TIẾU NGẠO GIANG HỒ
127. Giả say sưa cản lối bọn Hằng Sơn
Thần công Nhậm Ngã Hành truyền thụ cho, lúc ban đầu chàng luyện tập
không thấy gì khác lạ, nhưng những lần càng về sau càng thấy dễ chịu vô
cùng. Toàn thân thoải mái, nhẹ lâng lâng như muốn bay bổng lên không.
Lệnh Hồ Xung thở phào một cái đứng dậy, bất giác nở nụ cười nhăn nhó nghĩ
thầm: -Hôm ấy mình hỏi Nhậm giáo chủ đã có một tuyệt học Quỳ Hoa Bảo
Điển trong tay, sao còn đi luyện “Hấp tinh đại pháp” thì không thấy lão trả lời.
Bây giờ mình mới hiểu rõ nội tình. Té ra luyện môn “Hấp tinh đại pháp” này tựa
hồ trong xương có một thứ trùng không thể bỏ được.
Nghĩ tới đây bất giác chàng không khỏi ngấm ngầm kinh hãi, bụng bảo dạ: –
Mình thường nghe sư nương đã nói người rợ Miêu nuôi một thứ trùng chắc
cũng thế này. Đã nuôi nó tuy biết là có hại mà không thể bỏ được. Nếu không
để trùng hút chân khí hại người thì nó quay lại cắn chủ. Vậy rồi đây ta phải
tránh lối nuôi trùng của người rợ Miêu mới được.
Lệnh Hồ Xung ra khỏi sơn động thấy tinh tú đầy trời. Bốn mặt côn trùng rên rỉ.
Bỗng nghe trên đường sơn đạo có tiếng bước chân người đi tới. Lúc này họ
hãy còn xa, nhưng nội lực chàng cao cường nên thính giác rất linh mẫn.
Chàng chấn động tâm thần, liền cởi dây cương buộc ngựa ra khẻ vỗ vào mông
nó. Con ngựa liền từ từ đi xuống thung lũng.
Lệnh Hồ Xung ẩn mình vào gốc cây. Sau một khắc chàng thấy tiếng bước chân
mỗi lúc một gần, số người đi rất đông. Dưới ánh sao chàng thấy một đoàn
người đều mặc áo xanh.
Trong đoàn này có một người cước bộ rất mau, chính là lão già mà chàng đã
gặp ban ngày trong phạn điếm đánh nhau với đệ tử phái Thái Sơn. Ngoài lão
già còn có hơn ba chục người vừa cao vừa thấp lốc nhốc theo sau.
Lệnh Hồ Xung tự hỏi: -Bọn này đi xuống phía Nam đi vào đất Mân (Phúc Kiến),
hay là bọn họ có liên quan với phái Hoa Sơn ta? Chẳng lẽ họ vâng lệnh Nhậm
giáo chủ đến làm khó dễ cùng sư phụ sư nương mình?
Chàng chò cho đoàn người đi xa rồi mới len lén theo sau.
Đi chừng được vài dặm đường trên núi bỗng dốc ngược. Hai bên ngọn núi
đứng dựng. – giữa một lối đi rất chật hẹp chỉ lọt một người đi. Hơn ba chục
người kia phải bày thành hàng chữ nhất mà bò lên núi.
Lệnh Hồ Xung bụng bảo dạ: -Nếu ta cũng trèo lên ngay thì bọn kia ở trên cao
nhìn xuống chỉ một người quay đầu lại ngó xuống là thấy mình liền. Ta hãy chờ
cho bọn họ trèo hết sườn núi bắt đầu đi xuống hãy rượt theo.
Chàng liền ẩn vào bụi cỏ rậm.
Ngờ đâu bọn kia lên đến đỉnh sườn núi đột nhiên tản mát chia ra ẩn vào sau
những tảng đá núi. Chỉ trong khoảng khắc là họ nấp hết không còn thấy bóng
một người nào.
Lệnh Hồ Xung giật mình kinh hãi, ý nghĩ thứ nhất của chàng là: -Không chừng
bọn kia đã nhìn thấy mình?
Nhưng rồi chàng lại nghĩ: -Bọn họ mai phục thế này là để tập kích người lên
núi. Phải rồi! Chỗ này địa thế rất hay. Người trèo sườn núi mà không biết trước
bọn Ma giáo này đột nhiên đổ ra thì khó lòng tránh khỏi độc thủ. Chắc bọn này
định phục kích Hòa Phong sư thúc cùng bọn đệ tử phái Thái Sơn. Năm phái đã
kiên thủ cũng như cây liền cành. Vậy ta phải cảnh cáo họ mới được.
Chàng liền từ trong bụi cỏ len lén bò ra bỏ đường sơn đạo rời khỏi chỗ đó rồi
cứ theo những đống loạn thạch chạy xuống núi. Chàng đi quanh mấy khúc,
ngoảnh đầu lại nhìn không thấy sườn núi cao đâu nữa mới chuyển qua đường
sơn đạo trở về phía Bắc.
Lệnh Hồ Xung vừa chạy thật mau vừa để ý lắng tai nghe xem có tiếng bước
chân người không. Chàng chạy được hơn mười dặm bỗng nghe trên sườn núi
cao mé tả có tiếng đàn bà thét lên lanh lảnh: -Gã Lệnh Hồ Xung là một đứa
chẳng ra gì mà ngươi còn cưỡng biện cho gã ư?
Giữa lúc đêm tối lại ở chốn núi thâm sơn mà đột nhiên nghe tiếng đàn bà kêu
tên mình rất rõ ràng thì Lệnh Hồ Xung dù lớn mật đến đâu cũng không khỏi
kinh hồn táng đởm, toàn thân ớn da gà.
Chàng tự hỏi: -Đây là yêu tinh hay quỉ quái? Sao lại kêu tên gọi họ ta ở chỗ
này?
Tiếp theo Lệnh Hồ Xung lại nghe thanh âm một thiếu nữ cất lên, nhưng vì
quãng cách khá xa mà tiếng nói lại nhỏ nên chàng không nghe rõ cô này nói
gì.
Lệnh Hồ Xung động tính hiếu kỳ liền đúng nghển cổ trông về phía đó thì thấy
bóng đen lố nhố có đến hai, ba chục người.
Chàng lẩm bẩm một mình: -Té ra bọn họ đang nói chuyện mình, nhưng sao họ
lại thóa mạ mình là một đứa không ra gì?
Chàng liền lún thấp người xuống chuồn vào đám cây rậm bên dường lén lút đi
quanh ra phía sau chỗ sườn núi kia. Chàng cúi lom khom đi rất lẹ đứng ẩn vào
sau một gốc cây.
Bỗng nghe thanh âm thiếu nữ nói: -Thưa sư bá! Lệnh Hồ sư huynh làm điều
nghĩa hiệp …
Mới nghe thấy câu này, trong đầu óc Lệnh Hồ Xung đã hiện lên bộ mặt trái
xoan rất xinh đẹp, ngực chàng nóng bừng, vì chàng biết người nói đó chính là
tiểu ni cô Nghi Lâm ở phái Hằng Sơn.
Giữa lúc Lệnh Hồ Xung đang hồi hộp trong lòng, Nghi Lâm nói thêm câu gì,
chàng cũng không nghe rõ nữa.
Thanh âm the thé của bà già nói trước lại cất lên: -Ngươi còn nhỏ tuổi, đầu óc
còn non nớt mà sao lại cố chấp đến thế? Chẳng lẻ Nhạc tiên sinh, chưởng môn
phái Hoa Sơn gởi thơ đi còn là chuyện bịa hay sao? Trong thơ sư phụ gã đã nói
rõ vì gã cấu kết với Ma giáo nên tiên sinh trục xuất gã ra khỏi môn trường thì
còn oan uổng gì nữa? Chuyến này chúng ta đi Phúc kiến tất xảy cuộc động thủ
với bọn Ma giáo. Người ta thường nói: “Đòn thật dễ bề tránh né, tên ngầm khó
nỗi phòng ngừa”. Trong Ma giáo thật lắm kẻ gian tà. Vậy chúng ta phải gia
tâm phòng bị, kẻo bị chúng ra tay ám toán … Ta biết trước kia Lệnh Hồ Xung
đã có lần cứu ngươi, chắc gã sẽ dựa vào chút ân tình nhỏ xíu để ngấm ngầm
hại chúng ta …
Nghi Lâm ngắt lời: -Sư bá! Đó không phải là chút ân tình nhỏ xíu đâu. Lệnh Hồ
sư huynh đã chẳng kể gì đến tính mạng y …
Tiếng mụ già lại quát lên: -Ngươi còn kêu gã bằng Lệnh Hồ sư huynh ư? Gã là
một tên ác tặc lắm mưu thần chước quỷ lại khéo giả vờ để lừa gạt bọn con nít
các ngươi. Trên chốn giang hồ lòng người quỉ quái muôn mặt chẳng thiếu thứ
gì. Các ngươi là hạng trẻ nít rất dễ bị lừa. Nghi Lâm! Ngươi có nghe lời ta
không thì bảo?
Nghi Lâm đáp: -Sư bá đã truyền dạy, đệ tử khi nào dám cãi lời? Có điều … có
điều … Lệnh Hồ sư …
Đến chữ “huynh” cô phải đột nhiên dừng lại không dám nói ra.
Mụ già hỏi: -Có điều làm sao?
Nghi Lâm dường như sợ hãi quá, cô không dám nói nữa.
Mụ già lại nói: -Chuyến này cả Ngũ Nhạc Kiếm Phái cùng xuống Phúc Kiến, ai
cũng biết là đi lấy Tịch tà kiếm phổ của nhà họ Lâm ở Phúc Châu. Gã tiểu tử
họ Lâm đã quy đầu vào làm môn hạ Nhạc tiên sinh. Nếu bộ kiếm phổ này mà
lọt vào tay phái Hoa Sơn là hay hơn hết. Phái Hằng Sơn chúng ta trước nay
vẫn giữ thái độ chí công không thiên vị, quyết chẳng tham lam vật gì của
người ta. Dù có lấy được kiếm phổ, chúng ta cũng giao trả lại cho gã họ Lâm,
cần nhất là đừng để lọt vào tay Ma giáo mà thành vạ lớn cho thiên hạ. Ngoài
bọn Ma giáo còn lắm kẻ bàng môn tà đạo tỷ như Tái Bắc Minh Đà Mộc Cao
Phong, nếu kiếm phổ mà lọt vào tay họ cũng rất nguy hiểm. Chưởng môn đã
giao phó trọng trách này cho ta gánh vác, sai ta thống lĩnh quần đệ tử vào đất
Mân. Vụ này có liên quan đến vận mạng hai phe chính tà, không thể nào khinh
xuất được, mà phải đem toàn lực để đối phó. Vô phước để Tịch Tà kiếm phổ
cho bọn Ma giáo lấy được, võ công chúng mà còn tăng tiến thì hết thảy chúng
chết không có đất chôn. Còn ba chục dặm đường là tới chỗ giáp giới hai đất
Triết Mân. Từ đây trở đi mỗi bước đều có thể xảy ra nguy hiểm. Bữa nay chúng
ta phải một phen tân khổ, đi đường suốt đêm cho tới Trấp Bát Đô hãy nghỉ.
May ở chỗ Hòa Phong sư thúc phái Thái Sơn đã giết bọn Ma giáo trước đi rồi.
Bây giờ chúng ta tới đó đón đầu. Thế là dùng kế mình khỏe để đánh kẻ mệt
nhọc, vì bọn Ma giáo khi kéo đến tất xảy ra một trường chiến đấu ác liệt.
Bỗng nghe thanh âm mấy chục cô gái vâng lời răm rắp.
Lệnh Hồ Xung bụng bảo dạ: -Bà này không phải chưởng môn phái Hằng Sơn
mà cũng không phải sư phụ Nghi Lâm sư muội.
Không hiểu bà là một vị sư thái tiền bối nào trong phái Hằng Sơn? Bà đã tiếp
được truyền thư của sư phụ ta, dĩ nhiên coi ta là kẻ tàn ác bất nhân, vậy
không thể trách bà được. Có điều bà bảo đi đón đầu bọn Ma giáo là trật lất. Bà
có biết đâu bọn giáo chúng Ma giáo đã mai phục ở phía trước rồi. May mà ta
phát giác ra được. Bây giờ ta phải làm cách nào báo cho đoàn người phái
Hằng Sơn biết mới được.
Bỗng nghe mụ già lại lên tiếng: -Đức Phật từ bi không cho ta phạm pháp giới
một cách khinh xuất là để cứu người lành. Nhưng chúng ta nên thể theo lòng
dạ đại từ đại bi của Đức Bồ Tát là cứu khổ nạn cho chúng sinh. Vậy chúng ta
phải gắng sức hàng ma diệt yêu.
Bọn nữ đệ tử đồng thanh: -A di đà phật! Đức Phật từ bi cứu khổ cứu nạn!
Bỗng nghe bà già nói: -Nơi đây là chốn hoang sơn. Ta cần nhắc cho ai nấy đều
biết khi vào tới địa phận đất Mân (Phúc kiến), bốn mặt đều là địch nhân.
Không chừng cả điếm tiểu nhị trong phạn điếm hay tên hầu trà trong trà quán
cũng là quân gian tế của bọn Ma giáo. Chẳng những trong vách có tay mà
trong đám cỏ rậm thường cũng có địch nhân ẩn núp. Từ giờ phút này không ai
được nhắc một câu Tịch Tà kiếm phổ, cả những tên Nhạc tiên sinh, Lệnh Hồ
Xung, Đông Phương Tất Bại cũng đừng nói đến.
Bọn nữ đệ tử nghe lão nói đều dạ một tiếng.
Nguyên Giáo chủ Ma giáo là Đông Phương Bất Bại, thần công vô địch nên tự
xưng là Bất Bại.
Nhưng người trong phái chính khi nhắc tới lão thường gọi trệch đi là Đông
Phương Tất Bại để nổi tráng khí của mình, giảm oai phong của địch.
Lệnh Hồ Xung nghe mụ già đưa tên tuổi của mình đồng hàng với sư phụ và
Đông Phương Bất Bại thì không khỏi nở nụ cười chua chát tự hỏi: -Mình bất
quá là tên vô danh tiểu tốt, mà sao một vị tiền bối phái Hằng Sơn lại đề cao
đến như vậy?
Mụ già lại nói tiếp: -Bây giờ chúng ta lại lên đường!
Quần đệ tử dạ ran.
Bỗng thấy bảy tên đệ tử từ trên sườn núi cao chạy lẹ xuống.
Sau một lúc lại bảy người khác chạy xuống.
Nguyên môn khinh công phái Hằng Sơn có một đường lối đặc biệt rất nổi tiếng
trong võ lâm. Bảy người tốp trước cách bảy người tốp sau một quảng đều đặn.
Những tay áo rộng thùng thình bay phất phới coi rất ngoạn mục, lại tựa hồ kết
thành trận pháp, xa trông càng đẹp.
Sau một lúc lại bảy người khác nữa chạy xuống. Những cô này chẳng phải nữ
ni mà là tục gia đệ tử.
Lúc này đêm tối khó phân biệt được Nghi Lâm ở trong đội nào.
Lệnh Hồ Xung thấy mọi người đều theo hướng Nam thẳng tiến thì bụng bảo
dạ: -Bọn sư tỷ sư muội phái Hằng Sơn kia đều có tuyệt kỹ, nhưng lên tới đỉnh
đèo, hai bên núi non chót vót giữa chỉ có một đường hẻm. Bọn Ma giáo mà đổ
ra tập kích thì phần thương vong rất đổi nặng nề.
Chẳng bao lâu phái Hằng Sơn đã điều động năm tốp đệ tử. Tốp sau cùng có
tám người, chắc bà già thống lĩnh quần đệ tử cũng ở trong tốp này.
Lệnh Hồ Xung hái nắm cỏ xanh vắt lấy nước bôi vào mặt rồi lại bốc bùn xoa lên
một lượt. Chàng chắc ngay giữa ban ngày Nghi Lâm cũng không thể nhận ra
được mình rồi quanh đường sơn qua mé tả đề khí rượt theo.
Nguyên khinh công chàng rất tầm thường. Song môn này cao hay thấp là
hoàn toàn lệ thuộc vào nội lực mạnh hay yếu. Nay nội lực chàng đã hùng hậu
thì tùy ý cất bước hay muốn nhảy xa cũng được.
Chàng đề khí chạy rất gấp chỉ trong khoảnh khắc đã đuổi kịp bọn người phái
Hằng Sơn.
Lệnh Hồ Xung sợ bản lãnh bà già ghê gớm nghe tiếng bước chân mình nên
chàng chạy theo đường vành cung để đón đầu bọn họ. Rẽ vào sơn đạo, chàng
chạy nhanh hơn.
Lúc vầng trăng tỏ lên đến giữa trời. Lệnh Hồ Xung đã chạy đến chân sườn núi
cao lúc nãy. Chàng dừng bước lại lắng tai nghe thì tuyệt không thấy động tĩnh
chi hết, liền bụng bảo dạ: -Giả tỷ mình không chính mắt nhìn thấy bọn Ma giáo
mai phục ở hai bên sườn núi nầy thì nguy hiểm biết chừng nào! Địa thế chỗ
này hiểm trở thì mối nguy cơ càng ghê gớm.
Chàng từ từ đi lên sườn núi, khi đến chỗ đường hẻm giữa hai dãy núi, cách
khu vực bọn Ma giáo mai phục chừng một dặm thì ngồi xuống nghĩ thầm: –
Chắc trong bọn Ma giáo có người nhìn thấy ta rồi, xong họ sợ rút dây động
rừng nên không muốn động thủ với ta mà thôi.
Chàng chờ một lúc rồi đánh bạo nằm kềnh xuống đất.
Trong khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà, bỗng nghe dưới núi xa xa có
tiếng bước chân người.
Lệnh Hồ Xung tự nhủ: -Nếu dẫn dụ được bọn Ma giáo xuống động thủ với
mình càng hay. Ta chỉ cần tỷ với họ một lúc là phái Hằng Sơn biết ngay.
Nghĩ vậy chàng liền lên tiếng thách thức: -Bình sinh lão gia rất ghét kẻ dùng
tên ngầm để hại người. Nếu có giỏi sao không vung đao múa giáo ra đấu nhau
một trận mà lại ẩn nấp giỡ thói đê hèn vô liêm sĩ để ngấm ngầm đánh lén.
Chàng quay mặt về phía núi cao đề khí nói lớn! Tuy thanh âm chàng không
vang dội lắm nhưng nội lực đầy dẫy, đủ khiến cho thanh âm vọng đi rất xa,
chắc là bọn Ma giáo đã nghe rõ.
Ngờ đâu bọn Ma giáo vẫn im hơi lặng tiếng không nghĩ gì đến chàng.
Chỉ trong khoảnh khắc, bảy tên đệ tử phái Hằng Sơn đi đầu đã tới trước mặt
chàng.
Dưới ánh trăng tỏ, bọn nữ đệ tử thấy rõ một vị quân quan nằm duỗi dài dưới
đất.
Đường sơn đạo nầy chỉ lọt một người đi, hai bên đều vách núi dựng đứng. Nếu
muốn trèo lên tất phải bước qua người Lệnh Hồ Xung.
Bọn nữ đệ tử kể ra chỉ khẽ nhún mình là nhảy qua được, nhưng hiềm vì nam
nữ hữu biệt, bảy cô mà nhảy qua một người đàn ông thì thật vô lễ.
Một nữ ni đúng tuổi trong đám liền cất tiếng dõng dạc.
-Phiền quan gia cho mượn đường đi!
Lệnh Hồ Xung ú ớ mấy tiếng rồi đột nhiên nổi lên tiếng gáy o o.
Vị nữ ni này pháp danh là Nghi Hòa, nhưng tính tình mụ lại chẳng hòa chút
nào. Mụ thấy võ quan này đang đêm ngủ giữa đường đi đã là một chuyện bê
bối, lại còn giả tảng ngáy ầm ầm cố ý ngăn cản lối đi thì tức giận vô cùng,
nhưng mụ cố nén, nhắc lại: -Nếu quan gia không tránh đường thì bắt buộc
bọn ta phải nhảy qua đó.
Lệnh Hồ Xung vẫn ngáy o o rồi cất giọng ngái ngủ đáp: -Trên đường này rất
nhiều yêu ma quỉ quái không đi được đâu …-! -! … Bể khổ mênh mông … quay
lại là thấy bờ.
Nghi Hòa sửng sốt nghe chàng nói câu này dường như có ý nghĩa bí ẩn.
Một tên nữ ni khác kéo áo Nghi Hòa. Rồi cả bảy người đều lùi lại mấy bước.
Một người khẽ nói: -Sư tỷ! Dường như người này tính tình cổ quái.
Lại một người khác nói: -Không khéo hắn là gian nhân bên Ma giáo. Họ chực
sẵn ở đây để khiêu chiến với chúng ta.
Người thứ ba nói: -Bọn Ma giáo quyết không ai làm quan quân của triều đình.
Dù họ có giả dạng thì cũng cải trang cách khác.
Nghi Hòa nói: -Bất chấp hắn là hạng người nào. Nếu còn bướng không chịu
nhường lối thì chúng ta cứ việc nhảy qua.
Đoạn mụ rảo bước tiến về phía trước, lớn tiếng quát: -Nếu quan gia không
chịu nhường lối thì bọn ta đành đắc tội.
Lệnh Hồ Xung liền vươn vai ngáp dài rồi uể oải ngồi dậy. Chàng chỉ sợ Nghi
Lâm nhận ra mình, phải quay mặt vào sườn núi lưng hướng về chúng đệ tử
phái Hằng Sơn. Chàng chống tay vào vách núi người lắc lư như kẻ say rượu
cất giọng ấm ớ: -Rượu ngon rượu ngon quá!
Giữa lúc này tốp đệ tử thứ hai của phái Hằng Sơn cũng tới nơi. Một tên tục gia
nữ đệ tử cất tiếng hỏi: -Nghi Hòa sư tỷ! Người nầy đến đây làm chi vậy?
Nghi Hòa chau mày gắt lên: -Ai biết được hắn làm gì?
Lệnh Hồ Xung lớn tiếng: -Vừa rồi mổ chó ăn vào thành ra chướng bụng, lại
uống nhiều rượu quá chỉ chực buồn nôn. Trời ơi! Nguy rồi! Đến phải mửa ra
mất!
Rồi chàng nôn oẹ liên hồi, tưởng chừng mửa ra nhiều lắm.
Bọn nữ đệ tử này đều là những người thanh khiết. Họ đã gia nhập phái Hằng
Sơn là phái cữ ăn mặn cùng uống rượu. Họ vừa nghe Lệnh Hồ Xung nói vậy
đều bịt mũi lùi lại.
Lệnh Hồ Xung nôn oẹ mấy tiếng nhưng có nôn mửa gì đâu. Bọn đệ tử còn
đang thì thào bàn tán thì tốp thứ ba lại tới nơi.
Bỗng nghe thanh âm êm đềm cất lên: -Người này say quá rồi! Thật là tội
nghiệp! Hãy để họ nghỉ một lúc rồi chúng ta sẽ đi cũng không muộn.
Lệnh Hồ Xung nghe thanh âm này, trong lòng cảm thấy rung động nghĩ thầm:
-Tâm địa Nghi Lâm tiểu sư muội quả là tâm địa lương thiện.
Bỗng nghe Nghi Hòa nói: -Hắn cố ý gây sự mình chẳng cần phải tử tế làm chi.
Đoạn mụ tiến lại quát: -Tránh ra!
Đồng thời mụ vung chưởng đánh vào vai bên trái Lệnh Hồ Xung.
Lệnh Hồ Xung lảo đảo người đi, la lên: -Trời ơi! Đừng mà! Không được đâu!
Chàng chệnh choạng tiến lên mấy bước. Chàng đi lên như vậy thì cục diện lại
càng tắc nghẽn.
Người chàng bít hết con đường sơn đạo nhỏ hẹp. Người đi sau trừ cách nhảy
qua đầu chàng, không còn biện pháp nào khác.
Nghi Hòa cũng trèo lên theo, hét lớn: -Tránh ra mau!
Lệnh Hồ Xung đáp: -Dạ dạ.
Rồi chàng lại đi lên mấy bước. Đường núi càng lên cao càng chật hẹp hơn.
Đột nhiên chàng lớn tiếng hô: -Này này! Những ông bạn mai phục trên đó hãy
để ý! Bọn người mà các bạn chờ đã tới nơi rồi.
Các vị xổ ra đánh thì chẳng một ai trốn thoát.
Bọn Nghi Hòa vừa nghe tiến hô lập tức lùi lại.
Một người nói: -Chỗ này địa thế cực kỳ hiểm trở, nếu địch nhân mai phục ở
đây đột nhiên tập kích thì khó mà chống chọi được.
Nghi Hòa nói: -Nếu có mai phục thì sao hắn còn hô hoán làm chi? Binh pháp
đã nói: “Hư mới là thực, thực lại là hư”. Nhất định trên kia không có người.
Nếu chúng ta sợ hãi lùi lại là để địch cười cho đó.
Hai vị nữ ni đúng chỗ khác đồng thanh: -Phải đó! Ba chúng ta đi trước mở
đường. Các sư muội hãy theo sau.
Ba người rút trường kiếm ra khỏi võ, thi triển khinh công chạy đến sau lưng
Lệnh Hồ Xung.
Lệnh Hồ Xung vừa thở hồng hộc vừa nói: -Sườn núi này dốc quá! Hỡi ôi! Lão
gia lớn tuổi rồi, cất bước không nỗi nữa.
Một tên nữ ni khác quát: -Này này! Quan gia nép vào một bên nhường lối cho
chúng ta đi trước được không?
Lệnh Hồ Xung đáp: -Người xuất gia không nên nóng nảy như vậy. Đi nhanh
cũng đến mà đi chậm cũng đến nơi. Trời ơi! Các vị định đến quỉ môn quan thì
đi chậm lại càng hay.
Nữ ni kia hỏi lại: -Có phải quan gia thóa mạ bọn ta không?
Mụ vung kiếm phóng qua bên mình Nghi Hòa, nhằm đâm vào sau lưng Lệnh
Hồ Xung.
Mụ chỉ muốn hăm chàng, chứ không có ý đả thương, nên mũi kiếm gần đụng
người chàng mụ liền dừng lại không phóng tới nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.