TIẾU NGẠO GIANG HỒ

023. Điền Bá Quang trổ tài thần võ



Nghi Lâm đột nhiên cất tiếng hỏi: -Sư phụ! Về sau Lệnh Hồ đại ca không may
uổng mạng phải chăng vì y … gặp đồ nhi phải vận xui?
Định Dật tức giận đáp: -Sao lại vì gặp ni cô mà đánh bạc thua? Toàn là những
lời nói nhăng, nói bậy. Thế mà ngươi cũng tin được ư? Nơi đây biết bao nhiêu
người gặp thầy trò ta, chẳng lẽ họ đều bị xui xẻo hay sao?
Mọi người nghe thầy trò Định Dật đối đáp đều mỉm cười, nhưng không ai dám
cười lên tiếng.
Nghi Lâm nói: -Dạ! Đồ nhi chạy cho đến lúc trời sáng thì vừa trông thấy thành
Hành Dương, trong lòng mới hơi yên dạ. Đồ nhi chắc sẽ được gặp sư phụ
ngay. Ngờ đâu lúc ấy Điền Bá Quang cũng đuổi tới nơi. Đồ nhi vừa nhìn thấy
hắn liền nhủn chân ra, chạy được mấy bước lại bị hắn bắt. Đồ nhi nghĩ rằng
hắn đã đuổi tới đây thì Lao đại ca phái Hoa Sơn còn ở trong động nhất định đã
bị hại rồi, trong lòng rất lấy làm áy náy. Điền Bá Quang thấy trên đường có
nhiều người qua lại, không dám dở trò vô lễ. Hắn liền bảo: “Nếu tiểu sư thái đi
theo tại hạ thì tại hạ không đụng gì đến tiểu sư thái cả, bằng tiểu sư thái quật
cường không nghe lời thì tại hạ lập tức lột trần tiểu sư thái ra để cho mọi
người chê cười”. Đồ nhi sợ quá không dám phản kháng đành theo hắn vào
trong thành.
Khi đến trước Túy Tiên lầu hắn bảo: “Tiểu sư thái! Tiểu sư thái là một vị tiên cô
ở trên trời sà xuống phàm trần. Đây là Túy Tiên lâu vậy chúng ta nên uống
một bữa thật say cho thỏa thích”. Đồ nhi bảo hắn: “Người xuất gia phải ăn
chay và không uống rượu. Đó là lề luật trong Bạch Vân am của tiểu ni”. Hắn
bảo: “Lề luật Bạch Vân am sao mà nhiều chuyện thế? Tiểu sư thái làm sao giữ
được hết? Để tại hạ cho tiểu sư thái phá giới một phen. Tất cả cái gì gọi là
thanh quy giới luật chẳng qua là lừa bịp đời mà thôi. Cả sư phụ … cả sư phụ
của tiểu sư thái …”
Nghi Lâm nói tới đây ngước mắt nhìn trộm Định Dật rồi không nói nữa.
Định Dật nói: -Tên ác nhân đó ăn càn nói dở, bất tất đề cập đến hắn, ta chỉ
cần nghe câu chuyện về sau ra thế nào mà thôi.
Nghi Lâm đáp: -Dạ! Sau đồ nhi bảo hắn: “Dù ai đã theo dõi đến đâu cũng
không bắt gặp sư phụ ta uống rượu ăn thịt chó lén lút
Mọi người nghe nói, không nhịn được đều cười ồ!
Nghi Lâm tuy không thuật hết lời Điền Bá Quang nói trước, nhưng nghe câu
đáp của Nghi Lâm ai cũng hiểu ngầm hắn đã bảo Định Dật ẩn vào chỗ kín để
lén lút uống rượu ăn thịt chó.
Định Dật sa sầm nét mặt nghĩ bụng: -Con nhỏ này thật là ngây ngô, ăn nói
chẳng biết úy kỵ là gì.
Nghi Lâm lại kể tiếp: -Tên ác nhân đó thò tay ra túm lấy vạt áo đồ nhi nói:
“Tiểu sư thái lên lầu để cùng tại hạ uống rượu không thì tại hạ xé rách áo ra”.
Đồ nhi không sao được đành theo hắn lên lầu. Hắn gọi rượu lấy thịt. Tên ác
nhân này thật tệ hại. Đồ nhi nói là chỉ ăn rau đậu mà hắn lại kêu toàn thịt bò,
thịt heo, thịt gà, cùng tôm cá là những đồ ăn mặn. Hắn còn hăm đồ nhi không
ăn thì hắn xé rách quần áo. Giữa lúc ấy có một người lên tửu lầu, lưng đeo
trường kiếm, sắc mặt lợt lạt. Đầy người vết máu loang lổ. Người đó đến ngồi
xuống cạnh bàn bên cạnh. Y không nói nửa lời bưng ngay lấy chung rượu
trước mặt đồ nhi lên uống một hơi cạn sạch. Đoạn y lại tự rót một chung uống
hết. Y rót chung thứ ba đưa tới trước mặt Điền Bá Quang nói “xin mời”, rồi lại
đưa đến trước mặt đồ nhi cũng nói “xin mời”. Đoạn y lại uống cạn. Đồ nhi vừa
nghe thanh âm y bất giác vừa kinh hãi vừa mừng thầm. Nguyên y chính là
người vừa cứu đồ nhi ở trong sơn động. Tạ ơn trời phật. Y chưa bị Điền Bá
Quang sát hại. Nhưng vì cứu đồ nhi nên trong mình y có vấy máu, xem chừng
y bị thương khá nặng.
Nghi Lâm ngừng lại một chút rồi kể tiếp: -Điền Bá Quang ngó người mới đến
từ đầu đến chân rồi hỏi: “Ngươi đấy ư?”. Y đáp “Phải rồi”. Điền Bá Quang nhìn
y giơ ngón tay cái lên khen: “Hảo hán tử!”. Y cũng nhìn Điền Bá Quang giơ
ngón tay cái lên khen “Hảo đao pháp!”. Rồi hai người cùng nổi lên tràng cười
và cùng uống hai chung rượu. Đồ nhi rất lấy làm kỳ vì hai người đêm qua mới
đánh nhau thừa sống chí chết mà bây giờ đột nhiên đã biến thành đôi bạn tốt.
Nghi Lâm dừng lại như để sắp đặt câu chuyện rồi nàng kể: -Điền Bá Quang
hỏi: “Ngươi có phải là Lao Đức Nặc không? Lao Đức Nặc là một lão già xấu xa,
đâu có được phong lưu, anh tuấn như ngươi?”. Người kia đáp: “Ta không phải
là Lao Đức Nặc”. Điền Bá Quang vỗ bàn nói: “Phải rồi! Ngươi là Lệnh Hồ Xung
phái Hoa Sơn. Ta thường nghe nói tên đồ đệ đứng đầu phái Hoa Sơn siêu
quần xuất chúng, dám nói dám làm, đáng là một nhân vật số một trên chốn
giang hồ”. Lệnh Hồ đại ca thừa nhận cười đáp: “không dám, Lệnh Hồ Xung này
là một tên bại tướng dưới tay các hạ, thật lấy làm xấu hổ”. Điền Bá Quang nói:
“Đánh nhau rồi mới nhận họ. Chúng ta kết bạn với nhau nên chăng? Lệnh Hồ
huynh đã ưng vị tiểu ni cô xinh đẹp này thì tiểu đệ nhường cho đó. Coi nặng
sắc đẹp mà xem thường bè bạn thì đâu phải là hành vi của Ngô bối?”
Định Dật sư thái sắc mặt xám xanh, hằn học nói: -Tên ác tặc kia thật là đáng
chết! Thật là đáng chết!
Nghi Lâm nước mắt chảy vòng quanh cơ hồ bật lên tiếng khóc. Nàng nói: -Sư
phụ! Lệnh Hồ đại ca đột nhiên cất tiếng mắng mỏ đồ nhi. Y nói: “Tiểu ni cô này
mặt không huyết sắc. Suốt đời ăn rau xanh cùng đậu hủ thì dung mạo còn có
chi đáng kể? Điền huynh! Bình sinh tiểu đệ hễ thấy mặt ni cô là tức mình, chỉ
muốn giết hết ni cô khắp thiên hạ. Điền Bá Quang cười hỏi: “Tại sao thế?”.
Lệnh Hồ đại ca đáp: “Chẳng giấu gì Điền huynh, tiểu đệ bình sinh chỉ thích
đánh bạc, coi quý quân bài quên cả tính mạng. Thế mà hễ gặp ni cô thì hôm
ấy không dám đánh bạc nữa vì đánh đâu thua đấy. Tiểu đệ đã thí nghiệm
nhiều lần mà không sai lần nào. Chẳng những một mình tiểu đệ, hết thảy anh
em phái Hoa Sơn cũng giống thế. Vì vậy đệ tử phái Hoa Sơn, hễ gặp các vị sư
bá, sư thúc, sư tỷ, sư muội phái Hằng Sơn thì bề ngoài tuy tỏ ra kính trọng mà
trong lòng đều lo thầm cho vận mạng xúi quẩy.
Định Dật tức quá, xoay tay lại đánh cho Lao Đức Nặc đứng bên một cái tát tai
thật mạnh. Mụ ra tay vừa lẹ vừa đột ngột, Lao Đức Nặc không kịp né tránh, lão
trúng cái tát tai nảy đom đóm cơ hồ ngất xỉu đi, xuýt nữa ngã lăn ra.
Lưu Chính Phong cười nói: -Định Dật sư thái! Sao sư thái lại nổi nóng như vậy?
Lệnh Hồ hiền điệt vì muốn cứu lệnh cao đồ nên mới bịa chuyện nói nhăng với
Điền Bá Quang. Y dùng lời xảo trá mà sư thái tin là thật ư?
Định Dật sư thái ngẩn ngơ hỏi lại: -Lưu tam gia cho là gã vì cứu Nghi Lâm mà
nói thế hay sao?
Lưu Chính Phong đáp: -Tại hạ đoán chắc như vậy. Nghi Lâm sư điệt! Ngươi
nghĩ có đúng không?
Nghi Lâm vành mắt đỏ hoe đáp: -Lệnh Hồ đại ca rất tử tế! Nhưng y … nói
năng thô tục vô lễ. Sư phụ đã nổi nóng, đệ tử không dám nói nữa.
Định Dật thúc giục: -Ngươi nói hết đi! Và ngươi phải kể rành mạch từng chữ
để xem gã thực có hảo tâm, hay là gã có hỗn láo. Nếu gã là một tên lãng tử vô
loại thì dù gã chết rồi, ta còn phải tính toán với Nhạc lão nhi.
Nghi Lâm ấp úng mãi không dám nói ra.
Định Dật lại giục: -Nói đi! Không cần úy kỵ chi nữa. Dù gã hay hay dở chẳng lẽ
chúng ta không phân biệt được ư?
Nghi Lâm nói: -Dạ! Lệnh Hồ đại ca lại nói: “Điền huynh! Chúng ta là người học
võ, tìm cái sống ở đầu mũi đao. Tuy người võ nghệ cao cường chiếm được tiện
nghi, nhưng xét cho cùng cũng do vận khí mà ra. Điền huynh Nhậm Ngã Hành
bảo có đúng không? Nếu gặp phải tay cao thủ võ công sít soát thì cuộc sinh tử
tồn vong lại do vận mạng quyết định. Đừng nói tiểu ni cô này gày nhom như
học trò, nhấc lên không đáng ba lạng mà dù là thiên tiên hạ phàm, Lệnh Hồ
Xung này cũng nhìn thẳng băng không thèm ngó tới. Con người ta đến tính
mạng là trọng yếu. Trọng sắc khinh bạn còn là tầm thường, chứ trọng sắc coi
khinh tính mạng thì thật là ngu ngốc! Tiểu ni cô này chúng ta chớ động đắn y.
Nghi Lâm ngừng lại một chút rồi nói tiếp: -Điền Bá Quang cười nói: “Lệnh Hồ
huynh! Tiểu đệ một trang hán tử chẳng biết sợ trời đất là gì, thế thì đối đãi với
một vị ni cô còn úy kỵ gì nữa?”. Lệnh Hồ đại ca cười đáp: “Hừ! Tiểu đệ mà gặp
ni cô là y như vận xui, chẳng thể không tin được. Điền huynh thử nghĩ coi: Tối
hôm qua tiểu đệ vẫn giữ mực đứng đắn, không nhìn đắn mặt tiểu ni cô này,
chỉ nghe thanh âm y nói cũng bị Điền huynh chém trúng ba đao, suýt nữa mất
mạng. Như thế mà còn chưa xui thì thế nào mới là xui?”. Điền Bá Quang cười
ha hả nói: “Nếu vậy thì xui thiệt!”. Lệnh Hồ đại ca lại nói: “Điền huynh! Tiểu đệ
không nói chuyện với ni cô. Chúng mình là nam tử hán đại trượng phu, cứ
uống rượu cho thỏa thích để tiểu ni cô này cút đi. Đó là một lời kim thạch
khuyên Điền huynh. Điền huynh mà đụng vào y là gặp vận hoa cái đó. Rồi từ
đây sẽ gặp nhiều chuyện tức mình trên chốn giang hồ. Trừ phi Điền huynh
cũng xuất gia làm hòa thượng thì không kể. Đó là “Thiên hạ tam độc” sao Điền
huynh lại không xa lánh.
Lưu Chính Phong ngắt lời: -Thế rồi Điẳn Bá Quang bảo sao?
Nghi Lâm đáp: -Điền Bá Quang hỏi lại ngay: “Thiên hạ tam độc là những gì?”.
Lệnh Hồ đại ca lộ vẻ kinh ngạc đáp: “Đến thiên hạ tam độc mà Điền huynh
cũng không biết ư? Người ta có câu: Ni cô, Tỳ sương, Kim tuyến xà, dù lớn
mật hay nhát gan cũng chớ động vào. Ni cô là cái độc thứ nhất, Tỳ sương là
cái độc thứ hai, rắn kim tuyến là cái độc thứ ba. Trong thiên hạ tam độc, ni cô
đứng hàng đầu. Bọn nam đệ tử Ngũ nhạc kiếm phái chúng tôi đều nghi nhớ
câu này”.
Định Dật sư thái nghe tới đây không nhẫn nại được nữa, mụ nổi giận đùng
đùng giơ tay lên vỗ mạnh xuống kỷ trà rồi lớn tiếng thóa mạ: -Mẹ kiếp! Nó nói
gì mà thúi thế?
Lao Đức Nặc từng bị Định Dật hành hạ đau khổ, lão đã đứng lảng tránh sang
một bên, bây giờ thấy mặt mụ đỏ gay lại tránh xa thêm một bước nữa.
Lưu Chính Phong thở dài nói: -Lệnh Hồ hiền điệt tuy vì lòng tốt mà nói vậy,
nhưng những lời y buột miệng nói ra kể cũng hơi quá. Co điều ta phải nhận
chân đối với tên ác ôn Điền Bá Quang mà không nói vậy, thiệt khó lòng bịp
được hắn.
Nghi Lâm hỏi: -Lưu sư thúc! Sư thúc biểu Lệnh Hồ đại ca nói vậy là cố bịa
chuyện đạ gạt lão họ Điền kia phải không?
Lưu Chính Phong đáp: -Dĩ nhiên là thế! Trong Ngũ Nhạc kiếm phái làm gì có
những câu chuyện bậy bạ và láo toét như vậy? Còn một ngày nữa là đến ngày
Lưu mỗ rửa tay gác kiếm. Lưu mỗ muốn hết thảy mọi sự hanh thông vui vẻ.
Nếu hai bên còn có điều hiềm nghi với quý phái, thì khi nào Lưu mỗ lại kính
cẩn mời Định Dật sư thái cùng các vị hiền điệt quang lâm tệ xá.
Định Dật nghe Lưu Chính Phong nói mấy câu này, nét mặt cũng hòa hoãn lại
đôi chút. Mụ hắng giọng một tiếng rồi mắng: -Thằng lỏi thối miệng đó không
biết người thất đức nào đã dậy nên gã như vậy?
Câu nói này dĩ nhiên là có mạt sát sư phụ Lệnh Hồ Xung, chưởng môn phái
Hoa Sơn.
Lưu Chính Phong lại khuyên can: -Sư thái chẳng nên nóng giận. Điền Bá
Quang là một tên võ công cao cường. Lệnh Hồ sư điệt không địch nổi gã mà
thấy Nghi Lâm tiểu sư thái lâm vào tình trạng cực kỳ nguy hiểm, nên y phải bịa
đặt ra những điều tiếng đặng gạt tên ác tặc kia buông tha tiểu sư thái mà
thôi. Theo lẽ Điền Bá Quang bôn tẩu giang hồ, khắp thiên hạ chỗ nào cũng có
lốt chân, dễ gì mà gạt được hắn? Người đời không hiểu đối với bọn xuất gia
đều có thành kiến sai lệch là chuyện thực. Lệnh Hồ sư điệt liền thừa cơ đưa ra
những lời nói đó.
Định Dật quay lại hỏi Nghi Lâm: -Có phải Điền Bá Quang vì thế mà buông tha
ngươi không?
Nghi Lâm lắc đầu đáp: -Không có đâu! Điền Bá Quang lúc đầu còn do dự một
chút, sau hắn quyết định chỉ ngó đệ tử hai lần rồi nói: “Đa tạ Lệnh Hồ huynh
đã có lòng tốt khuyên can, nhưng vị tiểu ni cô này chúng ta đã gặp đây, cứ để
ni cô ngồi lại bồi tiếp là hơn”. Lệnh Hồ đại ca liền cười khành khạch nói: “Nhìn
lâu một khắc là thêm một khắc xúi quẩy chứ chẳng ích gì
Cô ngừng lại một chút rồi nói tiếp: -Giữa lúc ấy, hai chàng trai thanh niên ngồi
ở bàn bên đột nhiên rút trường kiếm tiến lại trước mặt Điền Bá Quang lớn
tiếng quát hỏi: “Ngươi có phải là Điền Bá Quang không?”. Điền Bá Quang hỏi
lại: “Làm sao?”. Chàng thanh niên nói: “Ta phải giết mi là một tên dâm tặc!” rồi
phóng kiếm đâm tới Điền Bá Quang. Coi kiếm chiêu thì ra kiếm pháp phái Thái
Sơn. Chàng thanh niên đó chính tức là sư huynh này đây.
Cô vừa nói vừa trỏ vào xác chắt nằm trên tấm ván.
Nghi Lâm ngừng lại một chút rồi nói tiắp: -Điền Bá Quang vẫn ngồi yên không
đứng dậy. Hắn né người tránh khỏi rồi hỏi: “Lệnh Hồ huynh! Gã này ở phái
Thái Sơn. Lệnh Hồ huynh có giúp gã không?”. Lệnh Hồ đại ca đáp: “Ngũ Nhạc
kiếm phái như cây liền cành dĩ nhiên tiểu đệ phải giúp y”. Điền Bá Quang nói:
“Các vị ở phái Hoa Sơn, Thái Sơn, Hằng Sơn cả ba người liên thủ với nhau
cũng không đánh được ta đâu”. Lệnh Hồ đại ca đáp: “Đánh không lại cũng
phải đánh”. Y nói xong rút trường kiếm ra. Lúc này chàng trai thanh niên đã
đâm Điền Bá Quang bảy tám kiếm và hắn đều tránh khỏi. Chàng thanh niên
nhổ toẹt nước miếng vào mặt Lệnh Hồ đại ca rồi thóa mạ: “Trong Ngũ Nhạc
kiếm phái ta làm gì có những hạng dâm đồ ác tặc như mi?”. Chàng ta vừa nói
vừa phóng kiếm đâm Lệnh Hồ đại ca. Lệnh Hồ đại ca nhẩy lùi lại phía sau
tránh khỏi nhát kiếm. Đồng thời y phóng kiếm đâm vào sau lưng Điền Bá
Quang. Nhưng tên ác nhân này võ công thiệt là ghê gớm! Hắn vừa liệng mình
đi một cái, tay đã cầm thanh đơn đao cười nói: “Ngồi xuống! Ngồi xuống! Uống
rượu đi! Uống rượu đi!”. Rồi gã lại tra đao vào vỏ. Vị sư huynh phái Thái Sơn
kia không hiểu đã bị trúng một đao vào trước ngực lúc nào. Máu tươi vọt ra
chàng trợn mắt nhìn Điền Bá Quang, người lảo đảo mấy cái rồi té xuống sàn
gác.
Nghi Lâm nói tới đây quay lại nhìn Địa Tuyệt đạo nhân nói: -Vị sư bá ở phái
Thái Sơn này liền nhảy vọt tới trước mặt Điền Bá Quang, quát lên một tiếng rồi
phóng kiếm đánh luôn. Coi những kiếm chiêu của sư bá cực kỳ lợi hại. Thế mà
Điền Bá Quang vẫn ngồi yên trên ghế rút đao ra nghênh địch. Sư bá đánh luôn
mười bảy mười tám chiêu, hắn vẫn ngồi đỡ gạt chứ không đứng dậy.
Thiên Môn đạo nhân sa sầm nét mặt hỏi: -Sư đệ! Tên ác tặc đó võ công ghê
gớm đến thế thật ư?
Thiên Môn đạo nhân đạo nhân vừa hỏi câu này vừa đưa mắt nhìn người nằm
trên ván.
Địa Tuyệt đạo trưởng buông tiếng thở dài, nét mặt không còn chút huyết sắc.
Lúc này lão càng nhợt nhạt hơn, trông chẳng khác gì người chết rồi. Lão từ từ
quay đầu đi.
Mọi người đẳu biết rằng cử động của lão tức là câu trả lời, lão thừa nhận võ
công Điền Bá Quang là ghê gớm thật. Mọi người lại đưa mắt nhìn qua Nghi
Lâm để chờ cô kể tiếp.
Nghi Lâm lại nói: -Khi đó Lệnh Hồ đại ca đột nhiên vung kiếm lên đâm nhẹ vào
Điền Bá Quang. Điền Bá Quang lướt đơn đao trở lại gạt chiêu kiếm kia. Bây giờ
hắn mới đứng lên.
Định Dật hỏi: -Ngươi nói không đúng rồi! Chẳng lẽ Địa Tuyệt đạo nhân đâm
hắn đắn mười bảy, mười tám chiêu mà hắn vẫn ngồi yên, Lệnh Hồ Xung vừa
đâm một kiếm mà hắn phải đứng dậy ngay là thế nào?
Nghi Lâm đáp: -Chính là Điền Bá Quang giải thích: “Lệnh Hồ huynh! Lệnh Hồ
huynh là bạn ta. Bây giờ Lệnh Hồ huynh cầm kiếm đánh ta, nếu ta ngồi yên
không đứng dậy thì có điều thất lễ với Lệnh Hồ huynh. Võ công ta tuy cao hơn
nhưng trong lòng ta vẫn có ý kính trọng Lệnh Hồ huynh. Vì thế mà bất luận
thắng bại ta cũng phải đứng lên nghênh địch. Còn đối với lão mũi trâu kia thì
bất tất phải thế?”. Lệnh Hồ đại ca hắng giọng một tiếng rồi nói: “Được lọt vào
mắt xanh của Điền huynh, Lệnh Hồ Xung này thêm phần rạng rỡ”. Lệnh Hồ đại
ca phóng luôn ba chiêu veo véo. Sư phụ! Ba chiêu này lợi hại vô cùng. Cả
thượng bàn Điền Bá Quang đều bao phủ một làn kiếm quang …
Định Dật gật đầu nói: -Đó là chỗ Nhạc lão nhi rất lấy làm đắc ý. Chiêu thức này
kêu bằng “Trường Giang tam điệp lãng” gì gì đó. Họ dồn nhát kiếm thứ hai
mãnh liệt hơn nhát kiếm thứ nhất, rồi nhát thứ ba lại còn hơn nhát thứ hai.
Thế rồi Điẳn Bá Quang chiết giải bằng cách nào?
Mọi người trong nhà sảnh đường ai cũng hiểu “Trường giang tam điệp lãng”
này của phái Hoa Sơn phóng liền ra ba chiêu liên hoàn cực kỳ lợi hại, họ nóng
lòng biết Điẳn Bá Quang ứng phó cách nào.
Bỗng nghe Nghi Lâm đáp: -Điền Bá Quang mỗi chiêu phải lùi một bước, ba
chiêu lùi luôn ba bước rồi reo lên: “Hảo kiếm pháp”. Đoạn hắn quay lại nhìn Địa
Tuyệt đạo trưởng nói: “Lão mũi trâu! Sao lão không tiến vào giáp công?”.
Nguyên Lệnh Hồ Xung phóng ra tuyệt chiêu này mà Địa Tuyệt đạo trưởng
đứng bên vẫn không nhảy vào viện trợ.
Nghi Lâm lại nói tiếp: -Địa Tuyệt sư bá lạnh lùng đáp: “Ta là bậc chính nhân
quân tử phái Thái Sơn, khi nào lại liên thủ với bọn tà đồ dâm ác?”. Đệ tử
không nhịn được liền cãi: “Sư bá đừng nói oan cho Lệnh Hồ sư huynh! Y là
người tốt”. Địa Tuyệt sư bá cười lạt hỏi: “Gã là người tốt ư? Hà hà! Gã đi bè
đảng với Điền Bá Quang thì lại càng tốt lắm!”. Đột nhiên Địa Tuyệt sư bá la lên
một tiếng “úi chao” rồi hai tay ôm ngực, vẻ mặt trông rất cổ quái. Điền Bá
Quang tra gươm vào vỏ bảo đệ tử: “Ngồi xuống! Ngồi xuống! Uống rượu đi!
Uống rượu đi!”. Đệ tử thấy Địa Tuyệt sư bá trong khe mười đầu ngón tay đều
ứa máu tươi ra, không biết Điền Bá Quang đã dùng đao pháp thần kỳ gì mà
tuyệt không thấy hắn giơ tay lên động thủ. Địa Tuyệt sư bá ngực bị trúng đao
thật nhanh hơn điện chớp. Đệ tử sợ quá ngẩn người ra la lên: “Đừng … giết
y!”. Điền Bá Quang cười nói: “Tiểu mỹ nhân đã bảo đừng giết là ta không giết
y đâu”. Địa Tuyệt sư thúc vẫn giữ vết thương chạy xuống thang lầu.
Nghi Lâm nói tới đây dừng lại, Định Dật thúc giục: -Rồi sao nữa?
Nghi Lâm nói: -Lệnh Hồ đại ca muốn chạy theo để cứu ứng. Nhưng Điền Bá
Quang nói: “Lệnh Hồ huynh! Ngồi xuống đây uống rượu đi! Lão mũi trâu kiêu
ngạo như thế chết là đáng kiếp còn cứu y làm chi?”. Lệnh Hồ đại ca nhăn nhó
cười lắc đầu. Y uống liền hai bát rượu. Điền Bá Quang lại nói: “Lão đạo nhân
mũi trâu đó đáng kể là tay cao thủ đệ nhất phái Thái Sơn. Nhát đao của Điền
mỗ chém lẹ như vậy mà lão còn kịp co lại ba tấc, nên đâm không chết lão.
Những bậc anh hùng trong thiên hạ thoát được chiêu đao này của Điền mỗ
mới có Địa Tuyệt đạo nhân đó là người giỏi nhất. Giỏi lắm! Võ nghệ hay lắm.
Cả phái Thái Sơn tuyệt nghệ còn được hai người. Lệnh Hồ huynh! Lão mũi trâu
kia không chết thì về sau Lệnh Hồ huynh còn bị nhiều sự rắc rối đó”. Lệnh Hồ
đại ca cười đáp:
“Một đời tiểu đệ ngày nào chả có chuyện rắc rối. Mặc kệ y, mình cứ uống rượu,
uống nữa đi! Điền huynh! Điền huynh mà động thủ thì tiểu đệ không tránh
nổi”. Điẳn Bá Quang cười nói: “Vừa rồi tiểu đệ còn lưu tình là để báo đáp mối
tình Lệnh Hồ huynh đã không giết tiểu đệ đêm qua, lúc ở trong sơn động”. Đệ
tử nghe hắn nói vậy rất lấy làm kỳ. Vậy ra đêm qua hai người đã đánh nhau ở
trong sơn động mà Lệnh Hồ đại ca lại chiếm được thượng phong, tha mạng
cho hắn.
Mọi người nghe Nghi Lâm thuật đến đây sắc mặt đều tỏ ra bất mãn. Họ cho
rằng Lệnh Hồ Xung không nên giao tình với tên dâm tặc cực kỳ tàn ác như
Điền Bá Quang.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.