TIẾU NGẠO GIANG HỒ

219. Hồ Xung từ biệt người yêu



Nhậm Ngã Hành thấy công cuộc bố trí của mình tốn bao nhiêu tâm lực mà bị
thất bại thì giật uất người, lớn tiếng quát: -Các ngươi hãy áp giải lũ khốn kiếp
Ngũ nhạc kiếm phái chưa chết đó lên đây cho bản tòa coi.
Trưởng lão dạ một tiếng rồi quay ra hạ lệnh cho giáo chúng đưa quần đệ tử
bốn phái Tung Sơn, Thái Sơn, Hành Sơn và Hoa Sơn lên núi.
Lệnh Hồ Xung bị những luồng chân khí dị chủng làm nôn nao trong người một
hồi rồi dần dần yên tĩnh trở lại. Chàng nghe Nhậm Ngã Hành thóa mạ Ngũ
nhạc kiếm phái tuy không có dụng ý mạt sát chàng nhưng chàng không khỏi
chạnh lòng, khó chịu vì phái Hằng Sơn cũng ở trong Ngũ nhạc kiếm phái.
Lát sau bỗng nghe tiếng quát tháo om sòm. Bọn giáo chúng áp giải 23 tên đệ
tử bốn phái lên núi. Số đệ tử phái Hoa Sơn không có mấy còn ba phái Tung
Sơn, Thái Sơn, Hành Sơn thì những tay cao thủ đã bị chết đến chín phần mười
trong hậu động ngọn sám hối núi Hoa Sơn.
Mấy chục tên đệ tử này toàn là hạng
vô danh tiểu tốt lại bị thương khắp mình. Nếu chúng không được môn hạ Triều
Dương thần giáo nâng đỡ thì chẳng thể nào trèo lên núi được.
Nhậm Ngã Hành coi tình trạng này càng tức đầy ruột. Lão không chờ cho quần
đệ tử bốn phái đến gần đã hét lớn: -Đem những quân mặt dơi tai chuột này
lên đây làm chi? Đuổi chúng nó xuống.
Hai vị trưởng lão sợ hãi đáp: -Bọn thuộc hạ xin tuân lời giáo huấn của Thánh
giáo chủ!
Đoạn hai lão giục bọn giáo chúng đưa ra mấy chục tên đệ tử bị thương của
bốn phái xuống núi.
Nhậm Ngã Hành quát thượng, quát hạ mấy câu rồi đột nhiên nổi lên tràng
cười khanh khách nói: -Thế mới biết kẻ làm nên tội nghiệt trời chẳng dung tha.
Chúng ta không cần động thủ mà bọn Ngũ nhạc kiếm phái cũng tự đánh bẫy
nhau đưa vào sơn động để tàn sát lẫn nhau. Từ nay trên chốn giang hồ danh
hiệu của bốn phái không còn tồn tại nữa.
Hướng Vân Thiên cùng mười tên trưởng lão khom lưng hô: -Thánh giáo chủ
hồng phúc tầy trời khiến cho bọn tàn ác tự thanh toán nhau. Triều Dương thần
giáo ta đỡ được một phen khó nhọc.
Hướng Vân Thiên lại nói: -Hằng Sơn là một phái ưu tú siêu quần trong Ngũ
nhạc kiếm phái. Sở dĩ phái này thâu lượm được kết quả tốt đẹp là trông vào sự
lãnh đạo có phương châm, giáo huấn có mực thước của Lệnh Hồ chưởng môn.
Từ nay phái Hằng Sơn cùng Triều Dương thần giáo ta như cây liền cành, chia
mối vinh nhục, đồng hưởng thái bình. Bọn thuộc hạ thành kính dâng lời cung
hỷ thánh giáo chủ được một nhân tài tuyệt thế vô song, lại là một thiếu niên
anh tuấn tính tình hào hiệp, hết sức phù trì cho công cuộc lớn của Thánh giáo
chủ được mau thành tựu.
Nhậm Ngã Hành cười ha hả nói: -Đúng thế! Đúng thế! Hướng tả sứ nói phải
lắm!
Lão quay sang bảo Lệnh Hồ Xung: -Lệnh Hồ tiểu huynh đệ! Từ nay trở đi, tiểu
huynh đệ có thể giải tán phái Hằng Sơn. Nếu các vị sư thái môn hạ của tiểu
huynh đệ vui lòng lên Hắc Mộc Nhai thì bản tòa mở rộng cửa đón tiếp bằng
không các vị đó cứ ở trên núi Hằng Sơn như cũ. Hằng Sơn hạ viện sẽ biến
thành một cách thân binh của phó giáo chủ. Ha ha! …
Lão ngửa mặt lên trời cười một tràng dài không ngớt. Tiếng cười vang dội cả
một vùng sơn cốc.
Bọn giáo chúng nghe thấy ba chữ “Phó giáo chủ” ban đầu lộ vẻ ngơ ngác,
nhưng tiếp theo những tiếng hoan hô như sấm dậy từ bốn mặt tám hướng
vọng lại, họ nổi lên những câu reo hò: -Lệnh Hồ đại hiệp lên nhậm chức phó
giáo chủ Triều Dương thần giáo thật là một điều tốt đẹp trong lịch sử bản giáo.
-Cung hỷ Thánh giáo chủ được một nhân vật tài trí gồm đủ kiệt lực khuông
phò.
-Cung hỷ thánh giáo chủ! Kính mừng Phó giáo chủ!
-Thánh giáo chủ muôn năm! Phó giáo chủ chín ngàn năm!
Giáo chúng thấy Lệnh Hồ Xung sắp làm rể đông sàng của giáo chủ lại nhậm
chức phó giáo chủ rồi mai hậu sẽ thành giáo chủ thì hoan hỷ vô cùng vì chúng
biết chàng là người bản tính ôn hòa lại có lòng khoan nhân bác ái. Mai hậu
chúng không còn phải lo lắng đăm chiêu như hiện nay lúc nào cũng nơm nớp
lo sợ đắc tội với giáo chủ hoặc bị người hãm hại thường khi gây họa sát thân.
Ngoài ra những hào sĩ giang hồ hiện diện tại đây đến quá nửa trước kia đã
theo Lệnh Hồ Xung lên đánh chùa Thiếu Lâm. Những người này không cùng
chàng chia sẻ hoạn nạn thì cũng được Doanh Doanh gia ơn cho thuốc giải vì
thế ai cũng hết sức tán thành việc Nhậm Ngã Hành quyết định đưa chàng lên
ngôi phó giáo chủ.
Hướng Vân Thiên mừng rỡ hơn hết, vừa cười vừa nói: -Cung hỷ phó giáo chủ!
Lệnh Hồ hiền đệ! Trước hết chúng ta hãy uống rượu mừng để hoan nghênh
việc Lệnh Hồ hiền đệ gia nhập bản mình. Kế đó còn uống rượu mừng Lệnh Hồ
hiền đệ thành thân với đại tiểu thơ. Thật là hảo sự trùng phùng, thân lại thêm
thân.
Lệnh Hồ Xung trong lòng bối rối, chàng lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng
nan, chịu lời không được mà từ chối cũng không xong.
Chàng tự nghĩ: -Nếu ta thẳng thắn khước từ không nhận chức phó giáo chủ
thì mối lương duyên giữa ta và Doanh Doanh đành là tuyệt vọng. Hơn nữa
Nhậm giáo chủ mà nổi cơn thịnh nộ thì khó lòng tránh khỏi mối họa sát thân.
Mình ta chết chẳng có chi đáng tiếc nhưng e rằng toàn thể đệ tử phái Hằng
Sơn đều phải bỏ mạng nơi đây thì làm thế nào?
Rồi chàng tự hỏi: -Bây giờ ta khước từ ngay lập tức hay là hãy tạm thời ưng
thuận để mở lối thoát cho quần đệ tử phái Hằng Sơn rồi sẽ tính sau?
Lệnh Hồ Xung vừa nghĩ kế vừa liếc mắt nhìn quần đệ tử phái Hằng Sơn thì
thấy có kẻ ra chiều tức giận, có người lộ vẻ buồn thiu còn số đông rất đỗi
hoang mang, chân tay luống cuống không biết làm thế nào.
Bỗng nghe một vị trưởng lão lên tiếng: -Hiện nay Triều Dương thần giáo ta
được Thánh giáo chủ cầm đầu, Phó giáo hết dạ khương phò thì có thể lên dẹp
phái Thiếu Lâm, hạ phái Võ Đương. Các phái Côn Luân, Nga Mi … tự nhiên
phải hàng phục. Ngoài ra những phái Thanh Thành, Không Động … chẳng có
chi đáng kể nữa. Kính chúc thánh giáo chủ muôn năm trường trị, nhất thống
giang hồ. Phó giáo chủ thọ sánh non cao, phúc tày biển rộng.
Lệnh Hồ Xung còn đang đắn đo chưa tìm ra được quyết định. Chàng nghe vị
trưởng lão kia chúc tụng mình tám chữ “thọ sánh non cao, phúc tày biển rộng”
so với câu chúc tụng Nhậm Ngã Hành “Muôn năm trường trị, nhất thống giang
hồ” dường như chênh lệch nhau một bậc. Còn câu chúc Nhậm Ngã Hành
“muôn năm” và chúc chàng “chín ngàn năm” thì sự so sánh này có vẻ rất hoạt
kê khiến chàng không nhịn được phải phì cười.
Tiếng cười của Lệnh Hồ Xung lộ vẻ trào phúng khiến mọi người ai cũng biết.
Trong khoảnh khắc này trên ngọn Triều Dương yên lặng như tờ.
Hướng Vân Thiên lại lên tiếng: -Lệnh Hồ chưởng môn! Thánh giáo chủ đã trao
chức phó giáo chủ cho hiền đệ, thế là khắp võ lâm thiên hạ chỉ ở dưới một
người mà đứng trên muôn người vậy hiền đệ mau ra tạ ơn đi!
Lệnh Hồ Xung không do dự được nữa, chàng từ trên ghế ngồi đứng dậy bước
đến trước Tiên nhân chưởng dõng dạc nói: -Nhậm giáo chủ! Vãn bối có hai
việc lớn cần trình bày lên giáo chủ.
Nhậm Ngã Hành hỏi: -Lệnh Hồ hiền đệ có điều chi thắc mắc xin cứ nói ra!
Lệnh Hồ Xung đáp: -Điều thứ nhất là vãn bối chịu lời trọng thác của tiền
chưởng môn phái Hằng Sơn là Định Nhàn sư thái đứng lên làm chưởng môn
phái Hằng Sơn. Dù tại hạ không thể làm cho phái Hằng Sơn ngày thêm rực rỡ
thì cũng quyết không thể sát nhập phái này vào Triều Dương thần giáo. Nếu
không thế thì sau này vãn bối hồn về chín suối cũng chẳng còn mặt mũi nào
mà trông thấy Định Nhàn sư thái. Điều thứ hai là việc riêng, vãn bối thỉnh cầu
giáo chủ cho lệnh ái cùng vãn bối được kết duyên tần tấn.
Mọi người mới nghe chàng nói điều thứ nhất liền cảm thấy việc này hỏng bét
rồi nhưng điều thứ hai chàng chịu công nhiên cầu hôn với tiểu thư thì ai cũng
thở phào một cái nhẹ nhõm.
Nhậm Ngã Hành cười ha hả đáp: -Về điều thứ nhất cách giải quyết không khó
khăn gì. Lệnh Hồ tiểu huynh đệ chỉ việc đem chức chưởng môn phái Hằng Sơn
giao lại cho một vị sư thái nào lên tiếp nhiệm cũng được. Tiểu huynh đệ tự
mình gia nhập thần giáo là đủ! Quần đệ tử phái Hằng Sơn có gia nhập hay
không rồi sẽ tính sau. Còn điều thứ hai thì tiểu huynh đệ và Doanh Doanh hai
người ý hợp tâm đầu, khắp thiên hạ đều biết hết, dĩ nhiên bản tòa ưng thuận
gả cho tiểu huynh đệ làm vợ. Như thế thì còn lo gì nữa? Ha ha! Ha ha!
Giáo chúng Triều Dương thần giáo liền lên tiếng phụ họa và ai cũng nổi lên
tràng cười vui vẻ.
Lệnh Hồ Xung quay lại ngó Doanh Doanh thấy mặt nàng đỏ ra đến mang tai
nhưng cũng không dấu nổi vẻ vui mừng.
Lệnh Hồ Xung chờ cho tiếng cười dừng lại rồi dõng dạc nói: -Vãn bối được giáo
chủ có thịnh tình kêu gia nhập quý giáo và truyền cho ngôi cao chức trọng
nhưng vãn bối là người không biết tuân giữ mực thước. Nếu vãn bối gia nhập
quý giáo thì nhất định sẽ làm hư việc lớn của giáo chủ. Vãn bối đã nghĩ kỹ rồi,
mong rằng giáo chủ thu hồi đề nghị đó.
Nhậm Ngã Hành trong lòng tức giận vô cùng, lão cất giọng lạnh như băng hỏi
lại: -Công tử nói vậy là nhất quyết không gia nhập Thần giáo ư?
Lệnh Hồ Xung đáp: -Đúng thế!
Chàng đáp hai tiếng như đanh đóng cột tuyệt không ngần ngại chi hết.
Quần hào nghe chàng nói vậy không khỏi thất sắc.
Nhậm Ngã Hành lại nói: -Trong mình công tử chứa nhiều luồng chân khí dị
chủng và hiện nay đã phát tác. Từ đây mỗi lần phát bệnh là một lần trầm
trọng hơn. Cách phá giải chứng này khắp thiên hạ chỉ có một mình bản tòa
biết mà thôi.
Lệnh Hồ Xung đáp: -Ngày trước ở Cô Sơn mai trang thành Hàng Châu, giáo
chủ đã nói tới vụ này. Vừa rồi vãn bối lại được nếm mùi những luồng chân khí
dị chủng phát tác thì quả nhiên thấy khổ sở vô cùng tưởng chết đi còn hơn.
Nhưng bậc đại trượng phu đã chen chân vào chốn giang hồ thì chuyện sinh
tử, vui buồn cũng chẳng để tâm đến làm chi.
Nhậm Ngã Hành hắng dặng một tiếng rồi nói: -Công tử vẫn giở giọng quật
cường, cứng cỏi. Bữa nay phái Hằng Sơn của công tử là ở trong tay bản tòa.
Bản tòa không để cho họ sống sót một người xuống núi là việc dễ như trở bàn
tay.
Lệnh Hồ Xung nói: -Đệ tử phái Hằng Sơn tuy đều là hạng nữ lưu nhưng không
biết sợ hãi. Giáo chủ muốn giết thì giết! Bọn vãn bối chỉ biết liều chết để chu
toàn là yên chuyện.
Nghi Thanh vẫy tay một cái, quần đệ tử phái Hằng Sơn đều đến đứng sau
lưng Lệnh Hồ Xung.
Nghi Thanh lại lớn tiếng tuyên bố: -Toàn thể chúng ta chỉ biết theo mệnh lệnh
của chưởng môn, dù chết cũng không sợ.
Quần đệ tử đồng thanh hô theo: -Chết cũng không sợ.
Trịnh Ngạc nói: -Anh hùng hảo hán trên chốn giang hồ đều biết đến phái Hằng
Sơn ta bữa nay thà chết chứ không chịu nhục, hết sức chiến đấu để tiếng
thơm cho đời sau.
Nhậm Ngã Hành tức giận đến cùng cực lại ngửa mặt lên trời cười rộ nói: -Bữa
nay bản tòa giết các người tất mang tiếng là ngấm ngầm bố trí mai phục để
ám toán. Lệnh Hồ Xung! Ngươi dẫn bọn đệ tử của ngươi về núi Hằng Sơn.
Trong vòng một tháng bản tòa sẽ thân hành lên núi Kiến Tính. Khi ấy mà trên
núi Hằng Sơn còn sống sót một con gà hay một con chó thi Nhậm mỗ này
không đáng kể nữa.
Giáo chúng Triều Dương thần giáo lạo reo ầm ĩ: -Thánh giáo chủ muôn năm
trường trị, nhất thống giang hồ! Phen này lên núi Hằng Sơn giết sạch sành
sanh, gà chó cũng không bỏ sót.
Kể về thanh thế Triều Dương thần giáo lúc này thì muốn lên ngọn Kiến Tính để
tru diệt phái Hằng Sơn hay là động thủ ở ngay đây thì cũng chỉ khác nhau ở
chỗ thêm một phen đi lại mà thôi. Bất luận phái Hằng Sơn về rồi bố trí phòng
bị cách nào thì Triều Dương thần giáo cũng có thể giết sạch sành sanh.
Ngày trước Ngũ nhạc kiếm phái chống lại Triều Dương thần giáo là vì năm phái
này tương trợ cho nhau, một phái gặp bước nan nguy là bốn phái kia đều kéo
đến giúp sức. Thế mà mấy chục năm nay Ngũ nhạc kiếm phái cũng chỉ duy trì
được thế quân bình không thắng không bại.
Trong năm phái tuy không ngớt sản xuất những nhân vật có hùng tài đại lược,
mưu đồ công cuộc hủy diệt Triều Dương thần giáo mà thủy chung vẫn không
thể thành công. Hiện giờ trong Ngũ nhạc kiếm phái chỉ còn lại một phái thì dĩ
nhiên chẳng thể nào chống cự được với Triều Dương thần giáo. Về điểm này
quần đệ tử phái Hằng Sơn đã biết rõ mà bọn giáo chúng Triều Dương thần
giáo cũng hiểu như vậy.
Nhậm Ngã Hành nói là muốn giết sạch phái Hằng Sơn cả con gà con chó cũng
không bỏ sót chẳng phải là lời nói khoác.
Thực ra trong lòng Nhậm Ngã Hành đã có một kế hoạch. Dù Lệnh Hồ Xung
kiếm thuật tinh thâm nhưng một mình không địch lại số đông. Nếu chỉ có phái
Hằng Sơn thì lão chẳng quan tâm làm chi. Lòng lão chỉ băn khoăn về hai phái
Thiếu Lâm và Võ Đương. Lão nghĩ bụng: -Lệnh Hồ Xung trở về nhất định sẽ
đến Thiếu Lâm và Võ Đương cầu viện tất hai phái này đem hết lực lượng lên
ngọn Kiến Tính để viện trợ.
Lão liền định bụng nếu trường hợp này xảy ra thì không tiến đánh Hằng Sơn
mà nhân lúc bất ngờ đến vây đánh phái Võ Đương đồng thời giữa khoảng núi
Thiếu Thất và núi Võ Đương bố trí ba đạo mai phục hùng hậu.
Núi Võ Đương cách chùa Thiếu Lâm bất quá vài trăm dặm, khi Võ Đương có
việc nguy nan dĩ nhiên thông báo cho phái Thiếu Lâm khi ấy phái Thiếu Lâm
đã phái những tay cao thủ viện trợ phái Hằng Sơn, còn bao nhiêu lại dốc hết
đưa đến Võ Đương.
Triều Dương thần giáo chỉ việc chờ cho toàn thể phái Thiếu Lâm xuất ngoại rồi
sẽ phóng hỏa đốt chùa Thiếu Lâm là trọng địa căn cứ phái này. Kế đó những
đạo binh mai phục quay lại giáp công cả hai mặt để tiêu diệt hết tăng chúng
của chùa Thiếu Lâm đưa đi viện trợ Võ Đương.
Sau đó kéo cả về vây núi Võ Đương trùng trùng điệp điệp nhưng không tiến
công ngay. Họ chờ cho những tay hảo thủ của hai phái Thiếu Lâm và Võ
Đương lên núi Hằng Sơn viện trợ hay tin phải bôn ba ngàn dặm chạy về Võ
Đương. Bọn Triều Dương thần giáo mới nhân lúc đối phương mệt nhoài mà
phục kích ở giữa đường thì nhất định sẽ được toàn thắng.
Sau cùng mới lên tiêu diệt Hằng Sơn rồi tấn công Võ Đương thì dễ như trở bàn
tay.
Nhậm Ngã Hành là người mưu kế sâu xa, đúng là một nhân tài trăm năm hiếm
có trong võ lâm. Mới trong khoảnh khắc mà lão đã trù bị xong kế hoạch trừ
diệt hai phái đại kình địch là Thiếu Lâm và Võ Đương. Trong bụng lão suy đi
tính lại mười phần ăn chắc đến chín.
Ngoài ra Nhậm Ngã Hành còn tự nhủ: -Lệnh Hồ Xung không chịu gia nhập bản
giáo tuy có mất thể diện cho mình nhưng cũng nhân vụ này mà Triều Dương
thần giáo nên đại nghiệp nhất thống giang hồ.
Lão nghĩ vậy rồi trong lòng mừng rỡ không bút nào tả xiết.
Lệnh Hồ Xung nhìn Doanh Doanh hỏi: -Doanh muội! Doanh muội không thể đi
theo tiểu huynh được ư?
Doanh Doanh nước mắt chảy quanh, bây giờ nàng không nhịn được nữa, hai
hàng châu lệ tuôn rơi xuống đầy mặt.
Nàng đáp: -Nếu tiểu muội theo Xung lang lên núi Hằng Sơn thì là bất hiếu
bằng phụ Xung lang là bất nghĩa. Hiếu nghĩa tròn vẹn hai bề. Xung lang hỡi
Xung lang! Từ nay trở đi Xung lang đừng nghĩ gì đến tiểu muội nữa. Chính ra

Lệnh Hồ Xung lắc đầu ngắt lời: -Chính ra làm sao?
Doanh Doanh đáp: -Chính ra Xung lang chẳng còn sống được bao lâu thì tiểu
muội cũng quyết không sống lâu hơn Xung lang một ngày.
Lệnh Hồ Xung cười nói: -Lệnh tôn đã tuyên bố gả Doanh muội cho tiểu huynh.
Lão nhân gia là một vị thánh giáo chủ muôn năm trường trị, nhất thống giang
hồ thì có lý nào lại không thủ tín? Vậy đôi ta hãy bái đường thành thân kết tình
chồng vợ nên chăng?
Doanh Doanh sửng sốt. Tuy nàng đã biết Lệnh Hồ Xung lớn mật làm bừa, là
tay phóng đãng giang hồ, không biết sợ trời đất nhưng nàng không ngờ chàng
dám thốt ra câu này, bất giác mặt nàng đỏ bừng nàng đáp: -Như thế … làm
sao được?
Lệnh Hồ Xung cười khanh khách đáp: -Nếu vậy thì chúng ta ly biệt nhau từ
đây.
Chàng đã biết rõ tâm ý của Doanh Doanh, muốn chờ đợi Nhậm Ngã Hành
thống lĩnh giáo chúng đi đánh núi Hằng Sơn. Sau khi chàng bị giết nàng sẽ tự
sát cho trọn nghĩa. Việc này là thế tất nhiên không có cách nào can ngăn
được.
Giả tỷ lúc này nàng có ý định chiến phá, bỏ thói thường mà cùng chàng kết
thành phu thê ở ngọn Triều Dương này rồi cùng chàng về núi Hằng Sơn được
mấy ngày hưởng tuần trăng mật rồi sau đấy dắt tay nhau chết thì cũng không
còn gì đáng oán hận nữa.
Chàng lại tự nhủ: -Đây là một điều kinh thế, hãi tục mình là một kẻ lãng tử thì
cứ làm càn chẳng chút ngần ngại nhưng Nhậm đại tiểu thư vốn người câu cẩn
thì khó lòng dám quyết đoán. Huống chi hành động này lại mang tiếng bất
hiếu thì chắc chắn chẳng khi nào nàng ưng chịu.
Lệnh Hồ Xung đột nhiên nổi lên tràng cười ha hả rồi nhìn Nhậm Ngã Hành
chắp tay thi lễ đoạn chàng xoay quanh bốn mặt vái chào Hướng Vân Thiên
cùng các vị trưởng lão nói: -Lệnh Hồ Xung này về núi Kiến Tính để chờ đại giá
các vị.
Dứt lời chàng rời gót đi ngay.
Hướng Vân Thiên nói: -Hãy khoan! Lấy rượu đem đây! Lệnh Hồ huynh đệ!
Hôm nay chúng ta uống cho thật say là bữa cuối cùng, chúng ta sau này
không còn cơ hội nào nữa.
Lệnh Hồ Xung thấy Hướng Vân Thiên mời uống rượu liền cười đáp: -Hay lắm!
Hay lắm! Hướng đại ca đúng là tri kỷ nhất đời của tiểu đệ.
Chuyến này Triều Dương thần giáo đến Hoa Sơn đã sắp đặt rất chu đáo chẳng
thiếu thứ gì, Hướng Vân Thiên vừa hô “Đem rượu đây” liền có thuộc hạ bê lên
mấy vò rượu lớn. Chúng mở nắp vò rót rượu ra bát.
Hướng Vân Thiên cùng Lệnh Hồ Xung đều uống một hơi cạn sạch.
Trong đám đông bỗng có một người thấp lủn thủn mà béo chùn béo chụt chạy
ra, chính là Lão Đầu Tử.
Lão nói: -Lệnh Hồ công tử! Tiểu lão vĩnh viễn không bao giờ quên được ơn cao
đức cả của công tử. Bữa nay xin kính mừng công tử một bát.
Lão dứt lời bưng bát rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Lão Đầu Tử là một khách giang hồ tự do nhưng ở dưới quyền quản hạ của
Triều Dương thần giáo. Lão không thể bì với Hướng Vân Thiên được. Nay Lệnh
Hồ Xung không chịu gia nhập Triều Dương thần giáo đã công khai phản đối
Nhậm Ngã Hành mà Lão Đầu Tử chỉ là một người tầm thường dám đứng ra
kính rượu chàng thì e rằng sẽ rước lấy họa sát thân trong nháy mắt. Nhưng lão
trọng nghĩa khinh đời gác ra ngoài mạng sống của mình.
Quần hào thấy Lão Đầu Tử gan dạ như vậy thì trong lòng không khỏi ngấm
ngầm bội phục. Tiếp theo bọn Tổ Thiên Thu, Kế Vô Thi, Lam Phượng Hoàng,
Huỳnh Bá Lưu lục tục tiến ra mời rượu.
Lệnh Hồ Xung hễ thấy ai mời là uống. Chàng đã say mềm vẫn còn thấy hảo
hán tiếp tục đến mời không ngớt thì tự nhủ: -Biết bao nhiêu bạn hữu đều coi
ta bằng con mắt tha thiết, thế thì ta có chết cũng chẳng còn gì đáng tiếc.
Đoạn chàng bưng bát rượu lên nói: -Thưa các vị bằng hữu! Lệnh Hồ Xung này
tửu lực đã đến tột độ mất rồi. Bữa nay không thể uống thêm được nữa, vậy tại
hạ chờ các vị lên đánh núi Hằng Sơn chúng ta cùng nhau ở dưới chân núi
uống một bữa rượu thật ngon cho đến lúc say túy lúy rồi hãy đánh nhau loạn
xà ngầu.
Chàng dứt lời lại uống một hơi cạn sạch.
Quần hào đồng thanh reo: -Lệnh Hồ chưởng môn quả là nhân vật thẳng thắn
mau lẹ!
Có bọn lại kêu lên: -Uống say túy lúy rồi đánh nhau loạn xà ngầu kể ra cũng
thú.
Lệnh Hồ Xung quẳng bát xuống rồi lảo đảo đứng lên xuống núi.
Bọn Nghi Thanh, Nghi Hòa cùng quần đệ tử phái Hằng Sơn liền theo chàng
xuống núi.
Trong lúc Lệnh Hồ Xung cùng quần hào uống rượu Nhậm Ngã Hành chỉ ngồi
cười ruồi chứ không nói gì. Trong lòng lão nhẩm tính phải bố trí cách nào trên
quãng đường từ chùa Thiếu Lâm đến phái Võ Đương. Ba toán mai phục nên
đặt ở đâu?
Lão còn nghĩ cả đến cách giả vờ tiến đánh núi Hằng Sơn bằng cách nào để
dẫn dụ những tay cao thủ hai phái Thiếu Lâm và Võ Đương đến cứu viện. Khi
bao vây Võ Đương cần để người phái này có lối thoát ra đến chùa Thiếu Lâm
cáo cấp.
Lão quan tâm cả đến chuyện phải làm sao để lừa những người mưu kế sâu xa
cũng không khám phá nổi cơ quan của mình.
Lão thấy Lệnh Hồ Xung say khướt xuống núi rồi tiếp tục nhẩm tính trong bụng
những chi tiết nhỏ nhặt về công cuộc phá Võ Đương hạ Thiếu Lâm cho thật
hoàn bị.
Sau cùng lão lẩm nhẩm: -Những quân chó chết này thấy tên tiểu tử Lệnh Hồ
Xung hỗn láo với ta mà còn dám đến kính rượu gã ngay trước mặt ta. Nhưng
hiện giờ đang lúc dùng người, ta phải tạm ẩn nhẫn, vụ này rồi sẽ tính sau. Khi
ba phái Thiếu Lâm, Võ Đương Hằng Sơn đều bị tiêu diệt thì những tên mời
rượu Lệnh Hồ Xung bữa nay sẽ được một bài học đích đáng.
Bỗng Hướng Vân Thiên lại lên tiếng: -Toàn thể anh em hãy nghe đây! Thánh
giáo chủ đã hiểu sâu xa Lệnh Hồ Xung tính khí quật cường, ngoan cố dù dùng
lời lẽ tử tế khuyên răn cũng không được. Thánh giáo chủ khoan nhân đại
lượng, thương tiếc nhân tài nhưng ngoài ra thánh giáo chủ còn có thâm ý
khác nữa thì tên lỗ mãng Lệnh Hồ Xung hiểu thế nào được? Bữa nay chúng ta
không tốn một hơi mà tiêu diệt xong bốn phái Tung Sơn, Thái Sơn, Hành Sơn
và Hoa Sơn. Triều Dương thần giáo oai danh lừng lẫy thiên hạ.
Bọn giáo chúng đồng thanh hô: -Thánh giáo chủ muôn năm trường trị, nhất
thống giang hồ.
Hướng Vân Thiên chờ mọi người tung hô xong lại nói: -Trong võ lâm còn hai
phái Thiếu Lâm và Võ Đương là mối họa tâm phúc của bản giáo. Thánh giáo
chủ muốn sắp đặt diệu kế vào con người Lệnh Hồ Xung để quét sạch phái
Thiếu Lâm, trừ diệt phái Võ Đương. Lương sách của thánh giáo chủ không còn
sơ sót chút nào. Lão nhân gia đoán trước Lệnh Hồ Xung không gia nhập bản
giáo quả nhiên gã không chịu thật. Cả việc anh em mời rượu Lệnh Hồ Xung
vừa rồi cũng không ra ngoài sự tiên liệu của thánh giáo chủ.
Giáo chúng nghe Hướng Vân Thiên nói vậy ai cũng lẩm bẩm: -Té ra là thế!
Rồi chúng lại hô vang: -Thánh giáo chủ muôn năm trường trị, nhất thống
giang hồ.
Nguyên Hướng Vân Thiên đã sống lâu năm với Nhậm Ngã Hành. Hắn biết kỹ
lão Nhậm là người thế nào. Trong lúc hắn bồng bột nổi lòng nghĩa khí mời Lệnh
Hồ Xung uống rượu, việc này nhất định làm cho lão Nhậm phải thù ghét, hắn
tự nhủ: -Chính mình tội lỗi đã xong nhưng còn bao nhiêu người mừng rượu
Lệnh Hồ Xung khó lòng tránh khỏi họa sát thân do ta dây ra …
Hướng Vân Thiên liếc mắt nhìn thấy sắc mặt Nhậm Ngã Hành thâm trầm và
thay đổi luôn luôn mới đưa ra những lời bình luận trên đây để bảo toàn thể
diện cho lão. Hắn còn mong những lời giải thích của mình còn có công hiệu
cứu được tính mạng cho bọn Lão Đầu Tử, Kế Vô Thi cùng quần hào.
Thật ra thiên bình luận của Hướng Vân Thiên vừa rồi chẳng những vãn hồi
được vẻ oai nghiêm của Nhậm Ngã Hành không bị thương tổn mà còn tỏ ra lão
là một bậc anh hùng trông xa thấy rộng liệu việc như thần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.