Cô Gái Của Bố

CHƯƠNG 42



Tỉnh lại!” tiếng người đàn ông nói. “Cô ổn mà, nhóc con. Đứng dậy, đứng dậy đi.”
Ai cho bố mình vào đây thế nhỉ?
“Tỉnh lại! Coi nào, tôi đâu có đánh cô mạnh đến cỡ đó đâu.
Nat cảm thấy ai đó đang vỗ vỗ lên má. Trán cô đập thình thịch, hai tai ù ù. Con đường hầm. Cuộc vượt ngục. Trong đầu lóe lên hình ảnh Saunders, nằm chảy máu trên sàn. Cô nghe thấy mình lắp bắp, “Nó ở dưới sàn.”
“Tỉnh lại đi, giáo sư. Cô sẽ ổn thôi.”
Nat mở mắt. Cô thấy mình nằm thẳng cẳng trên lối đi. Xung quanh là âm thanh ồn ã. Lính cứu hỏa, cảnh sát, những viên C.O. vừa chạy vừa la hét. Những bóng người di chuyển tứ tung quanh cô. Một gương mặt lờn vờn trên cô, nét mặt ông ta rõ nét như ban ngày dưới đèn cao áp. Thanh tra Mundy.
“Chào buổi sáng, thưa giáo sư. Giờ thì cô tỉnh lại rồi, cô đã bị bắt.”
“Không, làm ơn, nghe này.” Nat thấy mình được nhấc bổng lên. Trong đầu cô lởn vởn sương mù. Máu ấm chảy xuống mặt. Cô gượng đứng trên hai đầu gối run lẩy bẩy. “Có một đường hầm ở dưới sàn. Tối nay bọn chúng sẽ đem Williams ra ngoài. Parrat ở đây. Hắn sẽ…”
“Cô sẽ đi với tôi.”
“Này thanh tra, hãy cứ kiểm tra đi đã! Có một đường hầm dưới sàn! Tôi đã phóng hỏa để ngăn chặn bọn chúng. Parrat sẽ cứu Williams ra ngoài!”
“Cô phóng hỏa à? Cô thật đáng xấu hổ!” Mundy gầm lên, lôi cô đi qua đám đông. “Tôi đã gây gổ để bảo vệ cô với Duffy. Cô biến tôi thành thằng ngốc.”
“Hắn đang mặc đồ giả cảnh sát!” Nat vặn vẹo khỏi tay Mundy, đấm thùm thụp vào tay ông ta, dùng hết sức lực để quay vào trong cửa. “Hắn đã giết viên cảnh sát! Hắn đã bắn Barb!”
“Giờ thì tới cảnh sát giả nữa. Cô thật mất trí rồi.”
“Không, tôi thề đấy, Graf cũng ở trong vụ này với lại Machik và…”
“Tôi đã nghe cô gọi vào văn phòng tôi, đòi gặp tôi, giả giọng đàn ông. Tôi chẳng biết cô muốn gì, nhưng mà cô điên thấy mẹ!”
Mundy vẫn lôi cô đi, nhưng cô không thể để chuyện này xảy ra. Chỉ có Chúa mới biết Parrat giờ đang làm gì. Cô sẽ vuột mất cơ hội. Williams sẽ thoát thân. Cô không thể làm cho Mundy nghe mình. Cô không thể làm cho ai lắng nghe mình. Lớp học, gia đình cô, cha cô, ai cũng không nghe cả. Cô cảm thấy một luồng giận dữ bùng lên trên mặt.
Lòng phẫn nộ đã được chất chồng trong suốt cả đời cô, bây giờ tự nhiên bùng lên. Ruồi con. Mọt sách. Tại sao cô không thể nào làm cho người khác lắng nghe mình?
“CÁC NGƯỜI CÓ THỂ CHỈ LẮNG NGHE TÔI MỘT LẦN THÔI ĐƯỢC KHÔNG?” Nat gào lên hết sức mình, gào thật lớn đến nỗi giọng cô vỡ ra, cô thấy mình như con chuột đang gầm rú. “PARRAT SẼ ĐEM WILLIAMS RA KHỎI ĐÂY! CÓ MỘT ĐƯỜNG HẦM Ở DƯỚI SÀN! SAUNDERS ĐÃ CHẾT VÌ CHUYỆN ẤY! TÔI SẼ CHỈ CHO ÔNG THẤY!”
Đột nhiên, tạch tạch tạch, tiếng súng máy nổ ra trong nhà tù như tiếng một luồng điện. Đám người vỡ ra di chuyển. Cảnh sát và C.O. từ mọi phía chạy đổ vào trại giam.
“Là Parrat đấy! Hắn ở trong ấy đấy!” Nat gào lên trong cảnh hỗn loạn, và đôi mắt Mundy thoạt trông hoang mang, rồi trở nên giận dữ.
“Đếch tin nổi!” ông ta la lớn, rồi bế Nat lên, quăng cô lên vai như một cái bịch, mang cô vào một chiếc xe cảnh sát bỏ trống. Ông ra mở cửa sau ra và bắt đầu nhét cô vào ghế sau.
“Không, thả tôi ra, ông phải nghe tôi!” Nat vặn vẹo người theo mọi hướng nhưng trong trận chiến này cô đang thua. Mundy nhét cô vào ghế sau, và khi cánh cửa xe gần đập vào mặt cô, cô thu hết can đảm đá vào ống quyển ông ta. Trong tích tắc Mundy nhảy giật lùi, và cô chộp lấy thời cơ ấy nhảy ra khỏi xe cảnh sát và chạy về phía lối vào. Viên cảnh sát chạy theo chộp lấy tay cô.
“Cô không định dừng lại sao?” ông ta hồng hộc hỏi, ngay lúc đó một tiếng thét từ trong trại giam vọng ra. Đám người dạt lùi ra, đột nhiên im bặt. Nat thấp quá chẳng thấy được gì, và Mundy che chắn cô sau tấm lưng rộng lớn của ông, nhưng cô lại thò đầu ra nhìn.
Và chứng kiến một cơn ác mộng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.