Cô Gái Của Bố
CHƯƠNG 29
Mưa quất vào cửa sổ phòng ngủ, và Nat xoay qua xoay lại, cố gắng gạt qua một bên những cảm xúc của mình trước chuyện của Barb và viên cảnh sát Shorney. Cô phải tập trung vào việc ai là người đang cố dàn cảnh khép cô vào tội giết người. Cô ôn lại những tình tiết thêm một lần nữa, đoạn quay người sang bên kia, nằm thao thức. 5:17, đồng hồ cạnh giường chỉ giờ, bằng những con số xanh lam nổi sáng. Rồi cô nhìn thấy đốm đen bé xíu màu đỏ nhấp nháy trên hộp thư thoại. Cô đã quên không mở nó ra kiểm tra khi bước vào nhà. Bật đèn ngủ cạnh giường lên, cô nheo mắt vì ánh sáng, bật dậy và nhấn nút Chạy.
“Xin chào, chúng tôi là Công ty Food Data và chúng tôi rất muốn biết anh chị thường đi ăn ở nhà hàng địa phương mấy lần…”
Nat nhấn nút Xóa, chợt nhớ ra vì sao mình không bao giờ kiểm tra hộp thư thoại. Vì toàn là những thứ vớ vẩn giống như trong hộp thư và email của cô vậy. Lời nhắn tiếp theo cũng nhảm nhí không kém, nhưng đến tin nhắn thứ ba thì gọi chủ đích cho cô, với một giọng nam cô ngờ ngợ.
“Giáo sư Greco à, Willie Potts từ trại giam đây. Tôi dò ra số điện thoại của cô trên mạng. Cô đã hỏi tôi về vụ lập biên bản kỷ luật Simon Upchurch. Tôi đã kiểm tra sổ sách và không tìm thấy biên bản nào cả. Đây là câu trả lời cho cô đấy nhưng giữ kin kín nhé. Gửi lời chào tới Angus giùm tôi.”
Nat nhấn nút Chạy một lần nữa, ngồi thẳng lên khi tin nhắn được phát lại. Tin nhắn xác nhận là Graf đã nói dối khi bảo anh ta gọi Upchurch lên về vụ lập biên bản. Vậy tại sao họ cho gọi hắn ta lên? Giờ đây khi đống tiền và thuốc gây nghiện kia đã hiện lên trong bức tranh toàn cảnh, cô đoán có lẽ Upchurch có liên quan đến các vụ mua bán thuốc kích thích với mấy viên C.O. Có lẽ họ đã cung cấp OxyContin cho hắn để hắn bán lại cho các bạn tù.
Nat không biết phải làm gì đây. Không thể nêu mối nghi ngờ của mình cho các cán bộ quản giáo, mấy người này đang bận rộn dựng tường che giấu hiện trường tội ác. Cô không thể nói cho cảnh sát vì họ đang tình nghi cô đã giết một người của họ. Cô nghĩ đến việc gọi cho Angus, nhưng anh đang ngủ và dù sao thì anh cũng đang bị kẹt trong bệnh viện. Cô chỉ có một thân một mình. Nếu có ai đó phải tìm cho ra kẻ nào đứng đằng sau vụ này, người đó phải là cô. Cô không quen làm người đứng mũi chịu sào, nhưng có lẽ đến lúc phải bắt đầu thôi. Chẳng có ai cứu giúp cô khỏi nơi ẩn náu ngoài cô ra. Cô nhảy ra khỏi giường, chạm chân xuống sàn nhà. Cần phải tìm tòi chút ít, và chỉ có một nơi hợp lý duy nhất để bắt đầu.
Thông minh kiểu sách vở à, hừ?
Nửa tiếng sau, cô đã đi xuống trong thang máy, mặc quần jean, mang guốc, một chiếc áo cổ lọ màu đen, và chiếc áo khoác cuối cùng cô còn có được trên thế giới này, chiếc áo khoác màu xanh nhồi bông cũ kỹ từ thời sinh viên. Trong ví là số tiền mặt cô gom góp lại từ hộp đựng trang sức, từ những ví tiền cũ, từ những gì còn sót lại trong bóp cầm tay, trong túi quần túi áo, và dưới chiếc gối nệm trên trường kỷ. Cô có 562 đô la 36 xu để đi bắt kẻ sát nhân. Cô bước xuống tiền sảnh nhìn qua tấm cửa xoay bên ngoài bàn bảo vệ. Cơn bão hẳn phải dứt rồi, chỉ có mưa lâm thâm phủ mờ cửa kính. Vỉa hè không bóng người, đám phóng viên đã đi mất. Rõ ràng, bản Tu chính thứ Nhất[24] đang ngủ yên.
[24] Bảo vệ quyền tự do tín ngưỡng, tự do ngôn luận và tự do báo chí.
Cô đến bên bàn, nơi Bill đang gục ngủ trên trò ô chữ đang chơi dở, cằm ông tì vào tay bên cạnh tách Dunkin’ Donuts đã cạn. Ông đã bỏ chiếc mũ đỏ ra, để lộ một cái đầu hói với những tép tóc thẳng màu xám. Nat thì thào, “Bill à?”
“Tôi đang thức đây,” ông nói, giật nảy mình ngẩng đầu lên. Ông máy móc với tay lấy chiếc mũ, nhưng Nat đã vẫy tay ra hiệu cho ông ở yên đó.
“Ông có thể giúp tôi được không? Tôi cần xe nhưng không mướn được vì không có bằng lái. Có thể vui lòng cho tôi mượn xe của ông, chỉ trong ngày thôi được không? Tôi sẽ trả tiền cho ông.”
“OK, giáo sư. Nhưng cô phải lái xe đưa tôi về nhà.” Bill ngái ngủ kiểm tra đồng hồ. “Mười phút nữa là tôi hết ca.”
“Cảm ơn nhiều nhé. Còn nữa, ông có điện thoại di động không?”
“Có chứ. Nhưng tôi không bao giờ sử dụng nó.”
Hoàn hảo.
Một tiếng đồng hồ sau, Nat lái xe đưa Bill về căn hộ của ông rồi lái đi ra đường cao tốc, chạy khỏi thành phố trên chiếc xe Kia yếu xìu màu nâu nhạt của ông, mà căn cứ vào mùi trong xe thì chiếc xe này chạy bằng khói thuốc. Mấy tờ báo cũ, một gói thuốc Winston bị bóp méo, và những hóa đơn đóng phí giao thông vương vãi trên sàn xe cáu bẩn, nhưng trên ghế ngồi bên cạnh cô là nguồn nguyên liệu mới: một hộp bìa giữ ly với một ly cà phê nóng hổi, một chiếc bánh mì vòng kẹp bơ, và một tấm bản đồ được in ra từ trang Mapquest. Chiếc điện thoại mới mượn đang được sạc điện từ ổ hộp quẹt điện trong xe, mặc dù Nat thề có Chúa là việc này làm cho chiếc Kia chạy còn chậm hơn nữa.
Cô chạy xuống phía Nam dưới bầu trời đầy mây, từ chân trời trở lên sáng một ánh hồng tai tái, tiếp đến là màu hồng tối, rồi đến màu xanh tươi. Cơn mưa đã rửa trôi gần hết đám tuyết hai bên đường, để lộ ra những mảng bùn nâu. Cô nhìn vào gương chiếu hậu mờ đục để chắc ăn là không có chiếc xe tải màu đen nào theo đuôi mình, nhưng giao thông còn thưa thớt và rõ ràng là vô hại. Cô thấy khá an tâm trong một chiếc xe mà không một kẻ xấu nào có thể nhận ra là xe của cô được.
Cuối cùng cô rẽ khỏi xa lộ, chạy vào thành phố Chester, lái xe qua những vùng nhà cửa tồi tàn, tìm kiếm con đường cần tìm. Những dãy nhà gạch xây liền nhau xếp thành những khu phố ngổn ngang gạch vụn, những tấm cửa chớp treo xiêu vẹo trên khung cửa sổ được quấn bằng nylon bọc thức ăn và che chắn bởi song sắt. Một tấm biển mang dòng chữ viết tay COI CHỪNG CHÓ DỮ nhét lên một cánh cửa, cạnh một bức tranh ông già Noel do con nít vẽ bằng bút màu sáp. Mấy cái thùng rác bị lật úp, và những chiếc xe cũ kỹ đậu dọc lề đường. Cô tìm thấy căn nhà, đậu chiếc Kia lại, sửa thẳng chiếc mũ NASCAR đen mà cô đã mua từ tiệm tạp hóa Wawa để cải trang tạm thời. Cô nhìn vào gương chiếu hậu và nhận thấy những vết cắt trên má mình đã mờ hẳn đi rồi. Mọi việc đang tiến triển theo chiều hướng tốt hơn, nếu cô không nghĩ đi nghĩ lại về cái án giết người đang lơ lửng trên đầu.
Cô ra khỏi xe, khóa xe lại, bước về phía căn nhà và ngập ngừng gõ cửa, một phụ nữ Mỹ da đen ra mở cửa rụt rè nhìn quanh. Đôi mắt bà ta màu nâu đục và sâu thẳm, lạnh lùng nhấp nháy cẩn trọng, cả khuôn mặt cũng thế. Bà để tóc thẳng, xám mỏng, dài ngang cằm, tóc mái trước lưa thưa cắt ngang lưng chừng trán, giống như phiên bản Betty Boop khi bảy mươi tuổi.
“Tên tôi là Nat Greco. Xin lỗi đã làm phiền bà, nhưng tôi đang tìm nhà của Simon Upchurch.”
“Chôn nó hồi thứ Năm rồi,” người phụ nữ cau mày, tựa sát hơn vào khung cửa.
“Tôi rất tiếc. Tôi đã ở trong trại giam khi anh ấy bị giết. Tôi tự hỏi liệu tôi có thể vào nhà thưa chuyện với bà.” Nat giơ một chiếc túi Wawa màu trắng lên. “Tôi có mua mấy cái bánh vòng đây này.”
“Tôi bị tiểu đường.”
Hay là không. “Có lẽ nếu tôi được vào nhà thì chúng ta có thể nói chuyện. Sẽ không mất nhiều thời gian đâu.”
Người phụ nữ mở cánh cửa kêu răng rắc và nhìn Nat khắp lượt từ trên xuống dưới. “Cô thật chỉ bé tí teo.”
“Cảm ơn.” Tôi nghĩ thế. “Trời lạnh. Chắc bà sẽ bị lạnh mất khi để mở cửa như thế này.”
“Tôi còn ấm hơn cô.” Người phụ nữ ma mãnh cười, lộ ra mấy khoảng trống giữa những chiếc răng, và Nat bật cười cùng bà.
“Tôi đến đây vì muốn nói chuyện với bà về Simon. Cậu ấy là con trai của bà ư?”
“Con trai của em trai tôi. Tôi nuôi lớn nó, nhưng nó không phải con đẻ của tôi.”
“Tôi có thể vào được không? Xin làm ơn mà? Chuyện quan trọng lắm.”
Cánh cửa trước mở đánh cách, và một phút sau, người phụ nữ mở khóa cánh cửa chấn song và một tay xô nó ra.
“Cảm ơn,” Nat nói, và bước vào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.