Thế Giới Nghịch

Chương 065



Chưa xong đâu, nhóc!

Trên chiếc ván trượt, Billy Cleever, đứa học sinh lớp sáu đang cáu tiết, xé toạc sân chơi bằng cú lên dốc cổ điển, chuyển thành cú xoay ba trăm sáu mươi độ cạnh sau cùng một cú bám đuôi khi đáp xuống, rồi tung một cú lật gót lên vỉa hè. Nó làm thành thục một cách hoàn hảo, vậy cũng tốt, bởi vì nó có cảm giác hôm nay mình hơi mất bình tĩnh. Bốn đứa nhóc theo sau im lìm, thay vì la hét như mọi khi. Đây là một cú thả dốc quan trọng xuống đường Market ở San Diego. Nhưng chúng lại im lặng. Như thể chúng đã mất niềm tin vào nó.

Hôm nay Billy Cleever bị bẽ mặt. Bàn tay nó đau như dần. Nó đã bảo bà y tá ngu si chỉ quấn băng cá nhân lên thôi, nhưng bà ấy cứ lấy một miếng băng trắng to tướng quấn lên. Trường vừa tan là nó xé liền miếng băng, nhưng cũng vậy thôi. Nhìn như cứt vậy. Nó trông như một phế nhân. Trông bệnh hoạn sao ấy.

Bị bẽ mặt. Ở cái tuổi mười một, Billy Cleever cao 1,80 mét và nặng 51 kg, ở tuổi ấy mà thằng nhóc có cơ bắp rất rắn chắc, và một cái đầu cao cả thước so với bất kỳ ai trong trường. Nó còn cao to hơn phần lớn thầy cô nữa chứ. Chẳng ai giỡn mặt với nó.

Cái thằng nhóc Jamie ấy, cái thằng ngu si có răng thỏ ấy, đáng lẽ nó phải tránh đường cho Billy đi chứ. Markie Lester Kẻ Quấy Nhiễu đang ném bóng cho nó, và khi nó lùi lại để nhận bóng thì nó vấp vào Hải Ly Răng Thỏ và té xuống, kéo theo cả Răng Thỏ nữa. Billy phát điên lên khi phải ngã sóng soài như vậy trước mắt mọi người, giữa tiếng khúc khích của Sarah Hardy và những đứa khác. Thằng nhóc vẫn đang nằm dưới đất, nên Billy cho nó vài cú đá bằng đôi giày hiệu Vans – thật sự cũng chẳng là gì, chỉ là cảnh cáo thôi – và khi thằng nhóc đứng dậy, Billy nện nó vài cái. Chẳng hề gì.

Tiếp theo đó, nó bị Nhóc Khỉ nhảy lên lưng, giựt tóc và rú vào tai như một con dã nhân chết tiệt vậy. Billy với tay ra sau nắm lấy nó và Nhóc Khỉ cắn một cú – aaaa! Đau muốn vãi! Muốn nổ đom đóm mắt!

Dĩ nhiên đứa lớp trưởng, Ngài Mũi Thò Lò Nhỏ Giọt, chẳng làm gì cả mà chỉ rên rỉ. “Buông ra đi, các bạn. Buông ra đi, các bạn.” Họ giữ Nhóc Khỉ lại sau giờ học, rồi gọi mẹ nó đến đón, nhưng mẹ nó rõ ràng là không đưa nó về nhà, vậy là quá tệ cho nó rồi. Bởi vì chúng nó ở kia kìa, đang đi dọc dưới chân đồi, sắp sửa băng ngang qua sân bóng chày.

Jamie và Nhóc Khỉ.

Chưa xong đâu!

Billy chạy vụt qua ngang hông hai đứa rồi đánh một cú khiến cả hai bay như những chai bowling, ngay sát bên hàng ghế phụ bên cạnh sân. Jamie trượt cằm trên đống đất cát, làm bụi nâu tung mù mịt như mây, còn Nhóc Khỉ thì đánh rầm vào hàng rào dây xích phía sau vị trí đánh bóng. Bên ngoài sân, lũ bạn của Billy đang la hét: Máu! Tụi tao muốn máu!

Thằng nhóc Jamie đang rên rỉ trong đám bụi, vì vậy Billy nhắm thẳng vào Nhóc Khỉ. Nó lấy miếng ván, đã tháo bốn trục xoay, xông vào Nhóc Khỉ, quơ mạnh tấm ván và đánh trúng phần lông đen đúa phía sau tai của thằng nhóc chết tiệt ấy, nghĩ bụng như vậy sẽ dạy nó được một bài học. Hai chân Nhóc Khỉ dang ra, nó rơi phịch xuống đất như con búp bê vải, rồi Billy đá nó một cái rõ đau, ngay dưới cằm, nhấc đít nó ra đám đất một chút bằng cú đá đó. Nhưng Billy không muốn vấy máu của con khỉ đó lên đôi giày hiệu Vans của mình, nên nó quay lại quơ cái ván một lần nữa, định bụng sẽ quất thẳng vào mặt con khỉ, có thể là làm gãy mũi và hàm nó, làm xấu xí hơn bộ mặt vốn đã xấu của nó.

Nhưng Nhóc Khỉ phóng sang một bên né được, tấm ván đánh rền vào hàng rào, bang-bang-bang, rồi Nhóc Khỉ cắm răng vào cổ tay Billy và cắn mạnh chết mẹ luôn. Billy la lên rồi làm rơi tấm ván, còn Nhóc Khỉ thì vẫn bám chặt. Billy cảm thấy bàn tay tê cứng lại, máu từ cánh tay bắt đầu chảy, xuống cả cằm của Nhóc Khỉ, Nhóc Khỉ đang gầm gừ như con chó, hai mắt lồi ra ngoài chằm chằm nhìn Billy. Billy có cảm giác như tóc nó bị giật lên hay sao đó, rồi trong một thoáng kinh sợ Billy nghĩ: Cứt thật, con thú đen này sắp ăn thịt mình rồi.

Lúc này đám bạn lướt ván của nó chạy lại, tất cả đều quơ ván vào con khỉ, bốn tấm ván trúng đầu nó, trong khi Billy thì đang kêu thét còn con khỉ thì gầm gừ – một lúc thật lâu sau Nhóc Khỉ mới buông tay, nhảy bổ vào Markie Lester và đánh trọn một cú vào ngực nó, rồi thằng Quấy Rầy gục xuống, còn những đứa khác vừa lăn lộn trong bụi bặm vừa chạy tán loạn trong khi Billy thì chăm sóc cánh tay rỉ máu của mình.

Vài giây sau, khi đã đỡ đau hơn, Billy ngước lên, thấy con khỉ đã leo lên hàng rào dây xích và đang trên không trung cách bọn nó chừng 4,50 mét. Cúi xuống nhìn bọn nó chòng chọc. Trong khi đám bạn của nó thì đều đứng dưới la hét và rung lắc ván trượt nhằm vào nó. Nhưng không có chuyện gì xảy ra cả. Billy lảo đảo đứng dậy rồi nói:

“Tụi mày trông như một lũ khỉ vậy.”

“Tụi tao muốn nó xuống đây!”

“Chậc, nó không xuống đâu.” Billy nói. “Nó đâu có ngu. Nó biết nếu xuống sẽ bị tụi mình đá cho tơi bời mà. Nhất là tao này.”

“Vậy mình làm gì để nó xuống?”

Billy lúc này chợt cảm thấy hèn hạ, hết sức hèn hạ, nó muốn làm bị thương cái gì đó, nên đi ngay tới chỗ Jamie rồi đá thằng nhóc, cố gắng đá vào hòn bi nhỏ xíu của nó, nhưng thằng nhóc thì đang lăn lộn và kêu cứu, đúng là thằng con nít. Vài đứa khác không thích vậy. “Ê, để nó yên đi, này, nó chỉ là một thằng nhóc thôi mà.”, nhưng Billy đang nghĩ, Mẹ nó! Mình muốn cái con khỉ đó xuống đây. Mà làm vậy nó mới xuống, làm thằng nhóc ngu si này lẫn lộn trong đám bụi. Đá và đá… đá… thằng nhóc kêu cứu…

Rồi tự nhiên đám bạn hét lên.

“A, cứt!”

“Cứt! Cứt!”

Cứt!

Cả bọn chạy đi, rồi sau đó có một thứ mềm mềm nóng nóng đánh bốp vào sau gáy Billy, nó ngửi được cái mùi kỳ lạ và nó không tin được, nó với tay ra sau và… Chúa ơi. Nó không tin được.

“Cứt? Nó ném cứt!”

Nhóc Khỉ đang trên đó, quần tụt xuống, thả cứt xuống đầu bọn nó. Và không trượt đứa nào cả. Bọn nhóc mình mẩy dính đầy cứt một cách thảm hại, và rồi một cú nữa trúng ngay mặt Billy. Miệng nó đang mở lưng chừng.

“Ặc!” Nó phun phì phì, lau mặt, rồi lại phun, cố gắng cho cái mùi ấy thoát ra khỏi miệng. Cứt khỉ! Mẹ kiếp! Cứt! Billy giơ nắm đấm lên. “Mẹ mày, đồ thú vật”

Rồi bị một cú nữa trúng ngay trên trán. Bụp.

Nó chộp lấy tấm ván rồi chạy đi. Nhập bọn với đám bạn. Mấy đứa này cũng đang phun phì phì. Cái thứ đó thật kinh tởm. Cái thứ đó dính vào áo bọn nó, mặt bọn nó. Cứt. Bọn nó nhìn về phía Billy, trên mặt hiện rõ dòng chữ: Mày xem mày làm tụi tao ra nông nỗi gì đây này. Đây là lúc cần phải bước lên phía trước. Và Billy biết phải làm thế nào.

“Thằng đó là thú vật mà.” Billy nói. “Đối với thú vật thì mình chỉ làm được một thứ thôi. Bố tao có súng. Tao biết súng cất ở đâu.”

“Khoác lác.” Markie nói.

“Mình mẩy mày đầy cứt kia kìa.” Hurley nói.

“Vậy à? Chờ rồi xem. Ngày mai thằng Nhóc Khỉ ấy không đi học được đâu. Chờ rồi xem.”

Billy lê bước về nhà, tay mang theo tấm ván, còn mấy đứa khác thì kéo lê theo sau. Rồi nó nghĩ, Ôi, mẹ kiếp, mình vừa mới hứa sẽ làm gì thế này?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.