Thế Giới Nghịch

Chương 070



Alex chở con vào một tiệm In-N-Out, lái vào lối đi dành cho khách mua bánh kẹp từ trong xe. Hai mẹ con mua bánh kẹp, khoai tây chiên, và sinh tố dâu. Trời đã sẩm tối. Cô nghĩ tới chuyện gọi cho Lynn lần nữa, nhưng vừa rồi Lynn nghe có vẻ bị quấy rầy. Cô quyết định không gọi.

Cô trả bằng tiền mặt. Rồi hai mẹ con lái tới tiệm thuốc tây Walston, một trong những nơi dài cả ngã tư có đủ mọi thứ ở đấy. Cô mua cho Jamie một ít đồ lót và quần áo mặc thay đổi; cô cũng mua tương tự như thế cho mình. Cô mua một cặp bàn chải đánh răng và kem đánh răng.

Cô đang hướng về phía quầy tính tiền thì thấy những cây súng được bày bán, bên cạnh chỗ máy ảnh và đồng hồ. Cô đi tới xem. Đã nhiều năm nay, cô vẫn luôn đến trường bắn cùng với bố. Cô biết dùng súng. Cô bảo Jamie đi tới quầy đồ chơi xem, còn mình thì đi tới chỗ giá để súng.

“Cô cần gì?” Đó là một gã ẻo lả có ria mép.

“Tôi muốn xem cây Mossberg tác động kép đó.” Cô gật đầu về phía bức tường.

“Đó là model 590 của chúng tôi, nòng 18.53 li, thích hợp để tự vệ ở nhà. Có giá đặc biệt chỉ trong tuần này thôi.”

Cô nâng nó lên thử. “Được rồi, tôi lấy cái này.”

“Tôi cần có thẻ chứng minh và tiền đặt cọc để giữ cây này cho cô.”

“Không phải.” Cô nói. “Ý tôi là, tôi mua ngay bây giờ luôn.”

“Xin lỗi cô, theo luật California, cô buộc phải chờ mười ngày.”

Cô đưa trả lại cây súng. “Để tôi suy nghĩ lại.” Cô nói.

Cô trở lại chỗ Jamie, mua món đồ chơi Người Nhện mà nó đang chơi rồi bước ra bãi xe.

Một người đàn ông đang đứng phía sau xe, cúi người xuống xem biển số. Và đang ghi số xe. Gã là một người lớn tuổi, mặc một loại đồng phục nào đó. Trông gã như một tay bảo vệ cửa hàng.

Cô nghĩ: Chạy thôi. Rời khỏi nơi đây thôi.

Nhưng làm vậy chẳng có lý chút nào; cô cần chiếc xe. Đến lúc phải suy nghĩ nhanh. Cô bảo Jamie vào trong xe còn mình thì bước ra đằng sau xe. “Anh biết hắn là một tên ba xạo mà.” Cô nói.

“Ai cơ?” Tay bảo vệ hỏi.

“Chồng cũ của tôi. Hắn giả vờ như chiếc xe này là của hắn, nhưng xe đâu phải của hắn. Hắn chỉ muốn quấy rối tôi suốt thôi. Tôi được lệnh của tòa ngăn hắn lại, và tòa phán rất bất lợi cho tay bảo vệ ở cửa hàng Wal-Mart ấy.”

“Sao lại thế chứ?” Gã nói.

“Đừng giả khờ nữa.” Cô nói. “Tôi biết ông nhận được cú điện thoại của hắn. Hắn giả bộ là luật sư, hắn giả bộ là người bảo lãnh, còn không thì là đại diện tòa án, và hắn muốn ông xem thử xe tôi có nằm trong bãi hay không. Hắn nói đây là một vấn đề pháp lý đang tồn đọng.”

“Thì, phải…”

“Hắn nói dối đấy, còn ông thì đang có nguy cơ phải chịu trách nhiệm pháp lý. Hắn có cho ông biết tôi là luật sư không?”

“Không, anh ta chỉ…”

“Tôi là luật sư đây, và ông đồng lõa giúp hắn vi phạm án lệnh của tòa. Như vậy ông phải chịu trách nhiệm trả tiền bồi thường thiệt hại. Xâm phạm quyền riêng tư và quấy rối.” Cô lấy trong ví ra một tập giấy. “Tên ông là…” Cô nhíu mắt nhìn thẻ tên, bắt đầu ghi chép.

“Tôi không muốn bị rắc rối thưa cô…”

“Vậy thì đưa cho tôi tờ giấy có ghi số xe, rồi lùi ra xa.” Cô nói. “Và khi chồng tôi gọi lại, ông làm ơn nói với hắn là ông chưa bao giờ thấy tôi, nếu không thì tôi sẽ gặp ông ở tòa, và tôi hứa với ông, nếu ông chỉ mất việc thôi thì còn may cho ông đấy.”

Gã gật đầu, đưa cho cô tờ giấy. Hai tay gã đang run rẩy. Cô vào xe và lái đi.

Khi ra khỏi bãi xe, cô nghĩ, Có thể sẽ có tác dụng. Nhưng cũng có thể không. Cô gần như sửng sốt vì không ngờ tên săn tiền thưởng lại định vị cô nhanh đến vậy.

Hắn chắc chắn đã theo xe cô về phía Bắc trong vài giờ đồng hồ, rồi sau đó phát hiện thấy cô đã đổi xe với người trợ lý. Hắn và đồng bọn của mình biết tên người trợ lý, rồi chúng tìm được thông tin đăng ký xe của cô. Vì thế chúng biết được chiếc xe Alex đang lái.

Rồi Alex đã dùng thẻ tín dụng, và trong vòng vài phút, tên săn tiền thưởng biết chuyện và biết được cô đang ở một nhà nghỉ ở San Juan Capistrano. Nhận thấy cô sẽ cần vật dụng tiếp tế, tên săn tiền thưởng có lẽ đã gọi cho tất cả các tiệm tạp hóa trong phạm vi cách nhà nghỉ 8 km, rồi bịa chuyện cho mấy tay bảo vệ nghe. Để ý một chiếc Toyota màu trắng, số xe như này như này.

Rồi gã này tìm thấy cô.

Ngay lập tức.

Nếu cô đoán không lầm thì tên săn tiền thưởng ngay bây giờ đang trên đường tới Capistrano. Nếu lái xe, hắn sẽ đến đó sau ba giờ đồng hồ nữa. Nhưng nếu hắn đi trực thăng đến, có thể hắn đã ở đây rồi.

Ở đây rồi.

“Mẹ, khi về nhà nghỉ con có được xem ti vi không?”

“Nhất định rồi.”

Nhưng, dĩ nhiên, hai mẹ con sẽ không về lại nhà nghỉ…

Cô để xe gần nhà nghỉ. Từ vị trí này, cô có thể thấy hành lang, và thằng nhóc bên trong. Cậu ta đang nói chuyện điện thoại, vừa nói vừa dáo dác nhìn quanh.

Cô mở điện thoại di động thường ngày mình vẫn dùng rồi bấm số gọi khách sạn.

Thằng nhóc cho đầu dây bên kia chờ rồi bắt máy.

“Best Western đây.”

“Vâng, đây là bà Colson. Trước đó tôi có đăng ký phòng rồi.”

“Vâng, bà Colson.”

Cuộc gọi này có vẻ làm cậu ta háo hức. Cậu ta nhìn khắp mọi hướng, háo hức đến điên cuồng.

“Cậu đã cho tôi vào phòng 204.”

“Vâng…”

“Tôi nghĩ có ai đó trong phòng.”

“Bà Colson, tôi không tưởng tưởng được…”

“Tôi muốn cậu lên đây mở cửa cho tôi.”

“Nếu có ai đó thì chắc là nhân viên nữ…”

“Tôi nghĩ là đàn ông.”

“Ồ không đâu, không thể nào…”

“Đến đây mở cửa đi. Hay tôi phải gọi cảnh sát?”

“Đừng gọi cảnh sát, tôi chắc chắn là… Tôi đến đó ngay.”

“Cảm ơn.”

Cậu ta chuyển sang đường dây bên kia, nói nhanh, rồi rời khỏi khu vực hành lang, chạy dọc về phía khu phòng khách sạn ở đằng sau.

Alex ra khỏi xe, rồi chạy nước rút qua bên kia đường, vào sảnh. Cô đi nhanh vào trong, bước ra sau quầy, cầm cây súng săn lên, rồi bước lùi lại. Đó là một cây Remington 18.53 li đã bị cưa nòng: Không phải lựa chọn đầu tiên của cô, nhưng đối với tình hình lúc này thì vậy là đã đủ. Cô sẽ mua đạn sau.

Cô trở lại trong xe.

“Cây súng này để làm gì vậy?” Jamie hỏi.

“Để phòng hờ.” Cô nói. Cô lái xe đi, rẽ vào đường Camino Real. Qua kính chiếu hậu, cô thấy thằng nhóc đang trở lại sảnh, vẻ mặt bối rối.

“Con muốn xem ti vi.” Jamie nói.

“Tối nay chưa được.” Cô nói. “Tối nay mình sẽ phiêu lưu một chuyến.”

“Phiêu lưu như thế nào?”

“Con sẽ thấy.”

Cô lái về phía Đông, ra xa khỏi ánh đèn, và vào trong bóng tối của núi non.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.