược lên trên, hơi thở lạnh cóng, gót giày giẫm lạo xạo trên muối và băng trên đường. Bao tử cô thắt lại khi họ tiến gần đến căn nhà, một căn nhà kiểu trang trại khiêm tốn màu trắng viền xanh lá với cánh cửa kiểu ga ra màu nâu. Trên lối xe chạy, phía bên trái căn nhà, là một chiếc Honda cũ và một chiếc Toyota SUV, và trong khu vườn bên hông, một bộ xích đu bằng kim loại phủ đầy tuyết đang chờ mùa hè tới. Nat dẫn đường tiến về phía lối đậu xe và cô có thể nghe thấy âm thanh khi họ tiến gần đến nhà hơn.
“Đừng lo lắng,” Angus nói khi họ tiến đến cánh cửa kim loại sơn trắng, phần lưới cửa được thay thế bằng những tấm cửa lùa hai lớp, và Nat gõ cửa. Một phút sau, một người phụ nữ trẻ tóc màu vàng cam, mặc áo dệt kim đen và quần jean ra mở cửa. Cô ta đưa mắt nhìn từ Nat sang Angus, cau mày khi thấy những vết thương của hai người. Nếu trong hoàn cảnh khác, có lẽ Nat đã chơi trò “cho kẹo hay bị ghẹo”[18].
[18] Trick-or-treat: trò chơi đêm Halloween khi trẻ con đến gõ cửa từng nhà xin kẹo, nếu nhà nào không cho kẹo sẽ bị đám trẻ chơi xấu nghịch phá.
“Tôi là Nat Greco, và đây là đồng nghiệp của tôi, Angus Holt.”
“Ôi trời ơi, hẳn là thế rồi, rất vui được gặp hai người,” người phụ nữ kìm giọng nói. Cô chìa tay ra cho cả hai. “Jennifer Paradis. Xin mời vào.” Cô đứng né qua một bên, mở cửa và khoát tay ra hiệu cho cả hai đi vào. “Mẹ tôi cũng đang mong cô đến. Bà ở trong bếp ấy.”
Nat nói cảm ơn và họ đi theo vào một phòng khách ốp ván ấm cúng, chật ních người. Đàn ông đứng nói chuyện, trên tay cầm ly bia bằng nhựa trong, còn phụ nữ tụm lại với nhau, trên tay giữ cho thăng bằng những chiếc đĩa giấy oằn mình dưới sức nặng của bánh mì kẹp thịt bò nướng và một suất thịt hầm đặc sệt. Chiếc ti vi màn hình phẳng to vật đang chiếu phim hoạt hình Sponge Bob Square Pants ở chế độ câm, dù vậy, một đám nhóc vẫn ngồi vòng quanh say sưa coi. Hai cô bé con nằm ườn trên tấm thảm bông màu nâu, chân cẳng xoạc tứ phương khi chúng tô màu trong những cuốn sách tập tô. Nat và Angus đi len qua đám người, và những đầu người quay lại khi họ đi ngang qua. Đuôi tóc và vết bầm to tướng của Angus làm vài người quay sang nhìn, nhưng những người đến viếng mỉm cười với Nat như thể họ quen cô.
“Tất cả bọn họ đều là C.O., Angus thì thào qua hơi thở, và Nat trông thấy một người đàn ông đầu hói cạnh ti vi vẫy vẫy tay. Anh ta đi xuyên qua đám người đến bắt tay cô.
“Tôi nghe nói cô đã cố cứu sống Ron. Anh ấy là bạn tốt của tôi, và tôi cảm ơn cô đã cố sức. Tất cả chúng tôi đều biết ơn cô.”
“Không có chi.” Giọng Nat bật lên ngạc nhiên. Họ tiếp tục bước vào một phòng bếp kiêm phòng ăn nhỏ, dậy mùi ngon lành của thịt lợn muối đút lò. Những chiếc đĩa thủy tinh Pyrex phủ đầy khoai tây được trang trí kiểu vỏ sò, mì ống và phô mai, bánh bột xắt lát nhân rau bina, thịt bò nướng xắt lát và những loại thức ăn dễ chịu khác, mặc dù lúc này đây chúng chẳng an ủi được là bao.
“Mẹ ơi, cô ấy đây này,” Jennifer nói, và một người phụ nữ lớn tuổi đeo kính gọng đỏ, mặc áo len dài, quần thể thao dài màu đen từ chiếc bồn rửa chén đôi ngẩng nhìn lên, bà đang xả nước vào một hộp dứa lát đóng hộp hiệu Acme.
“Cô Greco, Chúa ơi, xin lỗi nhé.” Người phụ nữ lớn tuổi đặt hộp dứa xuống và đưa tay giật mạnh dây đeo kính, làm cặp kính rơi khỏi mũi trượt xuống trước bộ ngực mềm mại của bà. Bà vội lau khô tay bằng chiếc khăn lau chén mỏng và siết chặt tay Nat. “Tôi là Clare Cracy, mẹ của Barb. Cảm ơn thật nhiều vì cô đã đến, và vì những gì cô đã làm cho Ron.”
“Không có gì đâu thưa bà, và tôi xin gửi lời chia buồn sâu sắc nhất.” Nat lại giới thiệu Angus, trong khi một cậu bé con đuổi theo một đứa bé khác vào trong nhà bếp, kêu réo ầm lên đòi lại cái Game Boy của nó. Jennifer đi theo sau hai đứa nhỏ.
“Mấy đứa cháu tôi dư năng lượng lắm. Chúng tôi cho tụi nó ăn nhiều quá mà.” Bà Cracy mỉm cười, rồi lại nhìn hai người. “Chúa tôi, anh chị nhìn như những vết thương biết đi vậy.”
“Chúng tôi ổn cả.” Nat lại thấy căng thẳng. “Con gái bà có ở đây không ạ?”
“Barb đang nằm nghỉ trên lầu, nhưng nó muốn gặp cô đấy.”
“Nếu chị ấy chưa qua được chuyện này, tôi có thể quay lại đây vào lúc khác vậy.”
“Không đâu, nó đang chờ cô đấy. Đi theo tôi nào.” Bà Cracy quay nhìn Angus, chỉ tay về phía thức ăn. “Tôi sẽ quay lại ngay và làm cho anh một cái sandwich kẹp thịt nhé. Nướng với mật ong đấy.”
“Tôi ăn rồi, cảm ơn.” Angus nháy mắt với Nat. “Tôi sẽ chờ cô ở đây.”
Bà Cracy dẫn đường từ phòng bếp đi ngược lại đám đông, và Nat cảm thấy mọi cặp mắt đổ dồn vào mình khi cô leo lên những bậc thang trải thảm bông rồi biến mất khỏi tầm nhìn của họ, đi vào bóng tối của hành lang tầng hai. Bà Cracy dẫn đường và nói, “Tụi tôi phải tắt hết đèn vì Barb bị chứng nhức đầu kinh niên khi nó stress. Phòng nó là phòng thứ hai, ngay phía trước.”
“Tội nghiệp quá. Thật kinh khủng làm sao.”
“Nó bị như thế từ hồi còn bé. Ánh sáng là điều tối kỵ. Cũng không chất caffeine hay sô cô la gì cả.” Bà Stanley Cracy tiếp tục đi xuống cuối sảnh, và xém chút nữa Nat tông vào bà khi bà dừng lại và mở một cánh cửa ra. “Barb, con yêu?” bà khe khẽ gọi. Nhìn qua vai bà, Nat có thể thấy căn phòng tối om bất thường, với những tấm màn chắn sáng viền bằng nẹp trắng kéo gần phủ xuống đất.
“Gì vậy mẹ?” một giọng yếu ớt vọng ra.
“Cô ấy đây này. Con sao rồi?”
“Tới giờ vẫn ổn. Cơn đau vẫn chưa tới. Để cô ấy vào đi. Tụi nhỏ ổn cả chứ?”
“Tụi nó ổn. Cái trò Game Boy đó thật đáng đồng tiền bát gạo.
“Con có thể gặp cô ấy được không? Cô ấy ở ngoài đấy à?”
“Ở ngay đây này.” Bà Cracy nhẹ nhàng đặt tay lên cùi trỏ Nat và dẫn cô tiến tới trước.
“Chào Barb, tôi là Nat Greco.” Cô bước vào phòng ngủ, cảm thấy mình đang xâm phạm sự riêng tư người khác.
“Vào đi. Tôi là công chúa của bóng đêm.” Barb khẽ chậc lưỡi, nhỏm người dậy khỏi hai chiếc gối trên chiếc giường đôi cỡ đại, cô mặc một cái áo nỉ màu xám thùng thình. Cô đưa ngón tay vuốt tóc trong bóng tối. “Mẹ à, mẹ có thể đi được rồi đấy, cám ơn mẹ.”
“Con có muốn uống thêm nước không con yêu?”
“Ở đây có nhiều rồi.” Barb ra hiệu cho Nat. “Xin mời vào. Lẽ ra phải bật đèn lên nhưng tôi bị đau đầu. Tôi đang cố gắng nén một cơn đau.”
“Tôi rất lấy làm tiếc.” Nat bước vào phòng, đứng bối rối cạnh giường khi cánh cửa nhẹ nhàng khép lại sau lưng. Căn phòng ngủ được kê bàn ghế đơn giản, với một cái tủ có ngăn kéo bằng gỗ sồi bên bức tường bên trái cùng một chiếc gương soi dài phía trên. Những bức ảnh và một hộp đựng nữ trang màu nâu đặt trên bàn phấn, một chiếc áo thun nam màu trắng nằm vắt vẻo từ chiếc làn nhựa xuống tấm thảm bông, và một chiếc trực thăng đồ chơi bằng nhựa nằm ngay bên cạnh. Một cuộn giấy vệ sinh đặt bên cạnh giường và nhiều nhúm giấy vệ sinh nằm rải rác trên chiếc khăn trải giường hoa hòe. Nat không muốn nghĩ đến việc Barb Saunders đã khóc trong bao lâu. Cô nói, “Tôi không muốn phải làm phiền chị hôm nay. Còn quá sớm.”
“Không mà, làm ơn. Cô là người duy nhất tôi muốn gặp. Ngay khi nghe nói về cô, tôi đã cầu mong sao cô sẽ gọi đến.” Barb gom mấy cục giấy vệ sinh lại và phủi phủi phần giường bên cạnh mình. “Cô không ngại ngồi xuống đây chứ? Hễ ngồi dậy là đầu tôi đau khiếp lắm.”
“Đây được mà, chị đừng bận tâm.” Nat lóng ngóng ngồi xuống mép giường, và trong ánh sáng tối mờ cô có thể nhìn thấy gương mặt tròn tròn của một phụ nữ xinh đẹp, với cặp mắt sưng mọng, có lẽ là màu xanh, và chiếc mũi nhỏ nhắn, hênh hếch cũng có vẻ hơi sưng. Miệng cô ấy cong hình cánh cung của thần Cupid, khóe miệng trễ xuống vì đau thương. “Tôi rất lấy làm tiếc vì mất mát của chị.”
“Cảm ơn. Ôi… trời đất ơi.” Barb đưa tay lên trán, và trong bóng tối Nat có thể thấy được cô ấy nhăn nhó, rõ ràng trán cô ấy vỡ ra vì đau.
“Chị không sao chứ?”
“Chờ chút. Cô có xức nước hoa không vậy?”
“Có.” Nat chẳng cần phải suy nghĩ. Cô luôn xài dầu thơm. Hôm nay là mùi Sarah Jessica Parker.
“Ôi không.” Bard lại ôm lấy trán và dựa người vào gối.
“Gì vậy? Chuyện gì thể?”
“Những mùi như thế làm cho cơn đau quay lại.”
“Cơn đau đầu của chị hả? Ôi không! Tôi thực lấy làm xin lỗi.” Nat tức thì nhảy dựng lên, lùi ra xa. “Có lẽ lúc này không tiện. Tôi có thể quay lại mà.”
“Nhưng tôi muốn… nói chuyện với cô. Giờ tôi chỉ muốn nghe… anh ấy cảm thấy thế nào, vào phút cuối cùng. Cô đã ở bên anh ấy phải không? Vào lúc cuối ấy? Ý tôi nói là… giây phút cuối cùng ấy?”
“Vâng, tôi đã ở bên anh ấy.” Nat thấy chột dạ, đứng xa khỏi giường. Cô không thể làm được chuyện quái gì đúng đắn hay sao? “Chị à, tôi nghĩ tôi nên quay lại sau vậy.
Barb rên lên, vì thất vọng và đau đớn. “Tôi đã để quá lâu mới uống Imitrex và giờ thì nó chẳng còn tác dụng gì.”
“Căng thẳng như thế này là quá mức rồi. Bây giờ chúng ta đừng làm việc ấy nữa. Để ngày khác tôi quay lại. Bất cứ khi nào chị muốn tôi quay lại. Tôi cũng muốn nói chuyện với chị nữa.”
“Ngày mai là lễ viếng, rồi đến đám ma. Nhưng còn ngày kia thì sao?”
“Dĩ nhiên, được mà.” Nat sẽ sắp xếp thời gian. Cô sẽ đến đây. Chiếc trực thăng đồ chơi. Người quả phụ đau đớn. Áo lót của Saunders vẫn nằm trong giỏ. Tất cả đều đau đớn, và cô thậm chí còn không biết người đàn ông tội nghiệp ấy. Cô đi lui về phía cửa phòng ngủ. “Tôi sẽ trở lại, không sao đâu.”
“Cô gọi giùm mẹ tôi nhé?”
“Được, hẹn gặp lại chị.” Nat mở cửa phòng ngủ và vội đi ra sảnh.
Cô thấy nhẹ nhõm, và mất hết tinh thần, khi cô phải ra đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.