TIẾU NGẠO GIANG HỒ
069. Rời tiểu xá gặp Điền Bá Quang
Lệnh Hồ Xung nói: -Ta … thà chết chứ không trái mệnh sư. Sư phụ đã nói ta
không thể … học “Tử hà thần công” này được. Tiểu … sư muội! Tiểu sư muội
…
Hắn gọi luôn mấy tiếng tiểu sư muội rồi không tiếp khí được lại ngất đi.
Nhạc Linh San sờ mũi hắn thấy hơi thở rất yếu ớt tuy chưa đến nỗi tắt thở.
Nàng thở dài nhìn Lục Đại Hữu nói: -Đại sư ca thật là cố chấp. Chẳng lẽ gia gia
thấy y chết mà không chịu cứu, cứ giương mắt lên nhìn hay sao? Tiểu muội
phải chạy về kẻo trời sáng không kịp tới quán trọ thì gia gia cùng má má tất lo
âu nóng nảy vô cùng. Lục sư ca ráng khuyên đại sư ca dù sao cũng phải nghe
lời tiểu muội mà luyện tập pho “Tử hà bí lục” nầy … đừng phụ lòng … tiểu
muội.
Nàng nói đến đây thẹn đỏ mặt lên nói tiếp: -Tiểu muội suốt đêm bôn ba vất vả
…
Lục Đại Hữu nói ngay: -Tiểu huynh nhất định khuyên y cho bằng được. Tiểu sư
muội! Sư phụ cùng anh em hiện giờ cư trú ở đâu?
Nhạc Linh San đáp: -Mọi người đang ngủ trọ trong quán Bạch Mã.
Lục Đại Hữu nói: -Thế ra đã cánh đây 60 dậm. Tiểu sư muội khứ hồi 120 dặm
mà lại phải bôn ba suốt đêm, vất vả biết chừng nào? Đại sư ca chắc vĩnh viển
không bao giờ quên được công trình của tiểu sư muội.
Nhạc Linh San mắt đỏ hoe nói: -Tiểu sư muội chỉ mong đại sư ca chóng khỏi
bệnh là trong lòng thỏa mãn lắm rồi. Còn tiểu muội vất vả y có nhớ đến hay
không cũng chẳng quan hệ gì.
Nàng nói xong đặt cuốn “Tử hà bí lục” xuống đầu giường Lệnh Hồ Xung, chăm
chú nhìn hắn một lúc nữa rồi chạy đi.
Sau chừng nửa giờ, Lệnh Hồ Xung tỉnh lại. Hắn vẫn không mở mắt ra, chỉ cất
tiếng gọi: -Tiểu sư muội! Tiểu … sư muội! …
Lục Đại Hữu nói: -Tiểu sư muội đi rồi.
Lệnh Hồ Xung gào lên: -Đi rồi ư?
Đột nhiên hắn ngồi nhỏm dậy. Tay nắm lấy vạt áo trước ngực Lục Đại Hữu.
Lục Đại Hữu giật nẩy mình nói: -Tiểu sư muội xuống núi đi rồi. Nàng … nói là
phải về tới quán trọ trước khi trời sáng, sợ sư phụ cùng sư nương không thấy
đâu sẽ nóng lòng lo âu. Đại sư ca! Đại sư ca hãy nằm xuống mà nghỉ.
Lệnh Hồ Xung dường như chẳng để vào tai những lời giải thích của Lục Đại
Hữu. Hắn tự nói để mình nghe: -Nàng … đi rồi! Nàng đi ở với Lâm sư đệ một
chỗ ư?
Lục Đại Hữu đáp: -Y ở cùng với sư phụ cùng sư nương.
Lệnh Hồ Xung mở bừng mắt, trợn ngược lên. Da mặt co rúm lại.
Lục Đại Hữu sợ hãi vô cùng ma không dám cựa cạy. Gã nói khẽ: -Đại sư ca!
Tiểu sư muội rất quan tâm đến đại sư ca. Nửa đêm y chạy từ quán Bạch Mã về
đây. Y là một cô gái nhỏ tuổi mà phải bôn ba đường rừng suốt đêm cả đi lẫn
về 120 dặm. Tình nghĩa đó thật là tha thiết! Lúc y lên đường có dặn đi dặn lại
tiểu đệ thế nào cũng phải khuyên đại sư ca luyện pho Tử Hà nầy cho bằng
được. Vậy đại sư ca đừng phụ tấm lòng tha thiết của y.
Lệnh Hồ Xung hỏi: -Y bảo vậy ư?
Lục Đại Hữu đáp: -Phải rồi! Chẳng lẽ tiểu đệ còn nói dối đại sư ca nữa hay
sao?
Lệnh Hồ Xung kiệt lực không chống được nữa ngã ngửa về phía sau đánh
huỵch một cái. Đầu đụng vào thành giường khá mạnh mà hắn không biết đau
đớn gì nữa.
Lục Đại Hữu giật nẩy mình lên. Gã chậm rãi nói: -Đại sư ca! Tiểu đệ đọc cho
đại sư ca nghe đây!
Gã cầm pho Tử Hà bí lục lật trang đầu ra đọc: -Cái lo của con người là tính
nóng nảy, tính dâm đãng, tính xa xỉ, tính tàn khốc, tính hiếu chiến. Nóng nảy
thì khí nhộn nhạo mà loạn thần trí. Thần trí rối loạn thì khí kiệt. Dâm đãng thì
tinh khí tiết ra và linh hồn nhọc mệt. Tinh kiệt thì hồn tiêu. Xa xỉ thì chân
nguyên ly tán mà để phách uế tạp. Tàn khốc thì mất lòng nhân mà tự công
tâm nên tâm tính thất thường mà tinh thần hư hao. Hiếu chiến thì tâm động
mà ý loạn những điều này là dao cắt thịt, là rìu búa chặt xương người.
Lệnh Hồ Xung hỏi: -Ngươi đọc cái gì vậy?
Lục Đại Hữu đáp: -Đó là chương thứ nhất về “Tử Hà bí lục”.
Đoạn gã đọc tiếp: -Phải bỏ những tính khí nóng nẩy, trở lại ôn hòa. Ngừa dâm
đãng, tu dưỡng tâm thần … Bỏ xa xỉ theo điều kiêm ước. Giảm ăn uống đồ
tanh tưởi …
Lục Đại Hữu hắng giọng đọc tiếp: -Minh thiên cổ, ẩm ngọc lượng. Đãng hoa
trì, khấu kim lương. Cứ thế mà làm sẽ thành công được một phần.
Lệnh Hồ Xung tức giận nói: -Đây là bí mật môn phái ta không được truyền thụ
cho ai … vậy mà ngươi dám đọc loạn lên như vậy là phạm môn quy … cất
ngay đi!
Lục Đại Hữu nói: -Đại sư ca! Bậc đại trượng phu gặp lúc cấp sự phải biết tòng
quyền, không nên câu nệ tiểu tiết.
Hiện giờ việc cứu mạng là cần kíp. Tiểu đệ đọc tiếp cho đại sư ca nghe: “Trên
đây là tổng tắc phần trên chương đầu. Còn phần dưới sẽ nói kỹ về phép luyện
khí công. Minh thiên cổ, ẩn ngọc tương là thế nào cùng Đãng hoa trì, Khấu
ngọc lương ra sao?
Lệnh Hồ Xung mới nghe mấy câu đó biết ngay đây đúng là “Tử Hà bí lục”.
Những câu “Minh thiên cổ, ẩn ngọc tương, Đãng hoa trì, Khấu ngọc lương”,
hồi nhỏ hắn đã nghe thấy sư phụ cùng sư nương nói tới mà chẳng hiểu là cái
gì. Bây giờ hắn mới biết đó là những yếu quyết về nội công thượng thặng của
bản phái.
Đột nhiên hắn lớn tiếng quát: -Câm miệng đi!
Lục Đại Hữu chưng hửng. Gã ngẩng đầu lên hỏi: -Đại sư ca! … Đại sư ca làm
sao thế? … Có chỗ nào khó chịu?
Lệnh Hồ Xung tức giận gắt lên: -Ta nghe ngươi đọc bí lục về nội công của sư
phụ nên khắp mình chỗ nào cũng khó chịu … ngươi muốn hãm ta vào vòng
bất trung bất nghĩa phải không?
Lục Đại Hữu ngạc nhiên đáp: -Không không! Có điều chi bất trung bất nghĩa
đâu?
Lệnh Hồ Xung nói: -Bữa trước sư phụ đã cầm pho “Tử Hà bí lục” nầy lên ngọn
núi sám hối toan truyền thụ cho ta, nhưng người phát giác ra đường lối luyện
công của ta không hợp … tư chất không đúng … nên mới thay đổi chủ ý …
Hắn nói tới đây hơi thở ồ ồ cực kỳ nhọc mệt.
Lục Đại Hữu nói: -Lần này đại sư ca học để tự cứu sống chứ không phải luyện
lén võ công. Như vậy có tội lỗi gì.
Lệnh Hồ Xung nói: -Chúng ta là đệ tử coi tính mệnh mình quan trọng hơn ý chỉ
của sư phụ hay sao? …
Lục Đại Hữu ngắt lời: -Sư phụ cùng sư nương cũng mong cho đại sư ca khỏi
chết. Đó là điều quan trọng nhất. Huống chi tiểu sư muội chạy chọt suốt đêm
mà đại sư ca nỡ phụ tấm lòng tha thiết của y ư?
Lệnh Hồ Xung trong lòng chua xót cơ hồ trào lệ. Hắn quay mặt vào trong nói: –
Chính vì y … đem bí lục đến cho ta … Lệnh Hồ Xung nầy đường đường một
đấng trượng phu, há chịu để người ta thương đến mình ư?
Hắn nói câu này bất giác chấn động tâm thần, tự nghĩ: -Té ra trong thâm tâm
ta có lòng oán hận tiểu sư muội cùng Lâm sư đệ đã lãnh đạm với mình.
Lệnh Hồ Xung hỡi Lệnh Hồ Xung! Sao mà ngươi nhỏ nhen đến thế?
Nhưng hắn nghĩ tới Nhạc Linh San sáng mai về đến quán trọ sẽ cùng Lâm Bình
Chi họp mặt sóng vai cùng lên núi Tung Sơn. Đường xa ngàn dặm hai người có
biết bao nhiêu là lời to tiếng nhỏ, hát biết bao nhiêu khúc sơn ca, lòng hắn se
lại, làm thế nào cũng không xua đuổi những cảnh đau lòng ám ảnh.
Lục Đại Hữu nói: -Đại sư ca! Đại sư ca nghĩ thế là sai. Tiểu sư muội ở với đại
sư ca từ thuở nhỏ … hai người thân nhau chẳng khác gì tình huynh muội …
Lệnh Hồ Xung lẩm bẩm: -Ta không muốn làm huynh muội với nàng.
Nhưng hắn không nói ra miệng.
Bỗng nghe Lục Đại Hữu nói tiếp: -Bây giờ tiểu đệ đọc lại. Đại sư ca lẳng lặng
nghe. Một lần không nhớ thì tiểu đệ đọc mấy lần … Cái lo của con người là
tính nóng nẩy, tính xa xỉ, tính dâm đãng, tính tàn khốc …
Lệnh Hồ Xung lớn tiếng chặn họng: -Đừng đọc nữa!
Lục Đại Hữu nói: -Dạ dạ! Đại sư ca! Vì muốn cho đại sư ca mau khỏi, bữa nay
tiểu đệ đành không vâng lời.
Những tội lỗi phản bội sư mạng một mình tiểu đệ xin gánh hết. Đại sư ca
quyết ý không nghe, tiểu đệ cũng nhất định cứ đọc hoài. Pho “Tử Hà bí lục
này” đại sư ca không đụng đến một đầu ngón tay và những lời ghi chép về tâm
pháp đại sư ca không ngó tới một chữ thì còn tội lỗi gì. Đại sư ca nằm liệt
giường đau bệnh hoạn. Cái đó kêu bằng mình không tự chủ được mình, mà là
Lục Đại Hữu nầy cưỡng bách đại sư ca phải luyện công … Cái lo của con người
ta là tính nóng nảy, tính dâm đãng, tính xa xỉ, tính tàn khốc, tính hiếu chiến.
Rồi gã cứ đọc thao thao bất tuyệt.
Lệnh Hồ Xung muốn không nghe nhưng từng câu từng chữ cứ lọt vào tai. Sáu
luồng chân khí trong thân thể hắn xung đột nhau mà sức kiềm chế lại quá bạc
nhược. Hắn tự biết chẳng còn sống được mấy giờ nữa.
Lục Đại Hữu đọc pho “Tử Hà bí lục” từ đầu đến cuối hết một lượt Lệnh Hồ
Xung đã quyết tâm không chịu tu luyện, nhưng lại nghĩ rằng dù sao mình cũng
mang tiếng là coi trộm sách của sư phụ rồi.
Giả tỷ mình bị thương nặng mà chết. Không ai biết đến là mình quyết chí
chẳng chịu tu luyện, họ chỉ bảo là mình luyện không thành rồi cười cho thúi
óc. Lục sư đệ chỉ vì hảo tâm muốn cứu mạng cho mình mà mình lại quyết ý
muốn chết thì không khỏi mang tiếng bất nghĩa.
Đột nhiên Lệnh Hồ Xung lớn tiếng rên rỉ.
Lục Đại Hữu kinh hãi hỏi: -Đại sư ca! Đại sư ca thấy thế nào?
Lệnh Hồ Xung đáp: -Ngươi … gối đầu cao lên cho ta!
Lục Đại Hữu dạ một tiếng rồi đưa hai tay nâng đầu hắn cao lên.
Lệnh Hồ Xung phóng tay ra một cách đột ngột. Hắn ngưng tụ chân khí toan
đâm vào huyệt đản trung trước ngực Lục Đại Hữu.
Lục Đại Hữu vì hai tay nâng đỡ đầu Lệnh Hồ Xung, để ngực hở ra, gã không
ngờ đại sư ca thân cận với mình như anh em ruột lại hạ thủ điểm huyệt một
cánh đột ngột, không kịp né tránh.
Lệnh Hồ Xung tuy đang ở trong tình trạng bệnh nặng, song đâm ra một cái
trúng liền.
Lục Đại Hữu muốn hắng đặng một cái cũng không ra tiếng. Người gã nhủn ra
nằm rủ ngay xuống lò sưởi.
Lệnh Hồ Xung nhăn nhó cười nói: -Lục sư đệ! Tiểu huynh có điều không phải
với sư đệ. Lục sư đệ hãy nằm đây. Chỉ trong vòng vài giờ … là huyệt đạo … tự
nhiên giải khai.
Hắn cố gượng ngồi dậy bước xuống giường ngưng thần dòm ngó pho “Tử Hà
bí lục”, buông tiếng thở dài, rồi lê đến bên cửa. Hắn liền cầm khúc cây róng
cửa làm gậy chống đi ra ngoài.
Lục Đại Hữu nóng nảy la gọi: -Đại … đại … đâu?
Gã muốn hỏi: “Đại sư ca đi đâu đấy?”, nhưng bị điểm huyệt không nói nên lời.
Lệnh Hồ Xung khí lực bạc nhược, song cái đó chỉ làm cho chân tay hắn mềm
nhũn, chứ không phải toàn thân bị tê liệt.
Lệnh Hồ Xung nghe Lục Đại Hữu la, quay lại đáp: -Lục sư đệ! Lệnh Hồ Xung
nầy dời bỏ pho bí lục xa chừng nào hay chừng ấy khiến cho người ngoài khỏi
thấy thi thể ta nằm chết bên pho sánh bí truyền rồi đồn đại ta luyện lén thần
công … chưa thành đã chết …
Hắn nói tới đây, huyết trong trái tim nhộn nhạo, ọe một tiếng rồi hộc máu tươi
ra.
Lệnh Hồ Xung không dám nói nhiều, hắn sợ nếu còn chần chờ để khí lực kiệt
quệ thêm thì không tài nào dời khỏi căn nhà nhỏ này được. Hắn chống cây
róng cửa nhích dần từng bước. Sau mỗi bước hắn phải dừng lại lấy hơi để tiếp
tục cất bước. Một là hắn đang độ thanh niên sung sức, hai là tính khí quật
cường chống đỡ cho khỏi ngã nên hắn vẫn từ từ lê đi được.
Lệnh Hồ Xung đi được chừng hơn mười trượng phải chống cây róng cửa đứng
lại thở một hồi.
Sau chừng nửa giờ, Lệnh Hồ Xung đã đi được hơn nửa dặm thì mắt nẩy đom
đóm, trời đất quay cuồng, người hắn cơ hồ té xuống.
Bỗng nghe trong bụi cỏ rậm trước mặt có tiếng người rên la, Lệnh Hồ Xung
run lên. Trời tối đen, gã không nhìn rõ là ai, bụng bảo dạ: -trên đỉnh núi Hoa
Sơn nầy dĩ nhiên chỉ có người nhà chứ không phải thù.
Hắn liền cất tiếng hỏi: -Ai đó?
Người kia lớn tiếng đáp: -Điền Bá Quang đây mà! Có phải Lệnh Hồ Xung đó
không?
Tiếp theo là những tiếng rên xiết tỏ ra gã đau đớn vô cùng.
Lệnh Hồ Xung kinh hãi hỏi lại: -Điền … Điền huynh làm sao thế?
Điền Bá Quang đáp: -Tại hạ chết đến nơi rồi! Lệnh Hồ huynh! Xin Lệnh Hồ
huynh giúp cho một việc! … Úi chao!
Đau quá! Lệnh Hồ huynh vung kiếm chém chết tại hạ đi.
Điền Bá Quang vừa nói vừa rên la, nhưng thanh âm rất lớn.
Lệnh Hồ Xung hỏi: -Điền huynh bị thương hay sao?
Hai gối hắn bỗng nhũn ra té khuỵu ngay xuống, nằm lăn bên đường.
Điền Bá Quang giật mình kinh hãi hỏi: -Lệnh Hồ huynh cũng bị thương ư? Úi
chao! Ai hại Lệnh Hồ huynh thế?
Lệnh Hồ Xung đáp: -Chuyện tiểu đệ dài lắm … Điền huynh bị ai đả thương?
Điền Bá Quang đáp: -Trời ơi! Tại hạ không biết?
Lệnh Hồ Xung hỏi: -Sao lại không biết?
Điền Bá Quang đáp: -Tại hạ đang đi đường. Đột nhiên hai chân hai tay bị
người nắm lấy nhấc bổng lên. Tại hạ không nhìn rõ ai mà bản lãnh thông thần
đến thế? Úi chao! … Đau …
Lệnh Hồ Xung cười nói: -Té ra lại là Đào cốc lục tiên … tiểu đệ cũng bị bọn họ
làm cho khốn đốn … trời ơi! Điền huynh cùng một phe với bọn họ phải không?
Điền Bá Quang hỏi lại: -Một phe làm sao?
Lệnh Hồ Xung nói: -Điền huynh đến yêu cầu tiểu đệ đi gặp Nghi … Nghi Lâm
tiểu sư muội … bọn họ cũng đến bảo tiểu đệ đi gặp y …
Hắn vừa nói vừa thở hồng hộc.
Điền Bá Quang từ trong bụi cỏ bò ra lắc đầu thóa mạ: -Mẹ chúng nó! Dĩ nhiên
tại hạ không phải cùng phe với chúng. Bọn chúng lên núi Hoa Sơn để kiếm
một người, có hỏi tại hạ người đó ở đâu. Tại hạ hỏi lại: “Kiếm ai?” Chưa dứt lời
bọn chúng đã nắm được tại hạ. Bọn chúng … úi chao! … Bọn chúng bảo: “Nếu
ngươi có bản lãnh thì nắm lấy bọn ta rồi mới được hỏi.”
Lệnh Hồ Xung bật cười ha hả, nhưng mới cười được hai tiếng rồi thở không
thông, không cười được nữa.
Điền Bá Quang nói tiếp: -Chúng nhấc bổng người tại hạ lên, cho đầu cúi
xuống, chân chổng lên rồi … thì dù có bản lãnh thông thiên cũng chẳng thể
túm lấy chúng được nữa. Mẹ kiếp! Thật là những quân xỏ lá!
Lệnh Hồ Xung nghĩ thầm: -Thằng cha này nói vô lý. Đúng gã cùng một phe với
Đào cốc lục tiên.
Hắn liền hỏi: -Rồi sau sao nữa?
Điền Bá Quang đáp: -Tại hạ bảo chúng: “Ta có muốn hỏi các vị đâu, chính các
vị muốn hỏi ta đấy chứ! Mau buông ta ra.”
Điền Bá Quang rên lên mấy tiếng rồi kể tiếp.
Một tên trong bọn nói: -Chúng ta đã túm được ngươi nhấc lên mà không xé
ngươi thành bốn khối, há chẳng thương tổn đến oai danh của sáu vị đại anh
hùng chúng ta ư?”
Một tên khác nói: -Gã bị xé thành bốn mảnh rồi có nói được nữa không?
Lại một người đáp: -Dĩ nhiên là không nói được. Sáu anh em mình đã xé hàng
trăm, hàng ngàn người thành bốn mảnh thì sau khi họ bị xé xác rồi có bao giờ
nghe ai nói được câu gì nữa đâu?
Lại một tên khác nói: -Sở dĩ họ không nói là vì chúng mình không hỏi. Giả tỷ
mình hỏi họ chắc họ phải trả lời, không dám bướng bỉnh.
Lại một người khác nói: -Họ đã bị xé thành bốn mảnh thì còn sợ cóc gì mà có
dám với không dám?Chẳng lẽ họ còn sợ chúng ta xé làm tám mảnh chăng?
Người nói đầu tiên lại lên tiếng: -Xé thành tám mảnh không phải chuyện dễ.
Công phu bọn ta e rằng chưa đến trình độ đó.
Điền Bá Quang tuy thuật chuyện đứt từng khúc, nhưng gã nhớ được rành
mạch giữa lúc bị trọng thương, thì hẳn lúc đó gã có ấn tượng hình ảnh sự việc
rất sâu trong đầu óc.
Lệnh Hồ Xung thở dài nói: -Sáu vị “nhân huynh” đó thật trên đời hiếm có …
tiểu đệ … cũng bị khổ vì họ.
Điền Bá Quang kinh ngạc hỏi: -Té ra Lệnh Hồ huynh cũng bị thương về tay
bọn họ ư?
Lệnh Hồ Xung thở dài đáp: -Phải rồi!
Điền Bá Quang nói: -Bọn chúng tranh biện nhau hoài, cứ để người tại hạ tòn
ten trên không. Chẳng giấu gì Lệnh Hồ huynh, lúc đó tại hạ sợ quá liền lớn
tiếng: “Nếu xé ta làm bốn mảnh nhất định ta không chịu nói”. Khi đó dù miệng
còn nói được, nhưng ta nhất định không thèm nói.
Gã kể tiếp: -Một tên trong bọn liền bảo: “Khi ngươi bị xé thành bốn mảnh rồi,
miệng ở chỗ này bụng ở chỗ khác, thì bụng nghĩ một đằng mà miệng nói một
nẻo mà sao ăn khớp với nhau được?” Lệnh Hồ huynh!
Lệnh Hồ huynh thử nghĩ coi họ nói vậy có kỳ không? Tại hạ liền làm cho chúng
hoang mang bằng cách la lớn: “Có hỏi thì hỏi mau đi. Ta không nhịn được nữa,
phải phóng độc khí ra bây giờ. ” Một tên hỏi ngay: “Ngươi phóng độc khí thế
nào?” Tại hạ đáp: “Ta mà phóng ra một phát trung tiện thì thúi ghê lắm! Hễ
ngửi phải là ba ngày ba đêm không nuốt cơm được nữa. Có những thức ăn ba
ngày ba đêm trước cũng nôn ra hết. Ta cảnh cáo trước cho mà hay, kẻo rồi lại
trách ta sao không báo trước.”
Lệnh Hồ Xung không nín được phì cười nói: -Mấy câu đó không chừng chúng
tin là thật …
Điền Bá Quang đáp: -Đúng thế! Bốn tên nắm chân nắm tay tại hạ vừa nghe
nói vậy, bất giác đều la lên một tiếng thật to, liệng tại hạ đi thật xa rồi nhảy lùi
lại. Tại hạ đứng phắt lên thì thấy sáu lão già tướng mạo cực kỳ cổ quái đều
đưa tay lên bịt mũi. Hiển nhiên chúng sợ tại hạ phóng trung tiện hơi độc. Lệnh
Hồ huynh!
Lệnh Hồ huynh bảo sáu quái nhân đó là Đào cốc lục tiên ư?
Lệnh Hồ Xung đáp: -Phải rồi! Trời ơi! Đáng tiếc tiểu đệ không được thông minh
như Điền huynh. Giả tỷ khi đó tiểu đệ đem phóng trung tiện ra mà lừa bịp, tất
bọn chúng cũng sợ thất thần mà phải bỏ chạy. Kế này của Điền huynh chẳng
kém gì kế “không thành” của Gia Cát Lượng ngày xưa đã hăm được Tư Mã Ý
phải rút lui.
Điền Bá Quang bật lên hai tiếng cười khô khan chửi tục một câu rồi nói: -Tại
hạ biết sáu lão quái là hạng không vừa. Mình có món vũ khí lại bỏ ở chỗ Lệnh
Hồ huynh sám hối. Tại hạ muốn chạy trốn không ngờ sáu lão kia tay bịt mũi
mà vẫn đứng thành hàng như một bức tường chắn trước mặt tại hạ. Ha ha!
Có điều chẳng tên nào dám đứng đường sau, chúng sợ tại hạ phóng trung
tiện. Tại hạ thấy không thể xông về phía trước liền lập tức xoay mình. Ngờ đâu
động tác của bọn này nhanh như quỉ. Không hiểu chúng chuyển mình cách
nào, mà chớp mắt đã thấy chúng đứng chắn trước mắt rồi. Tại hạ trở gót luôn
mấy lần vẫn không sao tránh thoát, đành phải đi giật lùi từng bước. Nhưng đi
giật lùi thì thoát làm sao được. Sau cùng lùi đến vách núi, hết đất.
Sáu lão quái cao hứng cười ha hả hỏi: “Y ở đâu? Người đó ở đâu?”
Tại hạ hỏi lại: “Các vị muốn kiếm ai?”
Sáu người đồng thanh đáp: “Bọn ta bao vây ngươi không có đường chạy trốn
thì ngươi phải trả lời chúng ta chứ?”
Một tên khác nói: “Nếu ngươi bao vây được chúng ta không đường chạy trốn
thì bấy giờ ngươi mới hỏi
chúng ta được và chúng ta sẽ riu ríu trả lời ngay.”
Một lão khác hỏi:” Gã chỉ có một người thì làm sao lại bao vây được sáu người
chúng ta?”
Lão nói trước giải thích “Giả tỷ bản lãnh gã rất mực cao thâm một người mà
thắng được cả sáu”
Người kia lại cãi: “Thế là gã thắng chúng ta chứ không phải là bao vây được
chúng ta”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.