TIẾU NGẠO GIANG HỒ

101. Thánh cô ra lệnh giết người yêu



Lệnh Hồ Xung trong lúc nằm mơ thấy mình đang cùng Nhạc Linh San luyện
kiếm trong làn thác nước. Đột nhiên thêm người nữa đến. Người này là Lâm
Bình Chi. Tiếp theo chàng cùng Lâm Bình Chi đấu kiếm trong thác nước,
nhưng hai cánh tay chàng đã kiệt lực. Chàng liều mạng muốn sử dụng “Độc cô
cửu kiếm” của Phong Thanh Dương truyền thụ cho, nhưng chàng chẳng nhớ
ra được chiêu nào.
Bỗng thấy Lâm Bình Chi phóng kiếm ra liên tiếp vào ngực, vào bụng, vào đầu,
vào vai chàng. Nhạc Linh San đứng bên cứ nhìn mà cười ha hả. Chàng vừa
kinh hãi vừa tức giận lớn tiếng la: -Tiểu sư muội! Tiểu sư muội! …
Chàng kêu luôn mấy tiếng rồi giật mình tỉnh dậy. Bỗng nhiên một thanh âm ôn
nhu lọt vào tai: -Ngươi mơ thấy tiểu sư muội rồi ư? Y đối với ngươi thế nào?
Lệnh Hồ Xung chưa hết kinh hãi. Chàng đáp: -Có kẻ muốn giết tại hạ mà tiểu
sư muội không nhìn gì đến.
Doanh Doanh thở dài nói: -Trán ngươi ướt đẫm mồ hôi rồi.
Lệnh Hồ Xung đưa tay áo lên lau. Bỗng một cơn gió lạnh thổi tới khiến chàng
run lên. Chàng nhìn tinh tú đầy trời. Lúc này vào khoảng nửa đêm. Té ra giấc
ngủ của chàng đã khá lâu.
Lệnh Hồ Xung tỉnh táo lại, tâm thần thản nhiên, bật tiếng cười ha hả. Chàng
toan nói thì đột nhiên bàn tay của Doanh Doanh bưng lấy miệng chàng. Nàng
khẽ nói: -Có người đến đó!
Lệnh Hồ Xung lập tức ngậm miệng, nhưng chẳng nghe thấy tiếng động chi
hết. Hồi lâu mới nghe thấy tiếng bước chân từ đằng xa vọng lại. Sau một lúc
nữa, có tiếng người nói: -Chỗ này còn hai xác chết.
Lệnh Hồ Xung nhận ra người nói đó là Tổ Thiên Thu. Chàng liền nghĩ tới người
kia chắc là Dạ Miêu Tử Kế Khả Vô Thi.
Một người khác nói: -Ồ! Đây là một nhà sư chùa Thiếu Lâm.
Lão Đầu Tử đã phát giác ra đó là thi thể Giác Nguyệt.
Doanh Doanh từ từ rụt tay về, bỗng nghe Kế khả Vô Thi nói: -Ba người này
đều là tục gia đệ tử phái Thiếu Lâm, tại sao lại chết phơi thây ở đây? ồ! Người
này là Tân Quốc Lương. Ta đã nhận ra y rồi. Y là một tay hảo thủ về ngoại
công của phái Thiếu Lâm mà bị chết thảm.
Tổ Thiên Thu hỏi: -Không hiểu ai bản lãnh ghê gớm đến thế! Mới một phen cử
động mà đã hạ sát được bốn tay hảo thủ phái Thiếu Lâm.
Lão Đầu Tử ấp úng hỏi: -Phải chăng … phải chăng là nhân vật trên Hắc Mộc
Nhai? Không chừng … không chừng chính Đông Phương giáo chủ?
Kế Khả Vô Thi đáp: -Coi thương thế mấy người này có vẻ giống lắm. Chúng ta
mau mau mai táng bốn xác chết này đi để người phái Thiếu Lâm không thấy
tông tích đâu nữa.
Tổ Thiên Thu nói: -Nếu đúng là nhân vật Hắc Mộc Nhai đã hạ thủ thì họ có sợ
gì phái Thiếu Lâm biết ra? Có khi họ còn cố ý để xác chết ở đây đặng thị uy với
phái võ lâm.
Kế Vô Khả Thi nói: -Nếu họ muốn thị uy thì đã không để xác chết tại nơi hoang
dã này. Giả tỷ không gặp bọn ta qua đây thì những xác này sẽ bị điểu thú ăn
thịt hết chưa chắc đã có người phát giác ra. Đặt ta ở địa vị họ mà muốn thị uy,
thì đem bêu đầu tại thị trấn hoặc thôn ấp lớn, viết rõ đây là đệ tử phái Thiếu
Lâm, mới làm cho phái này mất mặt.
Tổ Thiên Thu nói: -Dạ miêu tử nói phải lắm! Ta chắc nhân vật Hắc Mộc Nhai
giết xong bốn người này rồi, còn vội đuổi đánh nữa, nên chưa kịp vùi lấp
những xác chết.
Tiếp theo lại nghe tiếng khoét đất đào lỗ. Ba người dùng binh khí đào huyệt
chuẩn bị mai táng xác chết.
Lệnh Hồ Xung nghĩ bụng: -Chắc ba người kia có mối liên quan trọng đại với
Đông Phương giáo chủ ở Hắc Mộc Nhai, không thì tội gì họ làm việc này cho
hao phí hơi sức?
Bỗng nghe mấy tiếng chát chát vang lên, rồi tiếng Lão Đầu Tử hỏi: -Dạ miêu
tử! Ngươi còn chặt ra từng khúc để làm gì?
Kế Vô Khả Thi cười nói: -Lão thử đoán coi?
Tổ Thiên Thu cười nói: -Dạ miêu tử tâm tư tế nhị. Y muốn phòng phái Thiếu
Lâm sai người đến tra xét, rồi quật mả lên để coi thương thế xem ai đã hạ độc
thủ.
Lão Đầu Tử nói: -Phải lắm! Vậy càng chém nát từng nào tốt chừng ấy.
Kế Vô Khả Thi than: -Tân Quốc Lương! Tân huynh! Dạ miêu tử này cùng Tân
huynh đã có duyên một lần gặp gỡ, rất đem lòng kính phục Tân huynh là một
trang anh hùng hảo hán đầy lòng khảng khái hào hiệp. Bữa nay tiểu đệ phải
chém nát thây Tân huynh chỉ là chuyện bất đắc dĩ. Tân huynh đừng oán hận
nhé! Hỡi ôi!
Đáng tiếc! Thật là đáng tiếc!
Hắn vừa than vừa cầm đao chém nát xác chết.
Sau khi ba người chém bốn bộ thi thể thành mấy chục khúc rồi, mới đẩy xuống
huyệt chôn vùi.
Lệnh Hồ Xung nghĩ bụng: -Bọn người này lòng dạ độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn,
đúng là tà phái. Thằng cha Dạ Miêu Tử đã kính phục Tân Quốc Lương là một
trang hảo hán, kể ra hắn không nên tàn hại thi thể người ta mới phải.
Chàng ngoảnh đầu nhìn lại, trong bóng đêm lờ mờ thấy Doanh Doanh đang
mỉm cười, nụ cười tươi thắm làm say đắm lòng người. Vì nghe tiếng người đan
chặt thây ma mà cô cười ra chiều thích thú thì thật là tàn nhẫn!
Bỗng nghe Tổ Thiên Thu “ồ” lên một tiếng rồi nói: -Cái gì đây? Đúng là một
viên thuốc.
Kế Vô Khả Thi đánh hơi mấy cái, rồi nói: -Đây là linh dược để trị thương của
phái Thiếu Lâm, nó có công hiệu cải tử hoàn sinh, chắc ở trong túi áo bọn đệ
tử Thiếu Lâm rơi ra.
Tổ Thiên Thu hỏi: -Sao ngươi biết?
Kế Vô Khả Thi đáp: -Hai mươi mấy năm trước đây, tại hạ đã trông thấy của
một nhà sư già phái Thiếu Lâm.
Tổ Thiên Thu nói: -Nếu là linh dược trị thương thì hay lắm! Lão huynh! Lão
lượm lấy về cho Tiểu Di cô nương uống để chữa bệnh.
Lão Đầu Tử đáp: -Đa tạ! Đa tạ! Tiện nữ sống hay chết cũng không cần lắm.
Chúng ta đi kiếm Lệnh Hồ công tử để đưa cho chàng uống hay hơn.
Lệnh Hồ Xung nghe tới đây, trong lòng rất cảm kích nghĩ thầm: -Viên thuốc
này, Doanh Doanh còn bỏ đó làm thế nào xin lại Lão Đầu Tử để cho cô uống
được?
Bỗng thấy Doanh Doanh nhoẻn miệng cười rồi nhăn mặt lại làm bộ ngây thơ
lãng mạn. Thật không ai tin chính cô là ma đầu đã hạ thủ đánh chết bốn tay
hảo thủ phái Thiếu Lâm.
Tiếp theo là tiếng khuân đá vùi lấp xác chết.
Lão Đầu Tử lại lên tiếng: -Hiện giờ còn một vần đề nan giải. Dạ miêu tử! Ngươi
hãy nghĩ giúp ta.
Kế Vô Khả Thi hỏi: -Vấn đề chi nan giải?
Lão Đầu Tử đáp: -Hiện giờ nhất định Lệnh Hồ công tử đang ở với … Thánh cô
một nơi. Ta đem viên thuốc này đến, tất chạm trán Thánh cô. Thánh cô nổi
nóng giết chúng ta cũng không kể gì. Có điều xảy ra trường hợp này nhất định
mạo phạm đến Thánh cô. Đó mới là cái nguy lớn!
Lệnh Hồ Xung đưa mắt nhìn Doanh Doanh, bụng bảo dạ: -Té ra bọn này kêu
cô này bằng “Thánh cô”. Họ sợ cô đến độ này mà tại sao động một tý cô đã
giết người?
Kế Vô Khả Thi nói: -Bữa nay chúng ta đi đường đã gặp ba người đui mắt, có
thể dùng được việc. Lão huynh! Sáng sớm mai chúng ta rượt theo họ họ bảo
họ đưa viên thuốc này cho Lệnh Hồ công tử. Bọn họ đã đui mắt thì có gặp
thánh cô cùng Lệnh Hồ công tử ở một chỗ thì cũng không đến nỗi phải vạ sát
thân.
Tổ Thiên Thu nói: -Lòng ta vẫn còn hoài nghi là sở dĩ ba người đó bị khoét mắt
không khéo cũng vì nguyên nhân đã trông thấy Thánh cô cùng Lệnh Hồ công
tử ở một chỗ.
Lão Đầu Tử vỗ đùi đánh đét một cái nói: -Phải rồi! Nếu không thế thì sao cả ba
người tự nhiên phải đui cả hai mắt? Cả bốn đệ tử phái Thiếu Lâm này e rằng
cũng gặp vận xui, vô tình chạm trán Thánh cô cùng Lệnh Hồ công tử.
Cả ba người lặng lẽ hồi lâu. Lệnh Hồ Xung trong lòng rất đỗi nghi ngờ.
Bỗng nghe Tổ Thiên Thu thở dài nói: -Chỉ mong sao thương thế Lệnh Hồ công
tử mau mau lành mạnh, Thánh cô cùng chàng sớm trở nên quyến thuộc thần
tiên. Còn ngày nào hai nhân vật đó chưa thành thân thì trên chốn giang hồ
khó nổi yên ổn ngày ấy.
Lệnh Hồ Xung giật mình kinh hãi đưa mắt nhìn trộm Doanh Doanh. Dưới bóng
đêm lờ mờ chàng phảng phất thấy cô mặt đỏ bừng. Mắt chiếu ra những tia
sáng hung dữ. Chàng rất lo sợ cô nhảy lại sát hại bọn Lão Đầu Tử ba người,
liền thò tay phải ra khẽ nắm lấy tay trái cô thì thấy toàn thân cô run bần bật.
Không hiểu vì cô tức giận hay vì bẽ bàng.
Kế Vô Khả Thi nói: -Lão huynh! Tổ huynh! Thánh cô nghe nói chúng ta tụ tập
trên gò Ngũ Bá Cương liền nổ lòng phẫn nộ. Thực ra trai gái yêu nhau là lẽ tự
nhiên. Lệnh Hồ công tử là một chàng trai phong lưu anh tuấn, chỉ có Thánh
cô, một vị cô nương tài mạo song toàn mới xứng đôi vừa lứa. Không hiểu tại
sao Thánh cô đã là nhân vật phi thường mà vẫn giữ thói thẹn thò e lệ như
thiếu nữ trần tục? Hiển nhiên trong lòng Thánh cô yêu đương Lệnh Hồ công tử
mà lại không cho người ngoài nhắc đến, hơn nữa không được ngó tới. Cái đó
… thật có chỗ phi lý.
Lệnh Hồ Xung lẩm bẩm: -Té ra là thế! Nhưng chẳng hiểu những câu này có
thật không?
Đột nhiên chàng thấy bàn tay nhỏ nhắn của Doanh Doanh cục cựa muốn hất
tay chàng ra. Chàng vội nắm chặt lại vì e rằng trong cơn thịnh nộ lập tức hạ
sát bọn Kế Vô Khả Thi.
Tổ Thiên Thu nói: -Thánh cô là một trong ba đại đệ tử ở Hắc Mộc Nhai, tuy võ
công cao cường, đạo thuật thông thần, song chỉ là một vị cô nương nhỏ tuổi.
Trên đời các cô gái lần đầu tiên thương yêu một chàng trai thì dù trong lòng
tha thiết đến mấy, ngoài mặt vẫn ra vẻ hững hờ. Chuyến này chúng ta vì hảo ý
hợp tác mà vô tình gây nên nảo nộ cho Thánh cô. Đáng trách mình là bọn trai
thô lỗ không hiểu tâm sự nữ nhi.
Cuộc tụ hội ở Ngũ Bá Cương mà đồn đại ra ngoài thì bọn mặt dơi tai chuột bên
danh môn chính phái sẽ
cười đến trẹo quai hàm.
Lão Đầu Tử dõng dạc nói: -Thánh cô đã có ơn với mọi người thì anh em chúng
ta phải cảm ơn báo đức, mong sao trị khỏi thương thế cho ý trung nhân của
Thánh cô. Bậc đại trượng phu phải đền ơn trả oán phân minh chứ có chi sai
lầm? Tên mặt dơi tai chuột nào dám cười chúng ta thì Lão Đầu Tử này quyết
bẻ gãy xương lột da nó.
Lệnh Hồ Xung bây giờ mới biết sở dĩ quần hào trên đường ai ai cũng tâng
công với chàng chỉ vì Thánh cô tên gọi Doanh Doanh này. Còn vụ quần hào ở
trên Ngũ Bá Cương đột nhiên chạy toán loạn là vì Thánh cô không muốn để ai
đoán biết tâm sự mình rồi đem đồn đại trên chốn giang hồ nên cô tức giận.
Chàng xoay chuyển ý nghĩ: -Thánh cô là một vị cô nương nhỏ tuổi mà khiến
cho bao nhiêu anh hùng hào kiệt đến cầu cạnh mình dĩ nhiên phải là một nhân
vật kinh thiên động địa. Mình được biết cô bất quá vì tiếng đàn cách rèm trong
một ngõ hẻm thành Lạc Dương, đã có chút tình tứ gì đâu. Phải chăng người ta
hiểu lầm ý cô đồn đại ra ngoài để Thánh cô nổi lòng căm phẫn?
Bỗng nghe Tổ Thiên Thu nói: -Lão Đầu Tử nói phải lắm! Thánh cô đã có ơn to
với chúng ta. Chúng ta chỉ mong cho đoạn nhân duyên đến chỗ thành tựu.
Thánh cô được hưởng cuộc đời khoái lạc thì chúng ta có phải tan xương nát
thịt cũng không hối hận. Vụ Ngũ Bá Cương có chi đáng kể. Nhưng Lệnh Hồ
công tử là đại đồ đệ phái Hoa Sơn lại ở vào tình thế chẳng đội trời chung với
Hắc Mộc Nhai. Vậy thì đoạn nhân duyên mỹ mãn này e rằng trung gian còn
lắm điều trở ngại.
Kế Vô Khả Thi nói: -Tại hạ có một kế là chúng ta bắt giữ Nhạc Bất Quần,
chưởng môn phái Hoa Sơn, uy hiếp lão chủ trương cuộc hôn nhân này, nếu lão
không ưng thì đem xử tử.
Tổ Thiên Thu cùng Lão Đầu Tử đồng thanh khen ngợi: -Kế hoạch của Dạ miêu
tử thật là tuyệt diệu! Việc này không nên để chậm. Chúng ta phải thượng lộ
ngay tìm bắt cho được Nhạc Bất Quần mới xong.
Kế Vô Khả Thi hỏi: -Nhưng Nhạc tiên sinh là chưởng môn một phái, nội công
cùng kiếm pháp lão đều cao minh hơn người. Chúng ta động thủ với lão một là
khó lòng thắng nổi. Hai là tuy bắt được lão, nhưng lão thà chết chứ không chịu
khuất phục thì làm thế nào?
Lão Đầu Tử đáp: -Nếu vậy, chúng ta bắt vợ con lão để uy hiếp, chắc lão phải
nhượng bộ.
Tổ Thiên Thu nói: -Phải đấy! Nhưng vụ này phải hành động thần mật, đừng để
người ngoài hay biết làm cho phái Hoa Sơn phải mất mặt. Lệnh Hồ công tử là
đại đồ đệ phái Hoa Sơn, chúng ta đắc tội với sư phụ chàng, nhất định làm cho
chàng phải đau lòng.
Ba người đang bàn tính kế hoạch đi bắt Nhạc phu nhân và Nhạc Linh San. Đột
nhiên Doanh Doanh lớn tiếng: -U¨i chà! Ba tên bợm lớn mật làm càn! Các
ngươi cút đi cho xa! Đừng để bản cô nương nổi nóng!
Lệnh Hồ Xung thấy cô lên tiếng bất thình lình, thì giật bắn người lên, Chàng
nắm chặt lấy tay cô.
Bọn Kế Vô Khả Thi ba người càng khiếp sợ hơn.
Lão Đầu Tử lắp bắp: -Dạ … dạ … tiểu nhân … tiểu nhân … tiểu nhân …
Lão nói ba tiếng ” tiểu nhân” rồi sợ quá không nói tiếp được nữa.
Kế Vô Khả Thi nói: -Dạ! Bọn tiểu nhân nói trăng cuội! Xin Thánh cô đừng cho
là thật. Sáng mai bọn tiểu nhân xin đi Tây Vực, vĩnh vin không trở về Trung
Nguyên nữa.
Lệnh Hồ Xung nghĩ bụng: -Thế là ba người này lại đi xung quân!
Doanh Doanh nói: -Ai bảo các ngươi đi Tây Vực? Ta có một việc cần ba người
làm cho đắc lực.
Bọn Kế Vô Khả Thi cả mừng đồng thanh đáp: -Xin thánh cô hạ lệnh. Bọn tiểu
nhân dĩ nhiên phải tận tâm tận lực.
Doanh Doanh nói: -Ta muốn giết một người, mà trong nhất thời chưa tìm thấy
gã. Vậy nhờ các người đánh tiếng giùm.
Bất luận người nào trên chốn giang hồ mà giết được gã, ta cũng trọng
thưởng.
Tổ Thiên Thu nói: -Không ai dám nghĩ đến chuyện thánh cô tạ ơn hết. Thánh
cô muốn giết gã thì anh em tiểu nhân ba người dù có phải đến tận bên trời
góc biển cũng tìm cho bằng được. Nhưng chưa biết tên tặc tử đó là ai mà dám
cả gan đắc tội với Thánh cô?
Doanh Doanh đáp: -Các ngươi chỉ có ba người, thì nghe rộng trông xa thế nào
được? Cần phải loan tin này ra lập tức mới xong.
Kế Vô Khả Thi đáp ngay: -Dạ dạ!
Doanh Doanh giục: -Vậy các người đi đi!
Tổ Thiên Thu hỏi: -Dạ! Xin Thánh cô cho hay: muốn giết tên ác tặc to gan
nào?
Doanh Doanh hắng dặng một tiếng rồi đáp: -Gã đó họ là Lệnh Hồ, tên Xung, là
đệ tử phái Hoa Sơn.
Câu này vừa nói ra khỏi cửa miệng, cả bốn người đều giật nẩy mình lên,
nhưng không ai dám nói gì.
Hồi lâu, Lão Đầu Tử mới ngập ngừng: -Cái đó … cái đó …
Doanh Doanh xẵng giọng ngắt lời: -Còn cái đó, cái kia gì nữa? Các ngươi sợ
Ngũ nhạc kiếm phái nên không dám động đến một tên đệ tử phái Hoa Sơn hay
sao?
Kế Vô Khả Thi đáp: -Đã làm việc cho Thánh cô, thì đừng nói Ngũ nhạc kiếm
phái mà cả đến Ngọc Hoàng đại đế, Diêm La lão tử bọn tiển nhân cũng dám
liều mình. Bọn tiểu nhân xin thiết kế bắt Lệnh Hồ Xung về để Thánh cô phát
lạc. Lão Đầu Tử! Tổ Thiên Thu! Chúng ta đi thôi.
Hắn nghĩ thầm trong bụng: -Chắc Lệnh Hồ Xung đã nói gì đắc tội với Thánh
cô. Bọn thanh niên thường vồ lắm vật đau, yêu nhau đấy rồi lại giận nhau
ngay đấy. Bây giờ ta đành đi mời Lệnh Hồ công tử đưa về để tùy ý Thánh cô
phát lạc là xong.
Ngờ đâu Doanh Doanh tức giận hỏi: -Ai bảo các ngươi đi bắt gã? Lệnh Hồ
Xung còn sống ngày nào ở thế gian là thanh danh trong sạch của ta còn bị
thương tổn ngày ấy. Giết gã sớm khắc nào là ta hả dạ sớm được khắc ấy.
Tổ Thiên Thu ấp úng: -Thánh cô …
Doanh Doanh cắt ngang: -Được lắm! Các ngươi có mối giao tâm với Lệnh Hồ
Xung không muốn làm việc này, Cái đó cũng không sao, ta nhờ người khác
vậy.
Bọn Kế Vô Khả Thi tưởng cô nói thực, liền khom lưng đáp ngay: -Kính cẩn
tuân theo mệnh lệnh Thánh cô.
Lão Đầu Tử bụng bảo dạ: -Lệnh Hồ Xung là người nhân nghĩa, nay Lão Đầu Tử
này vâng lệnh Thánh cô phải đi giết chàng là
một việc bất đắc dĩ. Nhưng ta giết chàng rồi, quyết tự vẫn chết theo.
Ba người trờ gót ra đi mỗi lúc một xa.
Lệnh Hồ Xung đưa mắt ngó Doanh Doanh thấy cô cúi đầu ra vẻ trầm tư mặc
tưởng, thì bụng bảo dạ: -Té ra vì cô muốn bảo tồn danh dự mà định giết ta,
nhưng việc đó phỏng có khó gì?
Chàng liền nói: -Cô nương đã muốn giết tại hạ thì tự mình động thủ là xong,
hà tất phải làm nhọc sức kẻ khác?
Rồi chàng rút kiếm ra, xoay đốc lại đưa cho Doanh Doanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.