Cô Gái Của Bố
CHƯƠNG 31
Nat chạy vội ra chiếc Kia trong giá lạnh, quấn chiếc áo khoác bông quanh mình. Cô chẳng biết thêm được gì từ cuộc lục soát phòng ngủ của Upchurch, căn phòng thật sạch sẽ ngăn nắp, chỉ chứa có một chiếc giường đôi, tủ đầy ắp quần áo gấp gọn và một cái hộp giả da chứa trang sức đủ loại. Cô tìm qua trên bàn và giấy tờ của cậu ta, không có một vết thuốc nào hiện hữu, tập séc của cậu chỉ ra không có con số nào trên ba chữ số. Thậm chí cô còn coi qua mấy tập tin trong máy tính của cậu, nhưng chỉ có mấy đường dẫn vào eBay, các loại blog khác nhau, và một bộ sưu tập khiêm tốn những phim ảnh tươi mát trên mạng. Cô cảm ơn bà Rhoden, nhưng ra về với nhiều câu hỏi hơn là câu trả lời. Và với túi bánh vòng.
Cô nhảy vào trong cái xe bé nhỏ, mở máy chạy, và lái ra đường. Cô nhặt chiếc điện thoại lên, vẫn còn đang cắm sạc. Cô nôn nóng muốn kể cho Angus nghe rằng giả thiết của anh cũng chẳng điên rồ là mấy, và cô cũng muốn bàn về mấy cuốn băng video đó nữa. Cô bấm số điện thoại của bệnh viện, và khi nhân viên tổng đài trả lời, cô hỏi xin số phòng Angus.
“Ông Holt đã ra viện,” nhân viên tổng đài trả lời.
“Cảm ơn.” Nat cúp máy và thử gọi cho văn phòng Angus, nhưng không có ai trả lời và hộp ghi thư thoại đã đầy. Cô gọi cho tổng đài thông tin, hỏi xin số Angus Holt trong vùng Philadelphia, nhưng anh không đăng ký số.
Khỉ thật. Nat cho tay vào túi đồ Wawa trong khi cố gắng nghĩ ra bước tiếp theo. Miếng bánh vòng mềm mềm trơn trơn êm ái chạm vào ngón tay, bánh thật ngon, và còn vương lại chút bột đường trong tay cô. Chiếc xe bắt đầu nóng máy, và chất ngọt bắt đầu tăng năng lượng cho trí não. Cô sẽ phải chờ lấy cho được mấy cuốn băng ghi hình kia, nhưng có lẽ còn có cách khác để tìm ra việc gì đã xảy ra trong căn phòng trại giam nọ. Ăn hết chiếc bánh vòng thì cô nảy ra một ý khác. Nhưng trước tiên phải làm một số chuyện lặt vặt cái đã. Cô nhấn ga tăng tốc.
Nửa tiếng đồng hồ sau, cô chui vào một phòng vệ sinh tại trạm xăng với một túi đồ mua từ nhà thuốc CVS và một khúc gỗ tướng để chặn cửa, sử dụng cho những nhà vệ sinh sạch sẽ nhất. Cô đặt cái túi nhựa lên bồn rửa mặt cáu bẩn, che đi những rãnh nứt nâu hoen rỉ. Cô không yêu thích phần kế hoạch này lắm, nhưng chẳng còn lựa chọn nào khác. Nhân viên nhà thuốc đã nhìn cô vẻ kỳ kỳ, và nếu bà Rhoden đã nhận ra cô, thì người khác cũng có thể nhận ra được. Cô bỏ chiếc mũ NASCAR ra lắc lắc đầu cho tóc xõa xuống ngang vai. Lấy từ trong túi CVS ra một chiếc lược nhựa màu đỏ, cô chải tóc, và nói lời tạm biệt với chúng. Cô đã để nguyên một kiểu tóc từ thời học cấp hai đến giờ, nên có lẽ giờ đây đã đến lúc phải thay đổi.
Lôi một chiếc kéo mới mua từ trong túi ra, tháo vỏ, đoạn cô túm một mớ tóc đen cắt phăng đi cỡ còn cách da đầu khoảng bảy phân. Cái kéo rên rỉ khi thao tác, hay chính cô rên rỉ cũng nên, và cô nhanh tay cắt vòng quanh đầu, cắt tóc mình thành từng mảng ngắn lởm chởm. Những món tóc đen rơi xuống bồn, và đến khi thấy đã cắt đủ rồi, cô đưa tay vò đầu cho tóc bù xù lên, làm những cọng tóc bé xíu nâu nâu rơi ra như những tia lửa rơi rụng từ bầu trời sau một trận pháo hoa nhân ngày Quốc khánh.
Cô xem xét mặt mình trong gương. Đôi mắt nâu to, mũi nhỏ, tóc xấu xí, và không son bóng; cô giống như mình lúc ba tuổi. Không phải là một vẻ ngoài đẹp đẽ cho gái độc thân, nhưng cô đâu cần hẹn hò ai. Cô lắc đầu mỉm cười. Thực ra cô thấy thích đấy chứ. Thấy đầu mình nhẹ nhõm thoải mái, nếu không muốn nói là hơi lạnh hơn một chút. Cô thò tay vào túi CVS lấy ra cặp kính mới màu hồng, tròng kính độ cận thấp nhất mà nhà thuốc có, rồi đeo vào. Trông ngổ ngáo. Hay hay. Vẻ nghệ sĩ. Hơi nhòe nhòe chút. Thò tay lần cuối vào túi CVS cô lôi ra một chiếc hộp lớn. THUỐC NHUỘM VÀNG MỨC ĐỘ CAO. Nhuộm tóc vàng trong thời gian ngắn! Bạn sẽ sở hữu môt mái tóc vàng chỉ trong vòng từ mười đến ba mươi phút!
“Chứng minh đi nào,” Nat nói lớn, và bắt tay vào việc.
Bốn mươi phút sau, cô trở ra xe Kia với vẻ ngoài khác hẳn, mái tóc ngắn màu vàng bạch kim dữ dội, cặp mắt kính ngổ ngáo, và trang điểm đậm hơn hết thảy các loại sử gia về tư pháp. Dừng xe tại một trạm đèn giao thông, cô kiểm tra bề ngoài của mình trong gương chiếu hậu, mãn nguyện là mình đã thay đổi bề ngoài đủ mức cần thiết để tiếp tục tiến lên phía trước. Cô đã định biến mình thành một nghệ sĩ mỹ thuật lập dị, nhưng rốt cuộc lại thành ra một con điếm cận thị rẻ tiền.
Cô lấy được địa chỉ từ tổng đài thông tin và lái xe chạy khỏi đường Ship ở vùng ngoại ô Exton, đến trụ sở của Công ty Xây dựng Phoenix. Cô nhớ cái tên này trên thùng xe nhà tạm đậu ở trại giam và cô biết các công ty xây dựng hoạt động như thế nào. Hẳn phải có những công nhân đã dỡ đập căn phòng nơi Upchurch bị sát hại trước đó. Có lẽ cô sẽ nói chuyện được với một công nhân. Hay có lẽ ai đó khác trong công ty ấy sẽ biết được đống gạch vữa xà bần ấy được mang đi đâu, và cả tấm thảm đầy máu hay thậm chí tấm ép tường. Tại công trường ấy, công ty xây dựng này đã sử dụng thùng chứa rác thải Dumpster, và cô nhớ Machik có nói thùng rác đã được mang đi. Có lẽ cô sẽ tìm ra thùng rác được mang đi đâu.
Cô ăn chiếc bánh vòng thứ hai để lấy can đảm, đoạn chạy xe lên công ty ấy. Cô đậu xe vào một chỗ đậu nho nhỏ phía trước, chỉ có một chiếc xe khác đậu ở đây, và đưa mắt nhìn qua tòa nhà gạch hai tầng thâm thấp. Một tấm biển sơn trắng treo trên móc một bên hông của khu nhà, cửa ra vào sơn màu xanh rêu, cạnh một cửa garage kim loại. Cô ra khỏi chiếc Kia và bước về phía cửa dưới nắng trời lạnh lẽo. Một cơn gió xoáy thổi qua, và theo phản xạ tự nhiên, cô đưa tay giữ lấy tóc, nhưng có còn tóc nữa đâu.
Cô kéo khóa áo khoác lên và cố gắng tưởng tượng ra một câu chuyện ngụy trang nghe sao cho thuận tai. Cô không ăn vận như một người sở hữu nhà đi tìm nhà thầu và cô thắc mắc không biết mình có thuyết phục người ta tin câu chuyện Gái điếm đi tìm nẹp ốp tường được không. Chuyện tới đâu hay tới đó vậy. Cô thấy mình tự tin hơn, bây giờ cô không còn là mình nữa.
Cô mở cửa làm chuông cửa kêu leng keng, rồi bước vào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.