Thế Giới Nghịch

Chương 084



Gerard đang mệt mỏi. Nó đã bay được một tiếng kể từ lần nghỉ cuối, lần nghỉ ấy như thể một tai họa vậy.

Trời vừa rạng sáng chưa bao lâu, nó đã đáp xuống một khu nhà có mùi thức ăn mà nó ngửi được. Những tòa nhà làm bằng gỗ có lớp sơn đã mờ. Có những chiếc xe cũ kỹ nằm giữa đám cỏ mọc xung quanh. Những con thú lớn kêu khụt khịt phía sau một hàng rào. Nó đậu trên một cọc rào nhìn đứa nhỏ mặc bộ áo liền quần màu xanh dương đang đi ra ngoài với một cái xô trong tay. Gerard ngửi thấy mùi thức ăn.

“Tôi đói quá.” Nó nói.

Đứa bé quay lại. Nó nhìn quanh một chốc, rồi tiếp tục đi.

“Tôi muốn thức ăn.” Gerard nói. “Tôi đói lắm.”

Đứa nhỏ lại dừng chân. Nó lại nhìn quanh.

“Có chuyện gì vậy? Cậu không biết nói chuyện à?” Gerard nói.

“Có chứ.” Thằng nhóc nói. “Bạn ở đâu vậy?”

“Ở đây.”

Thằng nhóc nhíu mắt. Nó bước đến chỗ hàng rào.

“Tên tôi là Gerard.”

“Không đùa đấy chứ! Mày nói được!”

“Thật là thú vị đối với cậu.” Gerard nói. Giờ thì nó ngửi cái xô được rõ hơn. Nó ngửi thấy mùi ngô và những loại ngũ cốc khác. Nó cũng ngửi thấy một thứ khác có mùi hôi. Nhưng cơn đói đã xâm chiếm toàn thân thể nó. “Tôi muốn thức ăn.”

“Mày muốn loại nào?” Thằng nhóc nói. Nó thọc tay vào xô và múc ra một muỗng thức ăn. “Mày ăn cái này không?”

Gerard cúi mình xuống, nếm muỗng thức ăn. Nó phun ra ngay tức thì.

“Kinh quá!”

“Thức ăn cho gà đấy. Có sao đâu. Bọn nó ăn hoài mà.”

“Cậu có rau tươi không?”

Thằng nhóc cười phá lên. “Mày vui thật đấy. Mày nói giọng Anh. Tên mày là gì?”

“Gerard. Cam? Cậu có cam không?” Nó nôn nóng nhảy tới nhảy lui trên cọc rào. “Tôi thích ăn cam.”

“Sao mày nói chuyện giỏi vậy?”

“Tôi cũng có thể hỏi cậu câu đấy.”

“Mày biết sao không? Tao sẽ đem mày cho bố xem.” Thằng nhóc nói. Nó đưa tay ra. “Mày được thuần hóa rồi phải không?”

“Tuyệt!” Gerard bước lên tay nó.

Thằng nhóc đặt Gerard trên vai. Nó cất bước quay trở lại tòa nhà gỗ. “Tao cá là bán mày đi sẽ được nhiều tiền lắm.” nó nói.

Gerard kêu một tiếng quác rồi bay lên nóc một tòa nhà.

“Ê! Quay lại đây!”

Từ trong nhà vọng ra một tiếng nói:

“Jared, làm việc nhà đi!”

Gerard nhìn thằng nhóc miễn cưỡng quay lưng đi về phía cái sân đầy đất, tung từng nắm ngũ cốc trong xô ra khắp mặt đất. Một đàn chim lông vàng kêu cục cục và nhảy lên đón thức ăn được ném tới. Chúng trông ngu ngốc đến khó tin.

Rốt cuộc, phải một lúc sau Gerard mới quyết định ăn thứ thức ăn ấy. Nó bay xuống và kêu lên một tiếng quác lớn để xua lũ chim ngu ngốc đi, rồi bắt đầu ăn chỗ ngũ cốc của bọn chúng. Thứ thức ăn này có mùi thật kinh tởm, nhưng nó phải ăn cái gì đó. Trong khi đó thằng nhóc lao về phía nó, hai bàn tay mở rộng ra, Gerard bay lên, mổ mạnh vào mũi thằng nhóc – thằng nhóc thét lên – rồi sau đó Gerard thả mình xuống cách đó một quãng ngắn, để ăn tiếp. Lũ chim lông vàng lớn đang vây quanh nó.

“Lùi lại! Lùi lại! Tất cả bọn bay!”

Đám chim lông vàng hầu như chẳng để ý. Gerard phát ra tiếng còi hụ. Thằng nhóc lại lao đến, vồ hụt Gerard trong gang tấc. Nó rõ ràng là một thằng nhóc khờ khạo.

“Đang chao đảo! Đang chao đảo! 6.096 mét, đang chao đảo! Tôi sẽ gạt cần về phía trước…” Sau đó là một tiếng nổ thé tai xé tan khoảng không. Đám gà chạy tán loạn, và như vậy Gerard có một chút khoảnh khắc yên tĩnh, để ăn chút ít.

Giờ thì thằng nhóc đã trở lại cùng một tấm lưới, nó đang quơ tấm lưới từ trên xuống dưới. Hành động ấy kích thích Gerard quá mức. Đang buồn nôn vì thứ thức ăn khủng khiếp ấy, nó liền vụt lên không trung, xua đuổi và mổ thằng nhóc một cú rõ đau ngay trên đầu, rồi bay vào khoảng trời xanh thẳm để lên đường.

Hai mươi phút sau, trên không trung lạnh lẽo, nó đến bãi biển và bay dọc theo đường biển. Ở đây dễ dàng hơn, bởi có luồng không khí thổi từ dưới lên, một phúc lành đối với đôi cánh mỏi mệt của nó. Nó không thể bay lên cao, nhưng luồng gió vẫn có ích. Nó cảm nhận được một cảm giác yên tĩnh bình dị.

Ít ra thì, nó cũng có được cảm giác đó cho đến khi một con chim trắng khổng lồ nào đó – lớn khủng khiếp, khổng lồ – chẳng nói chẳng rằng vụt từ dưới lên trúng nó, phụt ngang qua nó, tạo nên một luồng khí xoáy hỗn loạn làm nó chao đảo đến mất kiểm soát. Khi Gerard lấy lại thăng bằng, con chim đã lượn xa trên đôi cánh phẳng khổng lồ. Chỉ có một mắt duy nhất ngay giữa đầu con chim; con mắt lấp lánh trong ánh nắng. Và đôi cánh không bao giờ cử động; chúng lúc nào cũng thẳng và phẳng.

Gerard rất nhẹ nhõm khi biết chỉ có một con chứ không phải cả một bầy chim như vậy. Nó quan sát con chim lượn vòng về phía mặt đất bên dưới. Và ngay lúc đó nó để ý thấy cái ốc đảo xinh đẹp màu lục ấy ở giữa bãi biển khô khan. Một ốc đảo! Ốc đảo được xây ở một địa điểm có vô số tảng đá khổng lồ tạo thành cụm. Xung quanh những tảng đá là những cây cọ, những khu vườn thơm ngát và những tòa nhà xinh xắn náu mình giữa màu xanh của cây lá. Gerard cảm thấy chắc chắn sẽ có thức ăn ở đó. Một cảnh tượng hết sức gọi mời nó bay xuống theo hình xoắn ốc.

Đây giống như là một giấc mơ vậy. Những con người xinh đẹp trong những bộ áo choàng trắng yên lặng bước xuyên qua một vườn hoa bụi, trong bóng cây mát rượi của đám cọ, giữa đủ loại chim chóc đang chuyền cành. Nó không ngửi thấy mùi thức ăn, nhưng nó chắc chắn ở đây phải có thức ăn.

Và rồi nó ngửi thấy – mùi cam! Cam cắt!

Một thoáng sau nó mới định vị được một con chim khác, xanh thẳm và đỏ rực, đậu trên một thanh đậu phía trên một cái khay bày nhiều cam. Cam, bơ, và nhiều mảnh rau diếp. Một cách thận trọng, Gerard đáp xuống cạnh con chim.

“Tôi muốn bạn muốn tôi.” Nó nói.

“Xin-chào.” Con chim xanh đỏ nói.

“Tôi cần bạn cần tôi.”

“Xin-chào.”

“Chỗ của bạn đây đẹp quá. Tôi tên là Gerard.”

“Aaa, có chuyện gì không bác sĩ?” Con chim nói.

“Cho tôi lấy một trái cam nhé?”

“Xin-chào.” Con chim nói. “Aaa, có chuyện gì không bác sĩ?”

“Tôi nói, tôi muốn ăn cam.”

“Xin-chào.”

Gerard mất kiên nhẫn. Nó nhắm vào trái cam. Con chim xanh đỏ hung dữ mổ vào nó; Gerard tránh được và vỗ cánh bay đi cùng trái cam trong miệng. Nó đậu trên một cành cây rồi nhìn lại. Chỉ lúc này nó mới thấy con chim kia đang bị xích vào cành đậu. Gerard thư thả ăn trái cam. Rồi nó bay lại đó để lấy thêm. Nó đến chỗ cành đậu của con chim từ đằng sau, rồi sau đó là từ bên cạnh. Nó bay vào một cách bất ngờ, mỗi lần như vậy đều tránh con chim chỉ biết nói: “Xin-chào!”.

Nửa tiếng sau, nó đã thỏa mãn.

Trong khi đó, nó theo dõi những người trong bộ áo choàng trắng đến rồi đi, vừa bước vừa nói về NyQuil và Jell-O. Nó nói:

“Jell-O, món tráng miệng đầy hương vị cho cả gia đình, giờ đây có bổ sung thêm calci-yum!”

Hai trong số những người khoác áo choàng ấy nhìn lên. Một người cười. Rồi lại tiếp tục đi. Nơi đây thật an bình; dòng nước róc rách chảy giữa những dòng suối nhỏ bên cạnh lối đi. Nó sẽ ở lại đây, Gerard cảm thấy chắc chắn như vậy, ở lại trong một khoảng thời gian lâu thật lâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.