Thế Giới Nghịch

Chương 049



Chồng của Gail Bond, Richard, nhân viên cấp cao một ngân hàng đầu tư, thường ở lại làm việc trễ vì phải tiếp đãi những khách hàng quan trọng. Và không ai quan trọng hơn người Mỹ đang ngồi đối diện với hắn: nhà đầu tư nổi tiếng ở Cleveland, Barton Williams.

“Ông muốn dành một sự ngạc nhiên cho vợ ông không, Barton?” Richard Bond nói. “Tôi tin là tôi có thứ đó đây.”

Đang cúi người xuống bàn ăn, Williams nhìn lên với chút ít hứng thú. Barton Williams bảy mươi lăm tuổi, và trông rất giống một con cóc. Gã có bộ mặt chảy xệ xuống từ mớ thịt ở hàm, lỗ chân lông lớn, mũi rộng và tẹt, cặp mắt như của bọ. Thói quen để dài hai tay lên bàn và dùng ngón tay đỡ cằm làm gã trông càng giống một con cóc hơn. Thật ra thì gã đang đỡ cái cổ bị viêm khớp, bởi vì gã không thích đeo niềng cổ. Gã cảm thấy cái niềng làm gã trông có vẻ già khụ.

Gã còn có thể nằm dài trên bàn nữa, theo Richard Bond thì như vậy. Tuổi tác và tài sản của gã cho phép WiIliams muốn làm bất cứ thứ gì mà gã thích, và thứ mà gã lúc nào cũng muốn có, cả đời mình, là phụ nữ. Bất kể tuổi tác và ngoại hình của mình, gã liên tục có rất nhiều phụ nữ bên cạnh, vào mọi lúc trong ngày. Richard đã sắp xếp cho nhiều phụ nữ khác nhau ghé qua bàn của gã sau bữa ăn. Họ sẽ là nhân viên của gã, đưa giấy tờ sổ sách cho gã. Còn không thì là những cô bạn gái cũ, ghé qua để gã hôn hít và giới thiệu với người khác. Một vài người là những người đi ăn tối chung, những người hâm mộ nhà đầu tư vĩ đại này, và bị lóa mắt đến mức họ phải đến gặp gã.

Chẳng có thứ nào như vậy qua mặt được Barton Williams, nhưng nó làm gã vui, và gã mong đợi đối tác kinh doanh của mình sẽ bỏ chút công sức ra vì gã. Khi bạn đáng giá mười tỉ đô la thì người ta luôn nỗ lực để làm bạn luôn vui vẻ. Mọi chuyện có nguyên tắc hoạt động như vậy. Gã xem đó là một vật cống.

Tuy nhiên, ngay trong lúc này đây, hơn bất cứ thứ gì khác, Barton Williams muốn xoa dịu người vợ đã chung sống với gã bốn mươi năm. Vì những lý do không thể lý giải, ở cái tuổi sáu mươi, Evelyn bỗng dưng bất mãn với cuộc hôn nhân của mình và với những cuộc phiêu lưu bất tận của Barton, theo cách nói của bà ấy.

Một món quà sẽ giúp ích đây.

“Nhưng phải là một món quà tuyệt hảo mới được.” Barton nói. “Thứ gì bà ấy cũng quen hết rồi. Biệt thự ở Pháp, thuyền buồm ở Sardinia, trang sức từ Winston, đầu bếp bay từ Roma tới để làm bữa sáng cho con chó của bà ấy. Vấn đề là ở đó. Tôi không thể mua chuộc bà ta được nữa. Bà ấy sáu mươi tuổi rồi, và chẳng còn hứng thú đến cái gì nữa.”

“Tôi hứa với anh, món quà này có một không hai trên đời.” Richard nói. “Vợ anh yêu thú vật lắm, đúng không?”

“Bà ấy có cả một sở thú khốn kiếp của riêng mình ngay trong sân nhà.”

“Mà bà ấy có nuôi chim không?”

“Chúa ơi. Chắc một trăm con cũng không chừng. Trong phòng tắm nắng khốn kiếp có đủ thứ chim sẻ. Ríu rít suốt ngày. Bà ấy nuôi bọn nó đấy.”

“Còn vẹt?”

“Loại nào cũng có. Chẳng con nào nói được cả, cảm ơn Chúa. Bà ấy chẳng có vận may gì với mấy con vẹt.”

“Vận may của bà ấy sắp sửa thay đổi rồi.”

Barton thở dài. “Bà ấy cóc cần con vẹt nào nữa cả.”

“Bà ấy cần con này.” Richard nói. “Đây là con vật độc nhất trên đời.”

“Sáng mai tôi đi lúc sáu giờ.” Barton càu nhàu.

“Nó sẽ chờ ông trên máy bay.” Richard nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.