TIẾU NGẠO GIANG HỒ

065. Lục Tiên xé xác Thành Bất Ưu



Nhạc phu nhân tính khí hãy còn cương cường nóng nảy hơn chồng nhiều. Bà
thấy Thành Bất Ưu lấn át uy hiếp không thể nhịn được nữa liền rút thanh
trường kiếm đánh soạt một cái.
Bà chưa kịp lên tiếng thì Lệnh Hồ Xung đã cướp lời: -Bẩm sư nương! Phe “kiếm
tông” đã luyện công đi vào đường rẽ thì tỷ đấu với võ học chính tông của bản
môn thế nào được? Sư nương hãy để cho đệ tử đấu với Thành sư bá. Nếu khí
công của đệ tử chưa luyện được đến nơi khi đó sư nương sẽ phát lạc sư bá
cũng chưa muộn.
Hắn chẳng chờ Nhạc phu nhân có ưng thuận hay không đã vọt người ea đứng
chắn trước mặt bà.
Tiện tay hắn vớ cái chổi cùn dựa ở bên tường. Hắn vung chổi cùn lên nhìn
Thành Bất Ưu nói: -Thành sư phó! Sư phó đã không phải là người trong sư
môn nữa mà tại hạ cứ xưng hô sư thúc, sư bá gì gì hoài thật là miễn cưỡng.
Bây giờ nếu sư phó ra khỏi đường mê muội trở về qui đầu bản môn, biết đâu
chẳng được sư phụ tại hạ ưng thuận thu nạp. Trường hợp được tệ sư phụ thu
nạp, sư phó phải tuân theo qui củ bản môn là ai vào cửa trước làm anh. Vậy
lão hãy kêu ta một tiếng “sư huynh” đi! nào xin mời!
Hắn vừa nói vừa xoay ngược cán chổi trỏ vào Thành Bất Ưu.
Thành Bất Ưu nổi giận quát mắng: -Thằng lỏi thối tha kia! Sao dám ăn nói càn
dỡ? Mi mà chống đỡ được bốn nhát kiếm vừa rồi thì Thành Bất Ưu nầy sẽ bái
mi làm thầy.
Lệnh Hồ Xung lắc đầu đáp: -Ta không thu nạp lão làm đồ đệ đâu …
Hắn chưa dứt lời thì Thành Bất Ưu đã thét lên: -Rút kiếm ra mà hứng lấy cái
chết.
Lệnh Hồ Xung đáp: -Lúc chân khí đã nổi lên thì cây cỏ cũng thành lợi kiếm. Hà
tất phải dùng kiếm mới đối phó được với mấy chiêu mèo què của Thành
huynh?
Thành Bất Ưu cười gằn nói: -Giỏi lắm! Mi đã ngông cuồng tự đại thì đừng oán
ta ra tay tàn nhẫn!
Nhạc Bất Quần cùng Nhạc phu nhân vốn biết võ công Thành Bất Ưu cao thâm
hơn Lệnh Hồ Xung rất nhiều. Chiếc chổi cùn phỏng có ích gì, khác nào tay
không chống với kiếm báu, nguy hiểm vô cùng.
Lão vội quát lên: -Xung nhi! Hãy lùi ra ngay!
Nhưng ánh bạch quang lấp loáng. Thành Bất Ưu đã phóng kiếm đâm tới Lệnh
Hồ Xung.
Quả nhiên lão sử chiêu thứ nhất mà vừa rồi lão đã phóng ra đâm Nhạc Bất
Quần. Sở dĩ lão không biến đổi chiêu thức một là mấy chiêu này đều là tuyệt
chiêu lão sử dụng rất tinh thục, hai là lão đã nói trước như vậy, ba là lão sử
chiêu cũ cho đối phương có đường chuẩn bị, để mọi người biết hai bên cùng
có lợi, chứ không phải là mình lão chiếm lấy tiện nghi vì trong tay cầm binh
khí.
Lệnh Hồ Xung ngỏ lời khiêu chiến với Thành Bất Ưu, hắn đã nghĩ tới cách chiết
chiêu theo đồ hình khắc trên vách đá trong hậu động. Trong đó người ta toàn
dùng những binh khí kỳ lạ để phá kiếm. Nếu hắn sử kiếm mà môn “Độc cô cửu
kiếm” lại chưa luyện thành thì không nắm chắc được phần thắng. Hắn liền sử
dụng cây chổi cùn nầy giả làm “lôi đình đáng” để chống chọi.
Hắn vừa thấy Thành Bất Ưu phóng kiếm đâm tới, liền đưa chổi cùn quét vào
mặt lão.
Lệnh Hồ Xung chơi kiểu này thật là nguy hiểm!
Nên biết rằng nếu là cây “lôi đình đáng” đúc bằng thép nguyên chất mà quét
trúng mặt thì đối phương chẳng chết cũng bị trọng thương nhưng cái chổi xể
thì có uy lực gì mà kiềm chế được đối phương?
Mặt khác nội lực hắn hãy còn tầm thường. Những câu hắn nói một khi chân
lực phát huy thì cỏ cây cũng thành lợi kiếm gì gì chẳng qua là buột miệng ba
hoa. Cái chổi xể có quét trúng mặt Thành Bất Ưu chăng nữa thì giỏi lắm chỉ
gây nên mấy đường sứt da, chảy máu là cùng, phỏng có chi đáng ngại? Còn
mũi kiếm của Thành Bất Ưu có thể xuyên qua ngực hắn. Có điều hắn chắc đối
thủ là bậc tiền bối nổi danh, quyết không chịu để cái chổi xể quét phân gà và
đất cát chạm vào mặt lão. Dù cho lão có đâm chết được cũng khó lòng rửa
sạch cái nhục để chổi cùn quét vào mặt.
Quả nhiên mọi người vừa bật tiếng la hoảng. Thành Bất Ưu quay mặt đi né
tránh đồng thời xoay kiếm chặt cây chổi.
Lệnh Hồ Xung hất chổi lên để tránh lưỡi kiếm.
Thế là Thành Bất Ưu bị đối phương mới ra một chiêu đã bức bách lão phải
quay về tự cứu. Bất giác mặt lão nóng bừng. Lão biết đâu Lệnh Hồ Xung cầm
chổi quét coi hời hợt như không thực ra đó là một chiêu mà mười mấy vị
trưởng lão Ma giáo đã mất rất nhiều thời giờ cùng tâm huyết mới sáng chế
được.
Thành Bất Ưu lại tưởng Lệnh Hồ Xung múa chổi bừa bãi may mà phá giải được
chiêu kiếm của mình nên tức giận vô cùng lão lại phóng chiêu thứ hai đâm tới.
Lần này lão không theo thứ tự. Đây là chiêu thứ tư mà vừa rồi lão đã thi triển
để đâm vào nách Nhạc Bất Quần.
Lệnh Hồ Xung né mình đi đưa chổi sang tay trái tựa hồ để tránh chiêu kiếm
của Thành Bất Ưu.
Nhưng cây chổi cùn lại phóng nhanh như chớp tới trước ngực lão.
Chổi dài kiếm ngắn, chổi phát ra sau mà đến trước.
Thanh trường kiếm của Thành Bất Ưu chưa kịp xoay chuyển thì mấy nan chổi
bằng tre đã đâm tới trước ngực lão.
Lệnh Hồ Xung la lên: -Trúng rồi!
Véo một tiếng! Thanh trường kiếm đã hớt đứt đầu chổi rớt xuống.
Những tay cao thủ bàng quan ai cũng nhìn rõ Thành Bất Ưu bị thua chiêu này
rồi. Giả tỷ Lệnh Hồ Xung sử cây “lôi đình đáng” bằng thép đúc hoặc cây “nguyệt
nha san” hay bất cứ một loại khí giới nào có răng sắc chứ không phải cây chổi
tre thì Thành Bất Ưu đã bị trọng thương trước ngực rồi.
Mặt khác nếu đối thủ là tay cao thủ hạng nhất thì lão đành buông kiếm chịu
thua chứ không tiếp tục đánh nữa. Nhưng Lệnh Hồ Xung chỉ vào hàng đệ tử
mà lão bị bại dưới cây chổi của hắn thì còn đâu là thể diện?
Thành Bất Ưu không nghĩ ngợi gì nữa đâm veo veo luôn ba kiếm và toàn
những tuyệt chiêu của phái Hoa Sơn.
Trong ba chiêu nầy thì hai chiêu đã khắc trên vách đá hậu động. Chỉ có một
chiêu Lệnh Hồ Xung chưa thấy qua, nhưng từ khi hắn đã học “phá kiếm thức”
trong “Độc cô cửu kiếm” thì bất cứ đối với cách phá kiếm nào, hắn đều có thể
tự mình xoay xở được.
Lệnh Hồ Xung né tránh xong một chiêu của đối phương, liền thi triển cách
dùng côn bổng để giải phá kiếm pháp như đã khắc trên vách đá. Hắn dùng
cán chổi làm côn bổng gạt thanh trường kiếm của Thành Bất Ưu sang bên.
Tiếp theo hắn giơ côn lên đâm thẳng vào mũi kiếm.
Giả tỷ trong tay hắn cầm cây côn sắt thì côn cứng mà kiếm mềm. Khi kình lực
hai bên đụng nhau, lập tức thanh trường kiếm phải gãy rời. Đây là một chiêu
phá giải tuyệt diệu khiến cho người sử kiếm không còn đường giải cứu. Chẳng
ngờ trong lúc nguy cấp, hắn sử đây lại là một cây gậy trúc. Gậy trúc mà gặp
lưỡi kiếm bén thì đúng là thế như chẻ tre.
Roạc một tiếng khẽ vang lên. Thanh trường kiếm đã đâm tọt vào trong cán
chổi ngập đến tận chuôi.
Lệnh Hồ Xung xoay chuyển ý nghĩ rất mau. Tay mặt hắn thuận thế phóng ra
một chưởng đánh tạt ngang vào cán chổi. Lưỡi trường kiếm giắt trong chổi
cũng bị văng đi theo.
Thành Bất Ưu vừa hổ thẹn vừa tức giận xoay chưởng đập đánh chát một tiếng
trúng vào trước ngực Lệnh Hồ Xung.
Lão đã tu luyện mấy chục năm trời mà Lệnh Hồ Xung bất quá mới học hết mấy
chiêu biến hóa.
Còn về nội lực thì đối chọi với lão làm sao được? Người hắn ngã ngửa về phía
sau, miệng phun máu tươi như suối.
Bất thình lình bóng người chuyển động. Hai tay hai chân Thành Bất Ưu bị
người nhấc lên.
Bỗng nghe một tiếng rú rùng rợn! Máu tươi lênh láng đầy mặt đất, ruột gan
tung tóe coi mà phát khiếp. Thân người Thành Bất Ưu bị xé thành bốn mảnh.
Bốn quái nhân tướng mạo cực kỳ xấu xa, mỗi người cầm một tay hay một chân
của Thành Bất Ưu.
Những quái nhân chính là Đào cốc tứ tiên đã xé xác Thành Bất Ưu.
Biến diễn chớp nhoáng này khiến mọi người đều khủng khiếp đứng thộn mặt
ra.
Nhạc Linh San coi thảm trạng máu thịt bầy nhầy. Mắt mũi tối sầm lại rồi ngất
đi.
Biến cố xảy ra đột ngột quá chừng khiến cho bọn Nhạc Bất Quần, Phong Bất
Bình đều là những tay đại cao thủ thấy nhiều hiểu rộng cũng không khỏi rùng
rợn sửng sốt.
Trong khi Đào cốc tứ tiên xé xác Thành Bất Ưu thì đồng thời quái nhân mặt
xám tức Đào Căn Tiên và quái nhân mặt ngựa tức Đào Thực Tiên chạy đến
bên Lệnh Hồ Xung, cắp hắn lên, chạy xuống núi một cách mau lẹ dị thường.
Nhạc Bất Quần và Phong Bất Bình đều phóng kiếm nhằm đâm vào sau lưng
Đào Hoa Tiên và Đào Diệp Tiên.
Bỗng nghe hai tiếng “kịch, kịch”. Hai thanh kiếm tựa hồ đâm vào gang thép.
Tiếp theo là hai tiếng lách
cách. Cả hai thanh kiếm liền gãy ngay khúc giữa.
Đào cốc tứ tiên thi triển khinh công chạy như bay không ngoảnh cổ lại.
Nhạc Bất Quần và Phong Bất Bình lúc gãy trường kiếm đều cảm thấy cánh tay
rung động và tưởng chừng thân thể đối phương không phải bằng xương bằng
thịt thì trong lòng cực kỳ kinh hãi. Nhưng hai người tỉnh ngộ ngay, cho là hai
quái nhân trong mình có mặc thép giáp hoặc đeo thiết bản hộ thân, nếu
không thì chẳng tài nào chống nổi với hai nhát kiếm của hai tay đại cao thủ.
Một tay hảo thủ khác phe kiếm tông phái Hoa Sơn là Cao Bất Hoặc phóng ra
một mũi thủ tiến, và lão già râu xanh phái Tung Sơn Thang Anh Ngạc liệng ra
một mũi phi trùy. Hai thứ ám khí này lao đi rất nhanh.
Bỗng nghe hai tiếng lát chát. Đào cốc nhị tiên tuy bị trúng vào sau lưng mà
chẳng tổn thương chút nào.
Chỉ trong chớp mắt, sáu quái nhân cùng Lệnh Hồ Xung đều mất hút.
Bọn Thang Anh Ngạc, Nhạc Bất Quần, Phong Bất Bình, Cao Bất Hoặc ngơ
ngác nhìn nhau vì thấy Đào cốc lục tiên khinh công mau lẹ vô cùng, dù có rượt
theo cũng không kịp được.
Mọi người nhìn máu tươi lênh láng trên mặt đất và thân thể Thành Bất Ưu bị
xé làm bốn mảnh thì vừa khiếp sợ vừa hổ thẹn. Hồi lâu Thang Anh Ngạc mới
lên tiếng: -Nhạc huynh! Nhạc huynh cũng không biết lai lịch sáu lão quái này
ư?
Nhạc Bất Quần lắc đầu, đưa mắt để hồi lại thì Thang Anh Ngạc và Phong Bất
Bình đều lắc đầu.
Nhắc lại Lệnh Hồ Xung bị Thành Bất Ưu đánh cho một chưởng thành trọng
thương rồi được Đào cốc nhị tiên cắp đem đi.
Lúc xuống đến lưng chừng sườn núi hắn đã ngất đi.
Sau hắn tỉnh lại thì thấy một bộ mặt đỏ và một bộ mặt ngựa đang chăm chú
nhìn mình. Cả hai cùng lộ vẻ cực kỳ tha thiết.
Đào Hoa Tiên thấy Lệnh Hồ Xung mở bừng mắt thì cả mừng nói: -Gã tỉnh lại
rồi! Tỉnh lại rồi! thằng nhỏ này chết thế nào được.
Đào Thực Tiên nói: -Dĩ nhiên là gã không chết được. Mới bị người ta đánh cho
có một phát chưởng nhè nhẹ thì khi nào đã mất mạng.
Đào Hoa Tiên nói: -Ngươi nói coi bộ tầm thường quá. Phát chưởng đó mà
đánh trúng ngươi thi dĩ nhiên ngươi không chết, nhưng đánh vào gã tiểu bối
nầy thì gã chết thật không chừng.
Đào Thực Tiên nói: -Rõ ràng gã còn sống đó mà sao ngươi cứ nói là đánh chết
gã?
Đào Hoa Tiên cãi: -Ta có nhất định bảo gã chết đâu mà chỉ nói gã có thể chết
được.
Đào Thực Tiên nói: -Gã đã sống lại thì không thể nói là có thể chết được.
Đào Hoa Tiên nói: -Cái gì đáng nói ta đã nói rồi, ngươi còn muốn gì nữa?
Đào Thực Tiên nói: -Ta chỉ chứng minh là mắt ngươi nhìn không thật, có thể
nói là ngươi chẳng nhìn thấy gì hết.
Đào Hoa Tiên nói: -Mắt ngươi tinh biết gã quyết không chết mà sao vừa rồi
ngươi lại thở dài mặt buồn rười rượi?
Đào Thực Tiên nói: -Một là ta thở dài không phải do ta lo gã chết mà ta băn
khoăn về nỗi tiểu cô nương thấy gã ở trong tình trạng này tất cô lo lắng cho
gã. Hai là từ thủa nhỏ ta sinh ra với bộ mặt ngựa. Mặt ngựa là cái mặt dài
thườn thượt. Mặt dài thì không muốn cười đùa chớt nhả.
Đào Hoa Tiên nói: -Ngươi đã biết nhất định gã không chết thì rồi ta bảo cho
tiểu cô nương hay để cô khỏi lo. Tiểu cô nương không lo thì ngươi còn lo cái
gì?
Đào Thực Tiên đáp: -Một là vì tuy ta bảo tiểu cô nương đừng lo, nhưng vị tất
cô đã chịu nghe lời ta. Dù cô có nghe lời ta làm bộ thản nhiên mà thực ra cô
vẫn băn khoăn trong dạ, như thế thì ta không lo sao được? Hai là thằng nhỏ
này tuy không chết nhưng bị thương rất nặng, e rằng khó lòng khỏi được, nên
tự nhiên ta chẳng yên tâm.
Lệnh Hồ Xung nghe hai anh em quái nhân cãi nhau hoài, tuy có vẻ buồn cười,
nhưng hiển nhiên hai người rất quan tâm đến sự sống chết của hắn, nên lòng
hắn không khỏi cảm kích. Hắn lại nghe cả hai lão nhắc đi nhắc lại tiểu cô
nương lo lắng vì mình. Hắn đoán chắc vị tiểu cô nương đó là Nghi Lâm tiểu sư
muội ở phái Hằng Sơn.
Lệnh Hồ Xung liền tủm tỉm cười nói: -Hai vị cứ yên tâm. Lệnh Hồ Xung nầy
không chết đâu.
Đào Hoa Tiên nói: -Ngươi nghe đó. Gã bảo không chết đó, thế mà ngươi vừa
nói có khi gã chết được.
Đào Thực Tiên nói: -Lúc ta nói câu đó thì gã chưa mở miệng nói được.
Đào Hoa Tiên nói: -Gã đã mở mắt tráo trưng thì dĩ nhiên gã có thể mở miệng
nói được. Còn ai không biết thế?
Lệnh Hồ Xung tự nghĩ: Nếu hai người còn tranh biện hoài thì chẳng biết bao
giờ mới chấm dứt.
Hắn liền nói: -Chính ra thì tại hạ muốn chết lắm, nhưng thấy hai vị mong mỏi
cho tại hạ đừng chết. Tại hạ nghĩ rằng Đào cốc lục tiên oai danh lừng lẫy đã
muốn mình sống thì còn chết thế nào được?
Đào Hoa Tiên và Đào Thực Tiên nghe Lệnh Hồ Xung nói vậy thì sướng như mở
cờ trong bụng liền bảo nhau: -Chúng ta đi nói cho các đại ca hay.
Hai người chạy đi một lúc bọn Đào Căn Tiên bốn người đều tiến vào phòng. Cả
sáu người thi nhau nói mỗi người một câu không bao giờ hết. Người thi khoe
công lao mình, người thì khen Lệnh Hồ Xung không chết là hay. Có người lại lo
cho thương thế Lệnh Hồ Xung. Việc cứu trị khẩn cấp hơn, không rảnh để đi
rửa hận với lão chó má phái Tung Sơn được. Nếu không thì họ phải đi xé xác
kẻ thù ra bốn mảnh mới hả giận.
Lệnh Hồ Xung bị phát chưởng của Thành Bất Ưu, thương thế thiệt không phải
tầm thường. Hắn cao hứng gắng gượng phấn khởi tinh thần cười nói với Đào
cốc lục tiên mấy câu nhưng rồi lại ngất đi.
Những lúc mơ màng, hắn cảm thấy trong ngực nhộn nhạo, khí huyết toàn
thân chạy ngược đường, nỗi khó chịu không sao nói xiết được.
Hồi lâu thần trí tĩnh lại, hắn cảm thấy trong người nóng như một lò lửa thiêu.
Hắn không nhịn được cất tiếng rên la.
Bỗng nghe có tiếng quát: -Đừng lên tiếng!
Lệnh Hồ Xung mở bừng mắt ra thì thấy trên bàn có đặt một ngọn đèn lửa đỏ
như hạt đậu. Còn hắn thân thể lõa lồ nằm dài dưới đất. Hai chân hai tay bị
Đào cốc tứ tiên chia nhau nắm giữ. Còn hai người nữa thì một người đè bụng
dưới, một người đưa tay ra đặt vào huyệt bách hội trên đỉnh đầu hắn.
Lệnh Hồ Xung cực kỳ kinh hãi. Hắn thấy một luồng nhiệt khí từ lòng bàn chân
trái đưa lên qua chân trái, bụng, ngực rồi sang cánh tay phải xuống tới lòng
bàn tay phải. Một luồng nhiệt khí khác lại từ lòng bàn tay trái qua cánh tay trái
vào trước ngực xuống bụng rồi xuống đến lòng bàn chân phải.
Hai luồng nhiệt khí giao thông quấn quít lấy nhau khiến cho toàn thân nóng
bỏng cực kỳ khó chịu, mồ hôi toát ra đầm đìa.
Lệnh Hồ Xung biết là Đào cốc lục tiên đang phát huy nội công thượng thặng
để trị thương cho mình thì trong lòng cảm kích vô cùng. Hắn ngấm ngầm vận
nội công tâm pháp của phái Hoa Sơn do sư phụ truyền thụ cho để tăng cường
luồng lực đạo. Không ngờ luồng nội lực của hắn vừa từ huyệt đan điền bốc lên
thì đột nhiên cảm thấy bụng dưới đau đớn kịch liệt, chẳng khác gì bị một lưỡi
dao nhọn đâm vào. Hắn ọc lên một tiếng rồi phun máu tươi ra ồng ộc.
Đào cốc lục tiên đồng thanh la hoảng: -Nguy to rồi!
Đào Diệp Tiên xoay tay lại đánh một chưởng vào đầu Lệnh Hồ Xung khiến cho
hắn phải chết giấc.
Từ đó Lệnh Hồ Xung mê man. Người hắn lúc nóng lúc lạnh. Hai luồng nhiệt khí
vẫn chạy quanh trong bách thể tứ chi. Thỉnh thoảng lại có mấy luồng nhiệt khí
phát ra xung đột. Những luồng nhiệt khí này càng phát huy lại càng khó chịu.
Trong ngày hôm đó, có lúc đầu óc hắn đột nhiên trở lại tỉnh táo.
Bỗng nghe thanh âm Đào Cán Tiên cất lên: -Các anh em coi! Mồ hôi gã ra
được nhiều phải chăng là thủ pháp của ta? Luồng chân khí nầy từ huyệt
Dương Dao ra đến huyệt Dương Quang trong người gã. Tựu trung vào huyệt
Phong thị, huyệt Hoàn khưu rồi trở về Uyên Dịch là có thể trị được nội thương
cho gã.
Đào Căn Tiên nói: -Ngươi còn ba hoa cái gì? Nếu hôm trước không có thủ pháp
của ta phát huy chân khí cho chạy vào các mạch “Túc quyết âm can kinh” thì
thằng nhỏ này chết rồi còn đâu để bữa nay cho ngươi chữa gã.
Đào Chi Tiên nói: -Phải rồi! Có điều thủ pháp của đại ca tuy chữa được nội
thương cho gã. Nhưng hai chân tê liệt không đi lại được thì cái đó chưa đủ.
Cần phải thủ pháp của tiểu đệ mới xong. Nội thương thằng nhỏ này ở màng
trái tim, cần phải đưa chân khí, cần phải đưa chân khí vào tam tiêu.
Đào Cán Tiên tức giận hỏi: -Ngươi có chui vào mình gã không mà biết nội
thương gã nhất định ở màng trái tim? Ngươi chỉ bộ nói nhăng.
Ba người tiếp tục tranh chấp nhau hoài. Đào Diệp Tiên nói: -Kiểu này thì dùng
chân khí thúc đẩy Uyên dịch e rằng không ổn, trước hết phải trị “túc thiếu âm
thận kinh” của gã là hơn.
Y không chờ mọi người có đồng ý hay không đã đưa tay ra ấn vào huyệt âm
cốc ở đầu gối bên trái Lệnh Hồ Xung. Một luồng khí theo huyệt đạo chạy vào.
Đào Cán Tiên cả giận quát: -Hừ! Ngươi lại mâu thuẫn với ta rồi. Chúng ta thử
coi ai nói đúng.
Đoạn hắn thúc đẩy nội lực tăng gia chân khí.
Lệnh Hồ Xung vừa nôn ọe lại vừa muốn thổ huyết. Hắn la thầm trong bụng: –
Hỏng bét! Hỏng bét! Sáu lão nầy có lòng hảo tâm muốn cứu mạng ta nhưng ý
kiến bất đồng. Lão nào cũng theo phương pháp của mình đồng thời thi triển
thủ pháp. Lệnh Hồ Xung này đến mạt vận mất rồi.
Hắn định lên tiếng kháng cự, bảo bọn lục tiên dừng lại nhưng khôn bề mở
miệng.
Bỗng Đào Căn Tiên nói: -Gã trúng chưởng bị thương ở trước ngực, dĩ nhiên
phải lấy việc trị “Thủ thái dương phế kinh” làm gốc. Vậy ta thúc đẩy chân khí
vào những huyệt Trung phủ, Xích trạch, Khổng tối, Liệt khuyết, Thái uyên,
Thiếu thương trong người gã là rất đúng.
Đào Cán Tiên nói: -Đại ca! Về những môn khác tiểu đệ phục đại ca thật, còn
về việc dùng chân khí trị thương thi nhất định đại ca phải thua tiểu đệ. Từ Thủ
dương, Minh thái Dương kinh vào tay gã, tiểu đệ nhất quyết có thể đả thông
những huyệt đạo Thương dương, Hợp cốc, Thủ tâm lý, Khúc trì, Nghinh
hương …
Đào Chi Tiên nói xen vào: -Lầm rồi! Lầm rồi! Thật lầm to lắm rồi.
Đào Cán Tiên tức giận hỏi: -Ngươi còn biết chó gì mà nói? Ngươi bảo ta lầm to
thì lầm ở chỗ nào?
Đào Căn Tiên lại lấy làm thích chí nói: -Tam đệ tinh thông y lý, nên biết rõ ta
làm đúng còn thuyết của nhị đệ là sai trật.
Đào Diệp Tiên cướp lời: -Nhị ca cố nhiên là trật rồi, mà đại ca cũng không
đúng. Các vị hãy coi kìa. Thằng lỏi này mắt trợn ngược, môi miệng mấp máy
mà chẳng muốn nói …
Lệnh Hồ Xung mắng thầm: -Sao ta lại không muốn nói? Chỉ vì các ngươi thúc
đẩy nội lực chân khí vào cho trong mình ta nhộn nhạo, toàn thân ta đau như
dần, thì còn thốt nên lời thế nào được?
Bỗng nghe Đào Diệp Tiên lại nói tiếp: -… Thế là đầu óc gã mê man, tâm trí hồ
đồ, vậy phải trị Dương minh thận kinh cho gã.
Lệnh Hồ Xung lại mắng thầm: -Chính ngươi mới đầu óc tối tăm, thần trí hồ đồ.
Đào Diệp Tiên vừa dứt lời, Lệnh Hồ Xung liền cảm thấy huyệt Tứ bạch trong
khóe mắt đau nhói lên, cả huyệt Địa thương ở ngoài miệng cũng tê nhức. Tiếp
theo huyệt Đại nghinh trên má, huyệt Đâu duy trên đầu và các huyệt ở hạ
quan cũng đau đớn kịch liệt ngứa ngáy khó chịu. Da thịt trên mặt co quắp
không ngừng.
Đào Chi Tiên nói: -Ngươi chữa đi chữa lại mà gã vẫn không nói được, ta xem
chừng bệnh không ở đầu óc. E rằng đầu lưỡi gã cứng đơ, đó là chứng hư hàn
bên trong, ta phải dùng nội lực để trị các huyệt đạo ẩn bạch, Thái bạch, Công
tôn, Thương khâu, Địa cơ. Nhưng … nhưng nếu chữa không khỏi, các vị cũng
đừng trách tiểu đệ.
Đào Cán Tiên nói: -Trị không khỏi tất người ta bị uổng mạng về tay ngươi, thì
không trách ngươi sao được?
Đào Chi Tiên bản tính nhút nhát, liền hỏi: -Sao lại trị không khỏi được? Nhị ca
cũng cho là gã bị bệnh ở đầu lưỡi mà không trị Túc thái âm tỳ kinh, thì phỏng
có khác gì thấy người chết mà không giải cứu?
Đào Cán Tiên đáp: -Nếu trị bệnh không đúng đường, cũng nguy hiểm vô cùng.
Đào Hoa Tiên nói: -Chữa lầm là hỏng bét mà chữa không khỏi cũng là hỏng
bét. Gã tiểu tử này mà bị ngoại thương thì chẳng có quan hệ, nhưng chúng ta
chữa tốn không biết bao nhiêu thì giờ và hơi sức, thủy chung vẫn
chẳng ăn thua gì. Tiểu đệ chắc gã bị tâm bệnh, cách trị phải đi từ “Thủ thiếu
dương tâm kinh” và bốn
huyệt đạo Thiếu hải, Thông lý, Thần môn và Thiếu xung là những chỗ quan
hệ.
Đào Thực Tiên nói: -Hôm qua ngươi bảo trị Tục thiếu âm thận kinh cho gã,
nay ngươi lại nói chữa Thủ thiếu dương tâm kinh. Huyệt thiếu dương là chỗ
khí dương bắt đầu thịnh vượng, còn thiếu âm là nơi khí âm vừa nảy nở. Một
đằng là âm, một đằng là dương, hai bề tương phản nhau, biết đằng nào
trúng?
Đào Hoa Tiên đáp: -Âm sinh ra dương. Đó là hai mặt của một vật. Hợp lại là
một, phân ra thì thành hai, khác nào Thái cực sinh ra Lưỡng nghi, Lưỡng nghi
hợp lại thành thái cực. Xem thế thì đủ biết có lúc một chia ra làm hai, có khi
hai hợp thành một. Thiếu dương và Thiếu âm nương tựa lẫn nhau cũng như
mặt trong mặt ngoài vậy. Ta chẳng thể lý luận một chiều.
Lệnh Hồ Xung la thầm: -Các ngươi chỉ cãi chầy cãi cối, lý thuyết hoang đường,
đem tính mạng ta ra làm trò đùa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.