TIẾU NGẠO GIANG HỒ

188. Nhạc Bất Quần đoạt chức chưởng môn



Tiếng hô tuy không lớn lắm, song Tả Lãnh Thiền cũng nghe rõ.
Hắn nổi giận gầm lên: -Mắt ta đâu có đui mù? Quân khốn kiếp nào dám bảo ta
đui mắt?
Rồi hắn lớn tiếng thóa mạ: -Nhạc Bất Quần! Tên gian tặc Nhạc Bất Quần! Mi là
một đứa hèn nhát đê tiện! Nếu mi có giỏi lại đây đấu với lão gia ba trăm hiệp
nữa.
Hắn càng thét càng lớn tiếng. Thanh âm đầy vẻ phẫn nộ, đau khổ và tuyệt
vọng, chẳng khác con mãnh thú gầm lên lúc sắp chết vì bị trọng thương, khiến
người nghe không khỏi khủng khiếp.
Còn Nhạc Bất Quần vẫn đứng ở góc đài mà tủm tỉm cười.
Bây giờ mọi người đều nhận rõ cặp mắt của Tả Lãnh Thiền bị Nhạc Bất Quần
đâm mù rồi.
Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh chẳng lấy chi là kinh dị trước diễn biến này, vì
hai người đều biết Nhạc Bất Quần đã sử dụng những chiêu thức võ công của
Đông Phương Bất Bại ngay từ lúc lão bị Tả Lãnh Thiền đánh bay mất kiếm.
Hai người cùng nhớ lại ngày ở trên Hắc Mộc Nhai bốn tay cao thủ ghê gớm mà
Nhậm Ngã Hành, Hướng Vân Thiên, Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh liên thủ
chiến đấu với Đông Phương Bất Bại mà còn không địch nổi hắn. Sau Doanh
Doanh phải dùng mưu lược dương Đông kích Tây tấn công vào Dương Liên
Đình, làm cho Đông Phương Bất Bại phải phân tâm mới may mắn hạ thủ được
hắn. Tuy nhiên bên này Nhậm Ngã Hành cũng bị đối phương đâm mù một
mắt.
Bữa nay Nhạc Bất Quần tuy so với Đông Phương Bất Bại có hơi sút kém cả về
thân pháp lẫn võ nghệ nhưng may ở chỗ lấy một chọi một thì Tả Lãnh Thiền
còn thắng làm sao được?
Bây giờ sự thắng bại đã bày ra trước mắt.
Nhưng Lệnh Hồ Xung thấy sư phụ mình thắng mà trong lòng chàng chẳng
thấy vui mừng chút nào. Trái lại chàng cảm thấy một mối lo âu khôn tả mà
không nói ra được.
Đối với Nhạc Bất Quần Lệnh Hồ Xung vẫn đem lòng tôn kính từ thuở nhỏ.
Ngoài sự tôn kính chàng còn có mối tình thân thiết. Sư phụ chàng không giận
mà oai chẳng khi nào chàng dám hỗn xược. Nhưng thực ra trong thâm tâm
chàng vẫn nặng bề mến yêu hơn là kính sợ.
Bởi thế tuy bị trục xuất ra khỏi môn trường, chàng vẫn hối hận là mình làm
nên tội, ngày đêm cầu nguyện sư phụ cùng sư nương mở lượng khoan hồng
tha thứ cho để được trùng hồi môn phái, chứ chẳng bao giờ chàng đem lòng
oán trách Nhạc Bất Quần.
Lúc này Lệnh Hồ Xung thấy sư phụ tay áo rộng thùng thình, phong độ rất ung
dung nho nhã đứng ở một góc Phong thiền đài mà mỉm cười, đáng lý chàng
phải lấy làm vui mừng như mọi khi, ngờ đâu lòng chàng lại nẩy ra ý niệm chán
ghét.
Phải chăng Nhạc Bất Quần đã sử dụng đến thứ võ công khiến chàng nhớ lại
dáng điệu cùng cử chỉ kỳ quái của Đông Phương Bất Bại sợ sư phụ cũng biết
đổi thành người có tư cách khác thường? Hay chàng tủi cho sự thắng cuộc
của sư phụ chẳng được quang minh chính đại?
Lệnh Hồ Xung đứng ngẩn người ra một lát rồi cảm thấy vết thương nổi cơn
đau dữ dội phải ngồi phệt xuống.
Doanh Doanh và Nghi Lâm đồng thời đưa tay ra đỡ lấy, bất giác đồng thanh
cất tiếng hỏi: -Chưởng môn làm sao vậy?
Lệnh Hồ Xung lắc đầu gượng cười đáp: -Không … không hề chi!
Trên đài Tả Lãnh Thiền vẫn gầm thét: -Nhạc Bất Quần! Tên khốn kiếp Nhạc
Bất Quần có giỏi thì lại đây cùng ta quyết một trận tử chiến. Nếu còn lẩn lút
thập thò thì là quân vô sỉ tiểu nhân thật đáng khinh bỉ.
Lão họ Hàn ở phái Tung Sơn lên tiếng: -Các ngươi hãy lên đỡ sư phụ xuống đi!
Lập tức hai tên đệ tử nhẩy lên đài nói: -Thưa sư phụ! Xin sư phụ xuống đài đi
thôi!
Tả Lãnh Thiền lại thét lên: -Nhạc Bất Quần! Mi không dám đấu nữa ư?
Một tên đệ tử giơ tay lên đỡ nói: -Sư …
Nhưng gã vừa mở miệng, đột nhiên ánh hào quang lấp lánh! Thanh trường
kiếm của Tả Lãnh Thiền đã bổ xuống chẻ dọc từ vai gã xuống tới sau lưng.
Tiếp theo kiếm quang lại lóe lên! Tên đệ tử kia cũng bị chặt đứt ngang người ở
nơi ngực. Thế kiếm nhanh quá khó mà nhìn rõ. Vừa loáng cái hai tên đệ tử
phái Tung Sơn đã đứt thành bốn mảnh máu thịt tung tóe trên đài.
Quần hào đứng dưới đài đồng thanh bật lên tiếng la hoảng, tự nghĩ: -Kiếm
thuật Tả Lãnh Thiền ghê gớm đến thế mà Nhạc Bất Quần có thể chống chọi
với hắn lâu như vậy thì thật là một nhân vật không phải tầm thường.
Nhạc Bất Quần thong thả bước ra giữa đài rút lấy thanh kiếm của mình lên rồi
nói: -Tả huynh! Tiểu đệ thấy Tả huynh đã thành người tàn phế nên phải ngỏ
lời hơn thiệt. Chẳng lẽ đến giờ phút này mà Tả huynh vẫn còn muốn tranh
giành chức chưởng môn của Ngũ nhạc phái với tiểu đệ ư?
Tả Lãnh Thiền từ từ đưa thanh trường kiếm lên nhằm đâm tới trước ngực lão.
Quần hùng nhìn thấy rõ những giọt máu tươi từ mũi kiếm chảy xuống đất đều
khiếp sợ tự hỏi: -Chẳng hiểu Tả Lãnh Thiền có phóng kiếm tới không? Nếu hắn
đâm tới liệu Nhạc Bất Quần có chống đỡ được chăng?
Tả Lãnh Thiền phóng kiếm nửa vời rồi dừng lại khiến cho quần hùng chẳng
hiểu ra sao bỗng thấy tay áo bên trái Tả Lãnh Thiền vẫn phẳng lặng như
thường mà tay áo bên phải phồng lên như cánh buồm hứng gió liền biết ngay
là hắn vận kình lực toàn thân vào nơi cánh tay phải cầm kiếm. Nội lực kích
động mạnh làm cho tay áo phồng lên. Do đó mọi người còn biết là nội lực hắn
đã đến mức phi thường. Ai cũng hiểu thế kiếm này phóng ra có sức mạnh
muôn cân tựa hồ sấm sét.
Nhạc Bất Quần vẫn để thanh kiếm trước ngực, nắm chắc kiếm quyết thủ thế
chờ đợi. Lưỡi kiếm của lão khẽ rung động lấp loáng những tia hàn quang. Coi
bề ngoài thái độ của lão rất ung dung nhàn hạ, nhưng sắc mặt mỗi lúc một đổi
thành mầu tím sẫm. Hiển nhiên lão đã phát huy Tử hà thần công đến độ chót
để chuẩn bị đối phó với thế kiếm càn khôn nhất trích của đối phương sắp sửa
phóng tới.
Tả Lãnh Thiền đang chuẩn bị thi triển thế kiếm độc địa này, bỗng trong lòng
hắn nổi lên rất nhiều ý nghĩ.
Ý nghĩ đầu tiên là: -Nếu chiêu kiếm này không trúng ngay vào ngực Nhạc Bất
Quần để lão đỡ được hay tránh khỏi thì thật hỏng bét. Cặp mắt mình đã bị
đâm mù đành để mặc sức lão làm mưa làm gió.
Rồi hắn lại bụng bảo dạ: -Ta đã hao tổn bao nhiêu tâm huyết mới mưu đồ xong
cuộc hợp nhất Ngũ nhạc kiếm phái. Dè đâu việc hợp phái vừa xong, cái mộng
bá nghiệp võ lâm lại tan thành mây khói. Mình lao tâm khổ trí để kẻ khác
thành danh mà còn tự rước lấy cái bại nhục vào mình.
Hắn nghĩ tới đây trong lòng buồn tủi, máu trồi ngược lên không nhẫn nại
được.
Ộc một tiếng! Miệng phun máu tươi ra như suối.
Nhạc Bất Quần đứng yên không dám nhúc nhích, vì lão sợ cử động bước chân
sẽ để đối thủ biết rõ phương hướng mà phóng kiếm ra thì khó lòng đỡ được.
Lão đành chịu để máu tươi phun vào đầy đầu, mặt mũi nhuộm đỏ.
Tả Lãnh Thiền miệng phun máu không ngừng. Thanh trường kiếm của hắn
cũng đầy máu nhỏ giọt xuống đất coi rất ghê sợ.
Đột nhiên Tả Lãnh Thiền rung tay một cái. Rắc một tiếng, thanh trường kiếm
của hắn gẫy thành hai đoạn. Một nửa rớt xuống đất, còn một nửa trong tay
hắn cũng quăng đi.
Tả Lãnh Thiền bỗng ngửa mặt lên trời bật tiếng cười ha hả. Tiếng cười của
hắn chứa đầy nội lực làm vang động cả một vùng sơn cốc và vọng đi rất xa.
Tả Lãnh Thiền vừa cười vừa xoay mình trở gót xuống đài. Cử động của hắn
vẫn nhanh như tên bắn.
Mấy tên đệ tử thân tín phái Tung Sơn xô nhau chạy tới miệng lớn tiếng la: -Sư
phụ! Bây giờ chúng ta nhất tề ra tay băm vằm bọn Hoa Sơn bất luận trên dưới
nát ra như tương để trả mối hận này rồi sẽ tính.
Tả Lãnh Thiền dõng dạc tuyên bố: -Bậc đại trượng phu phải giữ lời hứa. Đây là
cuộc tỷ võ đoạt soái, ai nấy phải đem võ công của mình ra mà tranh thắng chứ
không phải cuộc đánh loạn xà ngầu. Nay Nhạc tiên sinh đã thắng Tả mỗ thì lý
đương nhiên mọi người đều phải thỉnh tiên sinh lên làm chưởng môn Ngũ nhạc
phái không được sai lời.
Lúc hắn bị đâm mù hai mắt, lửa hận nung đốt can trường, không dằn lòng
được nên miệng đã thốt ra những lời thóa mạ. Nhưng chỉ một lúc hắn bình
tĩnh lại liền khôi phục ngay được phong độ của một vị đại tôn sư võ học, khí
phách của một tay anh hùng hảo hán.
Quần hào nhận thấy Tả Lãnh Thiền tiến được là tiến, thoái cũng bỏ liền, thái
độ hào hùng, hành vi dứt khoát đều đem lòng kính phục, ai cũng nghĩ rằng: –
Nếu hắn không có bụng dạ hào hiệp thì quần đệ tử phái Tung Sơn, nhân số đã
nhiều, số người trợ lực cũng không phải ít. Ngoài ra còn chiếm được ưu thế về
địa lợi mà ùa kéo ra hỗn chiến một trận tơi bời với phái Hoa Sơn thì dù Nhạc
Bất Quần có võ công cao cường đến đâu cũng bị một phen thất điên bát đảo
mà chưa rõ kết quả sẽ ra sao.
Những người trong Ngũ nhạc phái và quần hùng đến tham dự cuộc lễ này dĩ
nhiên có nhiều kẻ xu viêm phụ nhiệt.
Họ nghe Tả Lãnh Thiền nói vậy liền lớn tiếng reo hò: -Nhạc tiên sinh là chưởng
môn Ngũ nhạc phái! Chức chưởng môn Ngũ nhạc phái phải do Nhạc tiên sinh
nắm giữ.
Nhất là bọn đệ tử phái Hoa Sơn lại càng lớn tiếng hoan hô vang động cả một
vùng.
Nhạc Bất Quần đưa tay áo lên lau những vết máu trên mặt chạy ra trước đài
chắp tay nói: -Phen này tại hạ phải ra tỷ kiếm với Tả sư huynh thật tình chỉ
muốn điểm tới là thôi, nhưng vì võ công Tả sư huynh rất đỗi cao thâm lại đánh
bay mất thanh trường kiếm của tại hạ. Trong lúc nguy cấp, tại hạ chỉ mong tự
vệ lấy mình nên đã lỡ tay làm hư mất cặp mắt của Tả sư huynh. Trong lòng
thật hối hận suốt đời.
Dưới đài liền có người lớn tiếng đỡ lời: -Đao kiếm không mắt thì những cuộc tỷ
võ chẳng thể nào giữ cho khỏi chuyện tổn thương.
Một người khác cũng theo hùa: -Tiên sinh không chém giết tàn nhẫn đã tỏ ra
là một bậc đại nhân đại nghĩa, chẳng có điều chi đáng trách.
Nhạc Bất Quần đáp: -Tại hạ không dám.
Lão vẫn chắp tay đứng thần mặt ra có ý không muốn xuống đài.
Dưới đài lại có tiếng la: -Còn ai muốn làm chưởng môn Ngũ nhạc phái thì lên
đài mà trổ tài đi!
Mấy trăm người đồng thanh lớn tiếng: -Mời Nhạc tiên sinh giữ chức chưởng
môn Ngũ nhạc phái.
-Ngoài Nhạc tiên sinh không còn ai xứng đáng hơn.
Nhạc Bất Quần chờ cho tiếng ồn ào lắng dịu rồi mới cất cao giọng tuyên bố: –
Các vị đã có lòng quá yêu mà cất nhắc cho, tại hạ đâu dám chối từ. Nhưng
Ngũ nhạc phái nay mới thành lập nhiều việc cần phải làm ngay mà tại hạ lại ít
tài kém sức, vậy xin giữ chức tổng lãnh. Còn việc Hành Sơn xin Mạc Đại tiên
sinh tiếp tục chủ trương cho. Công việc Hằng Sơn vẫn do Lệnh Hồ hiền đệ
trông coi. Hai vị đạo trưởng Ngọc Khánh Tử, Ngọc Âm Tử cùng nhau gánh vác
công việc Thái Sơn. Tả sư huynh hư mắt vậy công việc Tung Sơn sẽ tính sau.
Nhạc Bất Quần đưa mắt nhìn lướt về phía quần đệ tử phái Tung Sơn trầm
ngâm một chút rồi thủng thẳng nói tiếp: -Theo thiển kiến của tại hạ thì xin mời
Hàn Thiên Bằng sư huynh hiệp lực với Tả sư huynh để xử trí công việc thường
vụ.
Lão họ Hàn từ hồi nào vẫn ra mặt bài xích Nhạc Bất Quần bây giờ nghe Nhạc
tiên sinh nói vậy không khỏi ngạc nhiên ấp úng: -Cái đó! Cái đó …
Bọn đệ tử phái Tung Sơn cùng quần hùng cũng lộ vẻ bất ngờ, vì lẽ lão già họ
Hàn này đã chỉ trích, diễu cợt Nhạc Bất Quần bằng một thái độ rất vô lễ mà họ
Nhạc không kể gì đến mối hiềm khích lúc trước chỉ định cho lão chủ trương
mọi việc phái Tung Sơn.
Nguyên bọn đồ đệ phái Tung Sơn từ lúc thấy Tả Lãnh Thiền bị Nhạc Bất Quần
đâm mù mắt, ôm mối hận vô biên. Nhiều người chỉ chờ cơ hội để gây sự
nhưng bây giờ chúng thấy Nhạc Bất Quần lại vui vẻ chỉ định Hàn Thiên Bằng
đứng ra phụ trách công việc bản phái liền cho là tiên sinh có dạ công tâm nên
cũng dẹp bớt lòng hận thù.
Nhạc Bất Quần nói tiếp: -Nếu hết thảy mọi người trong Ngũ nhạc phái chúng
ta mà không một lòng một dạ thì việc hợp phái này chỉ là hữu danh vô thực.
Tại hạ kỳ vọng ở nơi các vị đồng môn từ nay trở đi dẹp lòng đố kỵ, coi nhau
như tình huynh đệ một nhà.
Lão ngừng lại một chút rồi tiếp: -Tại hạ là kẻ bất tài vô đức, tạm thời phụ trách
chức chưởng môn cho bốn phái, nhưng công việc cải cách, cùng những điều
đáng làm hay không nhất định phải đưa ra bàn luận, trù tính cùng các vị sư
huynh, sư đệ, chứ không dám chuyên quyền tự lực. Hiện giờ trời đã tối rồi mà
các vị cũng đều mỏi mệt. Vậy xin mời các vị qua Tung Sơn bổn viện ăn uống
nghĩ ngơi.
Quần hùng vỗ tay hoan hô rồi ùa nhau xuống núi.
Nhạc Bất Quần bước xuống đài liền gặp Phương Chứng đại sư cùng Xung Hư
đạo trưởng tiến lại chào mừng.
Nguyên hai vị này trước vẫn lo ngại sau khi Tả Lãnh Thiền hợp nhất Ngũ phái
rồi tất dã tâm càng lớn, sẽ mưu đồ thôn tính cả đến những phái Thiếu Lâm, Võ
Đương, và gây tai họa khủng khiếp cho võ lâm đồng đạo. Nay thấy Nhạc Bất
Quần đứng ra lãnh chức chưởng môn Ngũ Nhạc phái, ai nấy đều cảm thấy
trong lòng nhẹ nhõm tựa hồ cất được gánh nặng ngàn cân. Mọi người vẫn
nghe danh Nhạc Bất Quần là một vị chính nhân quân tử, tính khí ôn hòa, nên
những lời chào mừng chúc tụng đầy vẻ chân thật, cảm tình lai láng.
Phương Chứng đại sư khẽ nói: -Nhạc tiên sinh! Theo nhận xét của bần tăng thì
trong đám môn hạ phái Tung Sơn vẫn còn kẻ mang dạ oán thù lăm le gây điều
bất lợi cho thí chủ đó. Người xưa thường nói: “Mình không nên hại người
nhưng phải để ý đề phòng người hại mình”. Hiện giờ thí chủ mình còn ở núi
Tung Sơn, thân còn nơi hổ huyệt, tưởng thí chủ cần gia tâm phòng phạm.
Nhạc Bất Quần đáp: -Dạ! Đa tạ dại sư có dạ quan hoài, sẵn lòng chỉ điểm.
Phương Chứng đại sư lại nói: -Núi Thiếu Thất gần trong gang tấc, rất tiện
đường liên lạc.
Nhạc Bất Quần xá dài nói: -Thành tâm thiện ý của đại sư, Nhạc mỗ xin ghi
lòng tạc dạ.
Đoạn lão quay sang ngỏ lời cám ơn Xung Hư đạo trưởng cùng bang chúa Cái
Bang.
Sau lão bước tới trước mặt Lệnh Hồ Xung nói: -Xung nhi! Thương tích của
Xung nhi không có gì đáng ngại chứ?
Từ ngày Lệnh Hồ Xung bị trục xuất khỏi môn phái đến nay, đây là lần đầu tiên
chàng thấy lão tỏ vẻ ôn hòa niềm nở kêu chàng bằng “Xung nhi”, nhưng lòng
chàng không lấy làm hoan hỉ như bấy lâu mong đợi, mà trái lại, chàng cảm
thấy trong lòng xao xuyến và mối khiếp sợ vô hình ám ảnh.
Chàng đáp bằng một giọng run run: -Không! … Đệ tử không sao cả.
Nhạc Bất Quần lại nói: -Xung nhi hãy cùng ta về Hoa Sơn dưỡng bệnh, nhân
tiện cùng sư nương hội diện. Như vậy có hay hơn không?
Giả tỷ Nhạc Bất Quần đưa đề nghị này trước đây mấy giờ thì dĩ nhiên Lệnh Hồ
Xung hoan hỉ không biết đến thế nào mà nói! Nhưng hiện giờ lòng chàng lại
ngần ngừ lo ngại, chỉ sợ phải lên núi Hoa Sơn.
Nhạc Bất Quần thấy chàng trầm ngâm không đáp liền hỏi lại: -Xung nhi tính
thế nào?
Lệnh Hồ Xung đáp: -Ở Hằng Sơn đã có kim sang thánh dược cực kỳ công hiệu.
Đệ tử … xin chờ sau khi lành mạnh thương thế sẽ lên hầu sư phụ cùng sư
nương.
Nhạc Bất Quần không khỏi hồ nghi nhìn thẳng vào mắt chàng tựa hồ muốn soi
suốt nổi lòng chân thật của chàng ra sao.
Sau một lát, lão tiếp: -Vậy cũng hay! Xung nhi hãy yên tâm điều dưỡng. Ta cầu
chúc cho Xung nhi chóng đặng bình phục để trở về Hoa Sơn.
Lệnh Hồ Xung dạ một tiếng rồi có ý dáng đứng dậy thi lễ.
Nhạc Bất Quần liền đưa tay ra đỡ cánh tay mặt của chàng, dịu dàng nói: –
Thôi! Xung nhi bất tất phải đa lễ.
Lệnh Hồ Xung co người lại, đồng thời sắc mặt lộ vẻ hoang mang.
Nhạc Bất Quần ra chiều giận dữ khẽ hừ một tiếng.
Nhưng chỉ thoáng qua, lão đã trở lại thái độ niềm nở, rồi thở dài nói: -Tiểu sư
muội của Xung nhi vẫn chứng nào tật ấy, hạ thủ không biết đo lường nặng
nhẹ. May ở chỗ không vào yếu huyệt.
Dứt lời lão từ từ cất bước. Cách đó chừng mấy chục thước đã có mấy trăm
người đứng đón cùng bu quanh lấy lão cùng đi xuống núi.
Con người lên lãnh chức chưởng môn Ngũ nhạc phái dĩ nhiên danh vọng cùng
thanh thế nổi bật lên sáng chói. Trong võ lâm thiếu chi người cầu cạnh, trên
chốn giang hồ thiếu chi kẻ hoan hô tâng bốc.
Lệnh Hồ Xung nhìn theo bóng sau lưng của sư phụ chìm đắm trong ánh hoàng
hôn cùng mọi người ào ạt xuống núi.
Bỗng nghe thanh âm trong trẻo của một phụ nữ cất lên: -Ngụy quân tử!
Tuy Lệnh Hồ Xung không nghe rõ mấy tiếng này của người nữ đệ tử nào ở
phái Hằng Sơn đã thốt ra nhưng nó đánh trúng vào trái tim chàng.
Ngoài ba chữ “Ngụy quân tử” tưởng không còn chữ nào diễn tả được ý niệm
đặc biệt trong lòng chàng lúc này đối với một vị sư phụ mà xưa nay chàng vẫn
đem lòng kính yêu tha thiết. Sở dĩ tâm trạng chàng đột nhiên biến đổi là vì cái
mặt nạ của con người mà chàng vẫn ngưỡng mộ như thần thánh đột nhiên rớt
xuống, để lộ chân tướng hung ác nham hiểm khôn lường.
Bức màn đêm buông xuống rất mau.
Chiều trời mỗi lúc một tối sầm lại. Quần hùng kéo xuống núi hết rồi.
Trên Phong thiền đài chỉ còn môn hạ phái Hằng Sơn ngồi lại. Ngoài ra không
có một người nào ở phái khác.
Nghi Hòa cất tiếng hỏi: -Lệnh Hồ đại ca! Chúng ta cũng xuống núi hay sao?
Lệnh Hồ Xung đáp: -Không cần chúng ta nghỉ ngay tại đây được chăng?
Sở dĩ chàng không muốn xuống núi là vì chàng thấy mình xa cách được Nhạc
Bất Quần chừng nào hay chừng ấy. Nếu xuống Tung Sơn bản viện lại phải gặp
lão.
Lệnh Hồ Xung vừa dứt lời thì quần nữ đệ tử đồng thanh hưởng ứng vì họ cũng
muốn vậy.
Hồi tưởng lại bữa trước ở thành Phúc Châu được tin sư phụ là Định Nhàn sư
thái mắc nạn, đến phái Hoa Sơn cầu cứu, nhưng Nhạc Bất Quần chẳng nghĩ
tình đồng khí liên chi giữa Ngũ nhạc kiếm phái mà ra tay cứu phó. Lão đã cự
tuyệt thẳng thừng chẳng nể nang gì. Do đó mà quần đệ tử phái Hằng Sơn
chẳng lúc nào không nghĩ tới mối hận này.
Hiện giờ chưởng môn phái Hằng Sơn là Lệnh Hồ Xung lại bị Nhạc Linh San gây
thành trọng thương thì thù xưa chưa trả, hận mới chồng lên ai mà không căm
tức?
Hơn nữa Nhạc Bất Quần đoạt chức chưởng môn Ngũ nhạc phái bằng mưu mô
xảo trá khiến mọi người càng không phục. Họ nghỉ lại trên đài cho khỏi chướng
tai gai mắt.
Nghi Thanh nói: -Lệnh Hồ sư huynh không nên cử động nhiều, ở lại đây tĩnh
dưỡng là phải. Nhưng còn vị đại ca này …
Nàng vừa nói vừa đưa mắt nhìn Doanh Doanh.
Lệnh Hồ Xung bật cười nói ngay: -Vị này không phải là đại ca đâu mà chính là
Nhậm đại tiểu thơ đó.
Doanh Doanh tay vẫn nâng đỡ Lệnh Hồ Xung bây giờ đột nhiên bị chàng nói
huỵch toẹt lai lịch mình ra nàng không khỏi bẽn lẽn liền buông tay đứng phắt
dậy, suýt nữa khiến cho chàng phải ngã ngửa. May ở chỗ có Nghi Lâm đứng
chạnh vội đưa tay ra đón lấy chàng, đồng thời la lên: -Hãy coi chừng.
Bọn Nghi Hòa, Nghi Thanh cùng mọi người đều đã hiểu mối tình luyến ái cực
kỳ khăng khít giữa Doanh Doanh và Lệnh Hồ Xung. Một đằng thì nàng muốn
cứu chàng mà đến thẳng chùa Thiếu Lâm để xin thay mạng, một đằng chàng
muốn giải cứu tai ách cho tình nhân đã thống lĩnh mấy ngàn hào khách giang
hồ đến tấn công chùa Thiếu Lâm để giải vây. Những vụ này làm chấn động võ
lâm bạn hữu giang hồ chẳng một ai không biết.
Bây giờ mọi người bỗng nhiên nghe nói một đại hán râu ria xồm xoàm đứng
trước mặt là Nhâm đại tiểu thư dung nhan khuynh quốc thì ai mà chẳng ngạc
nhiên.
Nhiều người bật tiếng la kinh ngạc: -Úi chà! Nếu vậy thì thật là kỳ!
Quần đệ tử phái Hằng Sơn xưa nay ít qua lại giang hồ nên chẳng ân oán gì với
Triều Dương thần giáo, huống chi trong lòng mọi người vẫn mặc nhiên thừa
nhận Nhâm đại tiểu thư sẽ là phu nhân của chưởng môn phái mình nên câu
chuyện đi đến chỗ thân mật một cách rất mau chóng.
Mọi người liền lấy lương khô và nước uống mang theo bày ra ăn uống vui vẻ
rồi yên lặng nghỉ ngơi ngay cạnh phong thiền đài.
Lệnh Hồ Xung vì bị trọng thương nên tinh thần và thể lực đều bị kiệt quệ, mỏi
mệt nên chàng thiêm thiếp ngủ ngay.
Vào khoảng nửa đêm bỗng có thanh âm của một phụ nữ cất lên hỏi: -Ai đó?
Lệnh Hồ Xung tuy thương thế trầm trọng, song nội lực thâm hậu chàng tỉnh
ngay và nghe rõ là thanh âm đệ tử bản phái đang đi tuần tiễu quát hỏi người
lạ mặt.
Kế đó có tiếng người đáp: -Tại hạ là đệ tử của Nhạc tiên sinh và cũng là đồng
môn trong Ngũ nhạc phái đây mà!
Lệnh Hồ Xung cũng nhận ra được đó là thanh âm của Lâm Bình Chi.
Đệ tử phái Hằng Sơn lại hỏi: -Đêm hôm khuya khoắt, các hạ tới đây có việc gì?
Lâm Bình Chi đáp: -Tại hạ ước hẹn với người ta đêm nay gặp nhau trên Phong
thiền đài, không ngờ các vị sư tỷ đều nghỉ tại đây. Vậy tiểu đệ xin tha lỗi.
Gã nói bằng một giọng rất lễ độ.
Giữa lúc ấy, thanh âm khàn khàn của một lão già từ phía Tây đáp vọng lại: -Gã
tiểu tử họ Lâm kia! Phải chăng ngươi đã đưa bọn đồng môn của Ngũ nhạc
phái tới đây bố trí mai phục từ trước để hăm dọa lão đạo cùng ỷ vào số đông
để thủ thắng?
Lệnh Hồ Xung nghe rõ đó chính là thanh âm của Tùng Phong quán chủ Dư
Thương Hải, chưởng môn phái Thanh Thành thì trong lòng kinh hãi nghĩ thầm:
-Lâm sư đệ vốn có mối đại thù với Dư quán chủ. Bữa nay hai bên hẹn hò tới
đây chắc là để thanh toán món nợ máu ngày trước?
Chàng còn đang ngẫm nghĩ, bỗng nghe Lâm Bình Chi đáp: -Ta không biết
trước là các vị sư tỷ của ta ở phái Hằng Sơn hiện nghĩ tại đây. Vậy bây giờ
ngươi cùng ta đi kiếm nơi khác để khỏi làm mất giấc ngủ của người ta.
Dư Thương Hải cười ha hả nói: -Chà chà! Đằng nào thì ngươi cũng quậy phá
giấc ngủ người ta rồi còn giả tảng lên mặt lịch sự làm chi nữa? Thật là cha vợ
thế nào chàng rể cũng rứa. Ngươi có chuyện gì nói huỵch toẹt ra đi cho xong
việc để mọi người được ngủ yên giấc khỏi phải băn khoăn.
Lâm Bình Chi cất giọng khinh khỉnh hỏi: -Ngươi muốn ngủ yên không? Cái đời
của ngươi đừng hòng có lúc nào được yên ổn nữa. Ngươi huy động môn đồ
phái Thanh Thành đến núi Tung Sơn này tất cả 24 tên kể cả ngươi nữa. Ta đã
hẹn cho bọn ngươi phải đến hết đây để gặp nhau mà sao bây giờ lại chỉ có ba
tên vác mặt tới?
Dư Thương Hải ngửa mặt lên trời cười ha hả một hồi rồi lớn tiếng: -Ngươi là
cái thá gì mà yêu sách điều nọ điều kia? Vì ta nể mặt cha vợ ngươi mới nhậm
chức chưởng môn Ngũ nhạc phái nên tới đây để xem ngươi nói chuyện gì?
Nếu trong lòng ngươi có hơi tức tối thì phun ra lẹ đi, bằng muốn đánh nhau thì
lấy kiếm ra. Ta đang muốn coi môn Tịch tà kiếm phổ của họ Lâm nhà ngươi đã
cao thâm đến trình độ nào?
Lệnh Hồ Xung gắng gượng ngồi dậy. Tầm mắt chàng nhìn rõ Lâm Bình Chi
đứng đối diện với Dư Thương Hải nhưng hai bên còn cách nhau chừng ba
trượng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.