Thế Giới Nghịch

Chương 010



Trong phòng thí nghiệm của công ty Radial Genomics ở La Jolla, Charlie Huggins xoay màn hình phẳng lại cho Henry Kendall xem tiêu đề: KHỈ BIẾT NÓI LÀ TRÒ LỪA LỌC.

“Tôi đã nói gì với anh?” Charlie hỏi. “Một tuần sau mình biết đó là chuyện xạo mà.”

“Được rồi, được rồi, tôi sai.” Henry nói. “Tôi thừa nhận mình sai, tôi chỉ lo chuyện không đâu thôi.”

“Lo nhiều nữa kìa…”

“Chuyện quá khứ rồi mà. Mình nói chuyện quan trọng đi được không?”

“Chuyện gì?”

“Cái gien chuộng mới. Khoản trợ cấp mà chúng ta xin đã bị từ chối.” Hắn bắt đầu gõ gõ trên bàn phím. “Một lần nữa, chúng ta đã bị chơi – bị thần tượng của anh chơi, Giáo hoàng Dopamin, bác sĩ Robert A. Bellarmino của Tổng viện Y tế Quốc gia.”

Trong vòng mười năm qua, các nghiên cứu về não ngày càng chú trọng đến một hóa chất tác động tới hệ thần kinh gọi là dopamin. Lượng dopamin có lẽ có ý nghĩa quan trọng trong việc duy trì sức khỏe cũng như đối với các bệnh như Parkinson và tâm thần phân liệt. Từ các nghiên cứu thực nghiệm của Charlie Huggins, có vẻ như các thụ thể dopamin trong não do gien D4DR kiểm soát, một trong số rất nhiều loại gien. Phòng thí nghiệm của Charlie đứng ở vị trí tiên phong trong nghiên cứu này, cho đến khi một nhà khoa học kình địch tên Robert Bellarmino từ Tổng viện Y tế Quốc gia bắt đầu gọi gien D4DR là “gien chuộng mới”, gien mà người ta cho là kiểm soát trạng thái ham muốn mạo hiểm, muốn kiếm bạn tình mới, hay muốn tham gia vào những hành vi tìm kiếm cảm giác mạnh.

Theo như Bellarmino giải thích, lượng dopamin ở đàn ông cao hơn ở phụ nữ là nguyên nhân khiến đàn ông táo bạo hơn và hứng thú hơn với mọi thứ từ leo núi đến ngoại tình.

Bellarmino là người Cơ đốc thuộc phái Phúc âm và là nhà nghiên cứu hàng đầu ở NIH. Là người am hiểu chính trị, ông ta chính là kiểu mẫu của một nhà khoa học thức thời, biết khéo léo pha trộn tài năng khoa học khiêm tốn với sự sành sỏi thực thụ về truyền thông. Phòng thí nghiệm của ông ta là nơi đầu tiên có công ty quảng bá riêng, và do đó, ý tưởng của ông ta luôn được báo chí quan tâm đưa tin. (Điều này lại thu hút các nhà nghiên cứu hậu tiến sĩ sáng giá nhất và tham vọng nhất làm những công trình xuất sắc cho ông ta, và từ đó nâng cao uy tín của ông ta.)

Trong trường hợp gien D4DR, Bellarmino biết cách đẽo gọt bình luận của mình sao cho hợp với quan điểm của người nghe, hoặc là nhiệt tình thuyết giảng về gien mới này cho những nhóm tiến bộ nghe, hoặc là hạ thấp giá trị của nó trước những nhóm bảo thủ. Ông có nhiều sắc thái khác nhau, định hướng tương lai rất rõ, và không ngần ngại suy đoán. Thậm chí ông còn cho rằng có thể một ngày nào đó sẽ có cả vắc xin ngừa bệnh ngoại tình nữa.

Sự vô lý trong lời bình luận của ông ta làm Charlie và Henry khó chịu đến nỗi sáu tháng trước, họ đã nộp đơn xin trợ cấp để thử nghiệm mức độ phổ biến của “gien chuộng mới”.

Đề xuất của họ rất đơn giản. Họ sẽ đưa từng nhóm nghiên cứu đến các công viên giải trí để lấy mẫu máu của những ai chơi tàu lượn cao tốc nhiều lần trong ngày. Theo lý thuyết thì khả năng mong gien này trong số những “người liên tục chơi tàu lượn siêu tốc” sẽ cao hơn những người khác.

Trở ngại duy nhất khi xin trợ cấp từ Hội Khoa học Quốc gia (NSF) là đề xuất của họ sẽ được các nhà thẩm định giấu tên đọc. Và một trong những nhà thẩm định ấy có thể là Robert Bellarmino. Và Bellarmino nổi tiếng là người có cái quyền mà người ta gọi một cách lịch sự là “quyền phân bổ”.

“Dù sao đi nữa,” Henry nói. “NSI đã từ chối chúng ta. Ban thẩm định không nghĩ ý tưởng của chúng ta đáng giá. Một người còn nói nó quá ‘dí dỏm’.”

“Ừ.” Charlie nói. “Chuyện này có liên quan gì tới Robbin’ Rob?”

“Có nhớ nơi chúng ta đề nghị tiến hành nghiên cứu không?”

“Dĩ nhiên là nhớ.” Charlie nói. “Ở hai trong số những công viên giải trí lớn nhất thế giới, tại hai quốc gia khác nhau. Sandusky ở Mỹ va Blackpool ở Anh.”

“Chà, đoán thử xem ai đi xa này?” Henry nói. Hắn ấn nút email của mình.

Người gửi: Rob Bellarmino, NIH.

Tiêu đề: Trả lời tự động khi vắng mặt: Du lịch.

Tôi không có mặt ở văn phòng trong hai tháng tới. Nếu bạn cần hỗ trợ gấp, xin liên hệ văn phòng của tôi qua điện thoại…

“Tôi đã gọi văn phòng của hắn rồi, đoán thử xem chuyện gì? Bellarmino sẽ tới Sandusky, Ohio – rồi sau đó là Blackpool ở Anh.”

‘Tên chó má đó.” Charlie nói. “Nếu anh muốn ăn cắp đề xuất nghiên cứu của người khác thì ít nhất anh cũng phải biết phép lịch sự mà đổi nó đi một chút chứ.”

“Bellarmino rõ ràng không quan tâm chúng ta có biết hắn lấy cắp không.” Henry nói. “Điều đó có làm anh bực mình không chứ? Anh thấy sao nếu mình theo kế hoạch này: tố cáo hắn tội vi phạm đạo đức nghề nghiệp?”

“Tôi chẳng muốn gì hơn thế,” Charlie nói. “nhưng không được. Nếu chúng ta chính thức cáo buộc hắn hành xử sai quy tắc, vậy sẽ mất nhiều thời giờ và giấy tờ. Tiền trợ cấp của chúng ta có thể cạn dần. Và cuối cùng thì vụ khiếu nại cùng chẳng đi tới đâu cả. Rob là con át chủ bài ở NIH. Hắn có cơ sở nghiên cứu khổng lồ và hắn xuất ra cả triệu đô la tiền trợ cấp. Hắn ăn sáng và cầu nguyện chung với mấy tay nghị sĩ. Hắn là một nhà khoa học tin Chúa. Mấy người ở Quốc hội khoái hắn lắm. Chẳng ai buộc tội hắn được về hành vi sai trái cả. Cho dù chúng ta có bắt quả tang hắn chơi qua hậu môn với trợ lý thì cũng không ai buộc tội hắn được.”

“Vậy là chúng ta cứ để cho hắn làm à?”

“Thế giới này không hoàn hảo.” Charlie nói. “Chúng ta có nhiều chuyện cần làm lắm. Đi thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.