TIẾU NGẠO GIANG HỒ
025. La Nhân Kiệt thủ đoạn đê hèn
Nghi Lâm hỏi vậy, mọi người đều cười ồ.
Định Dật cũng không nhịn được phải phì cười, đáp: -Đó là những lời nói thô bỉ
của bọn lưu manh. Hài tử! Ngươi đã không hiểu thì đừng hỏi nữa, cái đó xấu
lắm.
Nghi Lâm nói: -Trời ơi! Té ra là lời nói thô bỉ. Đệ tử tưởng đó là quan Thái giám
của đức Hoàng đế, chả có gì tồi tệ.
Điền Bá Quang nghe Lệnh Hồ đại ca nói thế, liền lườm y hỏi: “Lệnh Hồ huynh!
Lệnh Hồ huynh nắm chắc được phần thắng không?”.
Lệnh Hồ đại ca đáp: “Cái đó đã hẳn. Đứng mà đánh nhau thì Lệnh Hồ Xung
này đứng vào hàng thứ 39 trong võ lâm thiên hạ, còn ngồi đánh thì tiểu đệ
đứng vào hàng thứ nhì”.
Điền Bá Quang nổi tính hiếu kỳ hỏi lại Lệnh Hồ Xung: “Lệnh Hồ huynh đứng
hạng nhì, vậy hạng nhất là ai?”.
Lệnh Hồ đại ca đáp: “Hạng nhất là giáo chủ ma giáo tên gọi Đông Phương Bất
Bại”.
Nghi Lâm vừa nhắc tới tám chữ “Ma giáo giáo chủ Đông Phương Bất Bại” thì vẻ
mặt mọi người đều biến đổi.
Nghi Lâm phát giác ra bầu không khí trong sảnh đường đột nhiên có điều khác
lạ thì cô vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi.
Cô cho là mình ăn nói lầm lẫn, liền hỏi Định Dật: -Sư phụ! câu đó có đúng
không?
Định Dật đáp: -Ngươi đừng nhắc đến tên hiệu người đó nữa. Hãy nói cho ta
hay Lệnh Hồ Xung bảo vậy thì Điền Bá Quang phản ứng ra sao?
Nghi Lâm đáp: -Điền Bá Quang gật đầu nói: “Các hạ bảo Đông Phương Bất Bại
giáo chủ là đệ nhất thì tại hạ không dám nói gì, còn câu các hạ liệt mình vào
hàng thứ nhì thì e rằng có điều khoác lác. Chẳng lẽ các hạ lại thắng cả tôn sư
là Nhạc tiên sinh nữa hay sao?”. Lệnh Hồ đại ca nhắc lại: “Tiểu đệ nói đây là
đánh ngồi, còn đánh đứng thì gia sư đứng vào hàng thứ sáu mà tiểu đệ ở mãi
thứ 39, tức là hãy còn kém xa lão nhân gia”.
Điền Bá Quang gật đầu đáp: “Té ra là thế. Vậy đánh đứng thì tại hạ ở hàng
thứ mấy? Ai là người đứng ra xắp hạng như vậy?”. Lệnh Hồ đại ca đáp: “Đây là
một điều rất bí mật. Điền huynh! Hai chúng ta là chỗ hợp tâm đầu. Tiểu đệ nói
cho đại huynh nghe, đại huynh cũng chớ tiết lộ ra ngoài, vì vụ này có thể gây
ra một trường sóng gió khủng khiếp trong võ lâm. Ba tháng trước đây, năm vị
tôn sư chưởng môn Ngũ nhạc kiếm phái có cuộc tụ họp ở Hoa Sơn, bình luận
đến những danh thủ võ lâm hiện nay ai hơn ai kém. Năm vị tôn sư này lúc cao
hứng lên liền đem những tay nổi tiếng ra xắp đặt thứ bậc. Điền huynh! Tiểu
đệ không dám nói dối. Năm vị tôn sư thóa mạ Điền huynh vẳ nhân phẩm
không đáng một đồng còn võ công thì các vị nhận xét rất đúng: về đứng đánh
thì Điền huynh được xếp vào hạng 14.
Thiên Môn đạo nhân và Định Dật sư thái đều lớn tiếng: -Lệnh Hồ Xung nói láo,
làm gì có chuyện đó?
Nghi Lâm đáp: -Đây nguyên là Lệnh Hồ đại ca muốn gạt Điền Bá Quang. Hắn
nửa tin nửa ngờ, thủng thẳng đáp: “Chưởng môn Ngũ nhạc kiếm phái, kiếm
phái đứng vào hàng lãnh tụ võ lâm. Một tiếng khen của các vị lão gia cũng đủ
vinh hoa rồi. Điền Bá Quang này mà liệt vào hàng thứ 14. Ha ha … thật là quá
khen vậy! Lệnh Hồ huynh! Lệnh Hồ huynh đã thi triển kiếm pháp thúi không
ngửi được trước mặt năm vị lão gia chưa? Nếu không thì các vị biết đâu mà
xắp Lệnh Hồ huynh vào hàng thứ hai được?”. Lệnh Hồ đại ca cười đáp: “Mao xi
kiếm pháp này đem thi triển trước mặt bất cứ một ai cũng là bất nhã. Khi nào
còn đưa cái thúi ấy ra trước mặt năm vị tôn sư? Tư thế kiếm pháp đó tuy khó
coi nhưng lợi hại phi thường! Lệnh Hồ Xung này đã từng đàm luận với những
bậc cao nhân trong các tà phái, ma giáo, ai cũng công nhận ngoài Đông
Phương Bất Bại không còn người nào địch lại được. Nói cho phải thì kiếm pháp
này tuy tinh thâm nhưng ngoài vụ ngồi đi tiêu để đâm ruồi nhặng, không còn
có chỗ thực dụng nào khác. Điền huynh thử nghĩ coi, lúc người ta động thủ tỷ
võ thì còn có ai lại ngồi yên bất động bao giờ? Nguyên hiện tại Điền huynh
cùng tiểu đệ tuy có giao ước ngồi mà tỷ đấu, nhưng đến lúc Điền huynh thua
rồi, tất nhiên thẹn quá hóa giận, đứng lên động thủ. Điền huynh ở thứ bậc
mười bốn mà đánh với tiểu đệ thứ ba mươi chín thì chỉ chém một đao là hạ sát
được tiểu đệ một cách dễ dàng. Thế cho nên tiểu đệ mới nói rằng Điền huynh
đứng thứ 14 trong thiên hạ là sự thực, còn tiểu đệ đứng thứ hai chỉ là hư
danh chẳng có chi đáng kể”.
Nghi Lâm lại nói tiắp: -Điền Bá Quang hắng giọng một tiếng rồi nói: “Lệnh Hồ
huynh! Lệnh Hồ huynh đừng mồm năm miệng mười nữa. Điền mỗ chỉ hỏi sao
Lệnh Hồ huynh biết ngồi đánh Điền mỗ phải thua và hơn nữa lại biết Điền mỗ
thẹn quá hóa giận đứng lên để giết Lệnh Hồ huynh?”. Lệnh Hồ đại ca đáp:
“Nếu Điền huynh sau khi thua mà không giết tiểu đệ chịu làm … thái giám, cho
đúng lời ước thì chẳng nói làm chi, song thế thì mang lấy hậu quả tuyệt diệt tử
tôn không người nối dõi. Thôi! Bất tất nói nhiẳu lời nữa. Điền huynh động thủ
đi!”.
Nghi Lâm nói tới đây ngừng lại, Định Dật nóng nảy thúc giục: -Thế rồi sao
nữa?
Nghi Lâm đáp: -Lệnh Hồ đại ca vừa dứt lời đã vung tay một cái, những hồ
rượu cùng bát chén trên bàn bay tung đi. Hai người ngồi đối diện, một người
tay cầm đốc đao còn một người tay nắm chuôi kiếm. Lệnh Hồ đại ca hô lên:
“Ra chiêu đi! Ai đứng dậy hoặc nhổm mông lên khỏi ghế là thua đó”.
Điền Bá Quang nói: “Được rồi! Thử xem kẻ nào đứng dậy trước …”
Nghi Lâm nói tiắp: -Hai người toan động thủ, Điền Bá Quang đưa mắt nhìn đệ
tử đột nhiên cười ha hả nói: “Lệnh Hồ huynh! Điền mỗ phục Lệnh Hồ huynh
rồi! Té ra Lệnh Hồ huynh đã ngấm ngầm, đặt người mai phục. Bữa nay Lệnh
Hồ huynh cố làm khó dễ với Điền Bá Quang này. Điền mỗ cùng Lệnh Hồ huynh
tỷ đấu, không ai được rời khỏi ghế ngồi thì đừng nói chuyện viện trợ kéo ùa
vào mà chỉ một mình tiểu ni cô này ở sau lưng Điền mỗ nhắc chân cất tay
không chừng cũng đủ bức bách Điền mỗ phải đứng dậy rồi”. Lệnh Hồ đại ca
cười khanh khách nói: “Hễ một người nào dúng tay vào giúp đỡ thì Lệnh Hồ
Xung này kể là thua rồi. Tiểu ni cô! Tiểu ni cô muốn ta thắng hay bại?
Đệ tử liền đáp: “Dĩ nhiên tiểu muội trông đợi sự thắng cuộc của đại ca. Đại ca
ngồi đánh được liệt vào hạng thứ hai trong thiên hạ thì chẳng thể nào thua
hắn được”.
Lệnh Hồ đại ca nói: “Hay lắm! vậy xin tiểu ni cô ra chỗ khác. Ni cô tránh càng
xa càng tốt, càng xa càng tốt! Không thế thì con người đầu trọc ở trước mắt
ta, đối phương chẳng cần đánh ta cũng thua rồi”.
Lệnh Hồ đại ca không chờ Điền Bá Quang lên tiắng ngăn trở đã phóng kiếm
đâm tới …
Mọi người ngồi nghe trong lòng hồi hộp. Nghi Lâm lại kể tiếp: -Điền Bá Quang
hươi đao lên gạt rồi cười nói: “Bội phục! Bội phục! Thật là một diệu kế để cứu
cho tiểu ni cô được thoát thân. Lệnh Hồ huynh! Lệnh Hồ huynh thật cũng là
giống đa tình. Có điều đây là một cuộc nguy hiểm rất lớn mà Lệnh Hồ huynh
phải đương đầu.
Nghi Lâm thở phào một cái nói tiếp: -Đến bây giờ đệ tử mới hiểu: Sở dĩ Lệnh
Hồ đại ca giao ước ai đứng dậy trước là thua để đệ tử có cơ hội chạy thoát.
Đối với chỗ khổ tâm của Lệnh Hồ đại ca này đệ tử không khỏi cảm xúc và ca
ngợi.
Võ công Lệnh Hồ Xung không bằng Điền Bá Quang. Ngoài cách này hắn không
còn kế nào khác để dìu Nghi Lâm chạy thoát thân.
Định Dật nói: -Những câu “giống đa tình” gì gì đó đều là những lời thô bỉ, từ
đây ngươi ngoài miệng không nên nói ra mà trong lòng cũng không được nghĩ
tới.
Nghi Lâm rủ cặp lông mày đáp: -Dạ! Té ra đó cũng là lời nói thô tục. Đệ tử
hiểu rồi!
Định Dật nói: -Thế thì ngươi phải lập tức chạy ngay, nếu trùng trình lại một
chút mà Điền Bá Quang giết xong Lệnh Hồ Xung thì ngươi khó lòng thoát tay
độc thủ.
Nghi Lâm nói: -Lệnh Hồ đại ca thúc giục lần thứ hai, đệ tử đành lạy y một lạy
nói: “Đa tạ Lệnh Hồ sư huynh đã cứu mạng cho tiểu muội”. Rồi trở gót xuống
lầu. Đệ tử vừa xuống đến chân cầu thang thì tiếng đao kiếm trên lầu đụng
nhau chát chúa. Điền Bá Quang bỗng quát lên một tiếng: “trúng”.
Nghi Lâm bằng một giọng cảm xúc hơn kể tiếp: -Đệ tử giật mình kinh hãi chắc
là Lệnh Hồ đại ca bị trúng đao rồi, nhưng không dám lên lầu coi nữa, đành
chạy ra mé bên vượt tường trèo lên tửu lâu, nằm phục dưới mái ngói cúi
xuống nhìn qua cửa sổ thì thấy Lệnh Hồ đại ca đang cầm kiếm chiến đấu rất
hăng hái nhưng khắp người y máu ra đỏ lòm còn Điền Bá Quang chưa bị
thương chỗ nào.
Nghi Lâm ngừng lại một giây rồi nói tiếp: -Hai bên tỷ đấu một lúc nữa. Điền Bá
Quang lại quát lên một tiếng “trúng”. Hắn chém một nhát vào cánh tay trái
Lệnh Hồ đại ca rồi thu đao về nói: “Lệnh Hồ huynh! Chiêu đao này tiểu đệ còn
lưu tình đó!”.
Lệnh Hồ đại ca cười nói: “Tiểu đệ biết rồi. Điền huynh xuống tay nặng chút
nữa thì cánh tay tiạu đệ phải đứt rồi”.
Nghi Lâm ngửng lên nhìn Định Dật nói tiếp: -Sư phụ! Lệnh Hồ đại ca đã đến
thế này mà y vẫn còn cười được.
Định Dật thúc giục: -Ngươi kể nốt đi!
Nghi Lâm tiếp tục kể: -Điền Bá Quang hỏi: “Lệnh Hồ huynh còn muốn đánh
nữa hay thôi?”. Lệnh Hồ đại ca đáp: “Dĩ nhiên còn đánh chứ! Tiểu đệ đã đứng
lên đâu?”. Điền Bá Quang nói: “Điền mỗ khuyên Lệnh Hồ huynh chịu thua mà
đứng lên đi. Những lời ước hẹn của chúng ta vừa rồi bỏ đi không kể. Lệnh Hồ
huynh bất tất phải hạ bái vị tiểu ni cô kia làm sư phụ”. Lệnh Hồ đại ca đáp:
“Bậc đại trượng phu một lời nói ra cửa miệng, ngựa tứ khôn theo. Có lý đâu lại
thay đổi lời nói bao giờ?”. Điền Bá Quang nói: “Điền mỗ đã gặp nhiều tay hán
tử quật cường, nhưng những nhân vật như Lệnh Hồ huynh thì bữa nay mới
thấy là một. Thôi bây giờ thế này: Chúng ta bất phân thắng bại, hai bên cùng
dừng tay được không?”. Lệnh Hồ đại ca nhìn đối phương cười hì hì vẫn không
nói gì. Những vết thương trong người y máu tươi không ngớt nhỏ tí tách
xuống sàn gác.
Nghi Lâm vẻ mặt buồn buồn kể tiếp: -Điền Bá Quang liệng đao xuống toan
đứng lên. Đột nhiên hắn nhớ tới đứng dậy là thua. Người hắn mới liệng đi
nhưng vẫn còn ngồi yên chưa rời khỏi ghế. Lệnh Hồ đại ca cười nói: “Điền
huynh! Điền huynh thật là người tâm cơ mau lẹ!”.
Mọi người nghe tới đây bất giác la lên một tiắng “trời ơi” tỏ ra hối tiếc cho Lệnh
Hồ Xung.
Nghi Lâm lại kể tiếp: -Điền Bá Quang lượm đao lên nói: “Điền mỗ phải sử khoái
đao, nếu còn chậm lại giây lát thì vị tiểu ni cô kia sẽ bỏ trốn đi không biết đâu
mà kiếm”. Đệ tử nghe hắn bảo rượt mình thì sợ phát run, đồng thời lo cho
Lệnh Hồ đại ca bị hắn hạ độc thủ, mà không biết làm thế nào. Đệ tử chợt nhớ
ra sở dĩ Lệnh Hồ đại ca phải liều mạng với hắn kéo dài cuộc đấu là vì y muốn
cứu đệ tử chạy thoát. Bây giờ chỉ còn cách mình tự vẫn trước mặt hai người
thì Lệnh Hồ đại ca mới khỏi uổng mạng. Đệ tử liền rút thanh kiếm gãy ở sau
lưng ra toan nhào vô tửu lâu thì đột nhiên thấy Lệnh Hồ đại ca trượt một cái,
cả người lẫn ghế ngã lăn xuống đất. Hai tay y chống xuống đất lồm cồm bò
dậy và chiếc ghế vẫn đè lên người y. Y bị thương rất nặng cựa cạy mãi mà
không dậy được. Điẳn Bá Quang rất lấy làm đắc ý, cười hỏi: “Sao? Ngồi mà
đánh Lệnh Hồ huynh đứng thứ hai trong thiên hạ, còn nằm đánh thì đứng thứ
mấy? Hắn vừa đứng lên.
Nghi Lâm thở phào một cái nói tiếp: -Lệnh Hồ đại ca cười khánh khách nói:
“Điền huynh thua rồi!. Điền Bá Quang cười hỏi: “Lệnh Hồ huynh thua đến tồi
tàn như vậy, sao còn bảo Điền mỗ thua?”. Lệnh Hồ đại ca nằm phục lăn dưới
đất hỏi: “Trước khi đánh nhau chúng ta đã giao ước thế nào?”. Điền Bá Quang
đáp: “Chúng ta giao ước ngồi đánh, ai đứng lên trước, đít rời khỏi ghế là … là
…”. Hắn nói tới đây ngập ngừng không nói thêm được nữa mà chỉ giơ ngón
tay trỏ vào Lệnh Hồ đại ca: Nguyên bây giờ hắn mới tỉnh ngộ là đã mắc lừa.
Hắn đứng lên rồi mà Lệnh Hồ đại ca chưa đứng lên, đít vẫn còn dính vào ghế
ngồi, tuy trông rất thảm hại, nhưng theo lời giao ước y thắng cuộc.
Mọi người nghe tới đây không nhịn được, phải vỗ tay cả cười đồng thời reo
lên: -Hay lắm! Hay lắm!
Bỗng thấy Dư Thượng Hải hắng giọng một tiếng rồi nói: -Thằng tiểu tử vô lại
chơi với tên dâm tặc Điền Bá Quang lại dùng thủ đoạn lưu manh như vậy há
chẳng làm mất thể diện danh môn chính phái ư?
Định Dật tức giận nói: -Cái gì mà thủ đoạn lưu manh? Bậc đại trượng phu đấu
trí chứ không phải đấu lực. Bần ni chẳng thấy trong phái Thanh Thành của lão
có lấy được một tên thiếu niên anh hiệp nào như vậy.
Mụ nghe Nghi Lâm thuật chuyện Lệnh Hồ Xung đã mạo hiểm quên mình để
bảo vệ thể diện cho phái Hằng Sơn thì trong lòng xiết bao cảm kích. Những nỗi
căm hờn oán hận Lệnh Hồ Xung lúc trước bây giờ đã tiêu tan hết.
Dư Thượng Hải cười khẩy nói móc: -Một thiếu niên anh hiệp nằm bò dưới đất
thật là tuyệt đẹp.
Định Dật cũng lớn tiếng: -Phái Thanh Thành nhà ngươi …
Lưu Chính Phong sợ hai người xảy cuộc xung đột, vội ngắt lời nhìn Nghi Lâm
nói: -Tiểu sư thái! Như vậy Điẳn Bá Quang có nhận thua không?
Nghi Lâm đáp: -Điền Bá Quang đứng ngẩn người ra một lúc không biết làm
thế nào. Lệnh Hồ đại ca lại la lên: “Tiểu sư muội phái Hằng Sơn đâu! Xuống
đây đi! Tiểu huynh mừng cho sư muội mới thu được một vị cao đồ”. Nguyên đệ
tử nấp ở trên mái nhà thám thính y đã biết được rồi.
Nghi Lâm hắng giọng một tiếng rồi nói tiếp: -Điền Bá Quang tuy là một ác
nhân, nhưng hắn vẫn trọng lời giao ước. Giả tỷ lúc này hắn tiến lại vung đao
chém Lệnh Hồ đại ca một nhát rồi quay lại đối phó với đệ tử cũng được.
Nhưng hắn lớn tiếng gọi: “Tiểu ni cô! ta nói cho cô hay nếu lần sau ni cô còn
gặp ta thì ta sẽ chém chết đó!”. Đệ tử cũng chẳng muốn thu một tên ác nhân
làm đồ đệ, thấy hắn nói vậy là đúng với tâm nhuyện của mình.
Định Dật hỏi: -Thế rồi sao nữa?
Nghi Lâm đáp: -Điền Bá Quang nói câu này xong tra đao vào vỏ rảo bước
xuống thang lầu. Bây giờ đệ tử mới dám nhảy xuống lầu nâng Lệnh Hồ đại ca
dậy, lấy Thiên hương đoạn tục giao cho y rịt vào vết thương. Đệ tử đếm trong
người y cả lớn nhỏ có đến 13 vắt thương …
Dư Thượng Hải đột nhiên xen vào: -Định Dật sư thái! Bần đạo có lời cung hỉ
sư thái!
Định Dật hỏi lại: -Cái gì mà cung hỉ?
Dư Thượng Hải đáp: -Cung hỉ sư thái mới thu được một vị đồ tôn võ công trác
tuyệt, danh vang thiên hạ.
Định Dật thấy Dư Thượng Hải nói móc thì nổi giận đùng đùng đập bàn đánh
chát một tiếng muốn đứng lên.
Thiên Môn đạo nhân nói: -Dư quán chủ! Quán chủ nói thế không được. Chúng
ta những nhà thanh tu cửa huyền sao lại nói giỡn một cách vô lý như thế.
Dư Thượng Hải một là đuối lý, hai là rất úy kỵ Thiên Môn đạo nhân. Lão liẳn
ngoảnh đầu ra chỗ khác vờ như không nghe tiếng.
Nghi Lâm kể tiếp: -Đệ tử rịt vết thương cho Lệnh Hồ đại ca rồi, toan đếắn rịt
thuốc cho Địa Tuyệt sư thúc nữa thì đột nhiên cầu thang lầu có tiếng bước
chân. Hai người đi lên lầu đều là môn hạ phái Thanh Thành. Một tên là ác
nhân La Nhân Kiệt kia. Gã hết nhìn đệ tử lại nhìn Lệnh Hồ đại ca. Nhỡn quang
và thần sắc hắn tỏ ra rất vô lễ với đệ tử.
Mọi người đều nghĩ rằng: -La Nhân Kiệt đột nhiên thấy Lệnh Hồ Xung đầy
người máu me cùng ngồi trong tửu lầu với một vị ni cô dĩ nhiên cho là một
chuyện chướng mắt thì thần sắc y có vẻ tỏ ra vô lễ cũng chẳng có chi là lạ.
Bỗng nghe Nghi Lâm kể tiếp: -Lệnh Hồ đại ca đảo mắt nhìn y rồi hỏi đệ tử: “Sư
muội! Sư muội có biết phái Thanh Thành sở trường về công phu nào không?”.
Đệ tử đáp: “Không biết, tiểu muội chỉ nghe nói phái Thanh Thành có nhiều
môn lắm”. Lệnh Hồ đại ca nói: “Đúng thế. Phái Thanh Thành có rất nhiều công
phu cao minh, nhưng cao thâm nhất là một chiêu. Hà hà! Thôi chả nói nữa để
khỏi tổn thương hòa khí” …
Định Dật hỏi: -Sao ngươi không hỏi y coi là môn gì?
Nghi Lâm đáp: -Lệnh Hồ đại ca nói tới đây trừng mắt nhìn La Nhân Kiệt thì gã
hùng hổ tiến lại quát hỏi: “Ngươi bảo cao minh nhất môn gì thử nói ta nghe!”.
Lệnh Hồ đại ca cười đáp: “Ta không muốn nói, nhưng ngươi nhất định đòi ta
phải nói. Chiêu đó là: Thí cổ hướng hậu, Bình sa lạc nhạn”.
La Nhân Kiệt vỗ bàn quát: “Nói láo. Chiêu thức gì mà thí cổ hướng hậu, bình sa
lạc nhạn. Trước nay ta chưa từng nghe ai nói đắn bao giờ”.
Mọi người nghe tới đây đều cười ồ.
Nghi Lâm lại nói tiếp: -Lệnh Hồ đại ca cười đáp: “Đó là một chiêu thức giữ nhà
của quý phái sao lại không nghe ai nói tới? Ngươi quay lại để ta diễn cho mà
coi”. La Nhân Kiệt biết y trào phúng liền vung quyền đánh Lệnh Hồ đại ca.
Lệnh Hồ đại ca toan né tránh, nhưng máu ra nhiều không còn chút khí lực
nào. Người y lảo đảo rồi lại ngồi phệt xuống. Y bị đánh trúng một quyền vào
sống mũi, máu tươi chảy ra lênh láng.
Nghi Lâm nghiến răng kể tiếp: -La Nhân Kiệt toan đánh quyền thứ hai, đệ tử
vội đưa tay ra cản lại nói: “Không được đánh nữa! Y bị trọng thương rồi ngươi
không thấy hay sao? Ngươi phũ phàng với người đã bị trọng thương thì đâu
phải là hành động của anh hùng hảo hán?”. La Nhân Kiệt cất tiếng mắng liền:
“Có phải tiểu ni cô thấy hắn bảnh trai mà động lòng phàm tục? Nếu tiểu ni cô
không tránh ra thì ra đánh cả ngươi nữa”. Đệ tử liền đáp: “Người mà dám
đánh ta thì ta cáo tố cho sư phụ ngươi là Dư quán chủ hay!”. Gã đáp: “Ngươi
không giữ thanh quy phá hoại dâm giới thì trong thiên hạ ai cũng có thể đánh
được”. Gã đưa tay trái ra chụp đệ tử, đệ tử đưa tay lên gạt. Không ngờ gã hạ
tuyệt chiêu, nắm lấy má bên trái đệ tử rồi cười ha hả. Đệ tử vừa tức giận vừa
nóng nảy phóng liền ba chưởng, nhưng gã né tránh được hết.
Nghi Lâm nghiến răng kể tiếp: -Lệnh Hồ đại ca nói: “Sư muội! Sư muội đừng
động thủ nữa. Tiểu huynh vận khí một chút nữa là xong”. Đệ tử quay lại nhìn y
thì thấy mặt không còn chút huyết sắc. Giữa lúc ấy La Nhân Kiệt lại xông tới
toan đánh y. Đột nhiên y phóng chân đá một cước vào mông gã. Chiêu cước
này vừa mau lẹ vừa chuẩn đích, thật là tuyệt diệu. Gã La Nhân Kiệt đứng
không vững té lộn xuống lầu.
Nghi Lâm thở phào một cái nói tiếp: -Lệnh Hồ đại ca khẽ nói: “Sư muội! Đó là
chiêu số tối cao của phái Thanh Thành kêu bằng thí cổ hướng hậu, bình sa lạc
nhạn. Thí cổ hướng hậu là chuyên để cho người phía trước đá. Còn bình sa lạc
nhạn thì sư muội trông đó có đúng không?”. Đệ tử muốn bật cười nhưng thấy
sắc mặt y mỗi lúc một lợt lạt thì lại đau lòng, liền bảo y: “Đại ca hãy nghỉ một
lúc đừng nói nhiều nữa”. Những vết thương trên người y lại chảy máu. Hiển
nhiên vì vừa rồi y dùng sức quá mạnh nên miệng vết thương lại vỡ ra.
Nghi Lâm nói tiếp: -Gã La Nhân Kiệt bị té xuống lầu rồi lại chạy lên tay cầm
kiếm quát hỏi: “Mi có phải là Lệnh Hồ Xung ở phái Hoa Sơn không?”. Lệnh Hồ
đại ca cười đáp: “Những tay cao thủ quý phái thi triển chiêu thí cổ hướng hậu,
bình sa lạc nhạn đến các hạ là người thứ ba … Đừng trách … Lệnh Hồ đại ca
vừa nói vừa ho rũ đi. Đệ tử sợ La Nhân Kiệt gia hại y liền rút kiếm đứng bên hộ
vệ.
La Nhân Kiệt quay lại bảo đồng bọn: “Lê sư đệ! Sư đệ đối phó với tiểu ni cô
này”. Người kia gật đầu rồi rút kiếm ra đâm đệ tử. Đệ tử phải vung kiếm lên
gạt. Đệ tử liếc mắt ngó qua thấy La Nhân Kiệt phóng kiếm đâm lia lịa vào Lệnh
Hồ đại ca. Y phải cố sức gắng gượng giơ kiếm lên đỡ gạt. Tình thế rất là nguy
cấp. Lúc ấy đệ tử nghe Địa Tuyệt sư thúc la lên: “Dừng tay! Dừng tay! Đây
toàn là người nhà cả”. Nhưng La Nhân Kiệt vẫn đâm chém không ngớt. Lệnh
Hồ đại ca rớt kiếm xuống đất. La Nhân Kiệt phóng kiếm dí vào trước ngực
Lệnh Hồ đại ca cười nói: “Ngươi kêu ta gia gia phái Thanh Thành ba tiếng ta sẽ
tha mạng cho”. Lệnh Hồ đại ca cười hỏi: “Tại hạ kêu rồi, các hạ có truyền cho
tại hạ chiêu thức thí cổ hướng hậu, bình sa …” Y chưa dứt lời thì bị tên ác ôn
La Nhân Kiệt đâm mạnh trường kiêm vào ngực. Gã thật là một tên lòng dạ độc
ác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.