TIẾU NGẠO GIANG HỒ

070. Khi lâm tử nắm tay kết bạn



Điền Bá Quang tiếp tục kể chuyện Đào cốc lục tiên tranh luận.
Người đầu tiên lại lên tiếng: -Nếu gã dồn chúng ta vào trong sơn động rồi
đứng trấn ở ngoài cửa không cho ra nữa thì cũng là bao vây chứ gì?
Người kia cãi: -Thế là vít vào động, không phải bao vây.
Người nói trước liền hỏi vặn: -Nếu gã dang hai tay ra quàng cả bọn ta vào lòng
có là bao vây không?
Người kia đáp: -Một là trên cõi đời này chẳng có ai tay dài đến thế; hai là dù
trên đời có dị nhân tay dài như vậy, nhưng trước mặt chúng ta đây không có
hạng người đó, ba là gã này dang tay ra ôm được chúng ta vào lòng thì gọi là
“ôm” chứ không bảo là vây được.
Người nói trước đứng thộn mặt ra, hết đường biện báo, nhưng lão vẫn chưa
chịu thua. Đột nhiên lão cười rộ nói: -Còn nữa. Giả tỷ gã phóng trung tiện
khiến cho chúng ta không dám chạy ra ngoài, gã quây chúng ta lại bằng luồng
hơi trung tiện, chẳng lẽ cũng không phải là gã bao vây ư?
Bốn lão kia đều vỗ tay cười rộ nói: -Phải rồi! Phải rồi! Gã này quả có phép bao
vây được chúng ta.
Điền Bá Quang kể tới đây ngừng lại một chút rồi nói: -Điền mỗ nghe bọn họ
nói vậy chợt động tâm linh, liền co giò chạy ngay, vừa chạy vừa la: “Ta vây …
các người đây”. Tại hạ chắc mẩm chúng sợ hơi trung tiện không dám rượt
theo, chẳng ngờ cử động của lục quái nhanh gấp mười Điền Bá Quang này.
Điền mỗ chưa chạy được ba bước đã bị chúng túm lấy rồi ấn Điền mỗ phải
ngồi tịt xuống phiến đá lớn. Chúng giữ rịt như vậy thì dù có phóng trung tiện
thật sự, hơi cũng không tiết ra được.
Lệnh Hồ Xung không nín được bật tiếng cười ha hả, nhưng vừa cười lên hai
tiếng, khí huyết đã nhộn nhạo, không cười ra tiếng nữa.
Điền Bá Quang kể tiếp: Lục quái giữ chịt Điền mỗ, rồi một lão cất tiếng hỏi: –
Trung tiện ở đâu ra?
Lão khác đáp: -Trung tiện từ trong ruột phun ra, thuộc về “Dương minh đại
trường kinh”, vậy phải điểm vào các huyệt Thương dương, Hợp cốc, Khúc trì
và Nghinh hương trong người gã.
Điền Bá Quang kể tiếp: -Lão nói rồi điểm vào bốn chỗ huyệt đạo. Lão ra ray đã
mau lẹ mà nhận huyệt đạo rất đúng.
Điền mỗ chưa thấy ai thủ pháp tuyệt diệu như vậy, nên rất lấy làm bội phục.
Lão điểm huyệt xong, cả sáu người thở phào một cái như cất được gánh nặng.
Chúng đồng thanh nói: “Bây giờ ngươi có phóng trung tiện cũng không ra hơi
thối được nữa”.
Lão vừa điểm huyệt lại nói: -Người đó ở đâu? Nếu ngươi không nói thì vĩnh vin
ta không giải huyệt đạo cho đâu. Ngươi hết đường phóng trung tiện, bụng sẽ
bành chướng lên không chịu nổi.
Điền Bá Quang thở dài nói tiếp: -Điền mỗ nghĩ thầm trong bụng: Sáu lão quái
này võ công cao cường, chúng lên núi Hoa Sơn dĩ nhiên không phải kiếm hạng
tầm thường Lệnh Hồ huynh! Tôn sư là vợ chồng Nhạc tiên sinh khi đó không ở
trên núi, nếu hai vị về rồi thì cũng chỉ ở trong Tiên Tổ đường, chúng muốn
kiếm là thấy ngay, Điền mỗ nghĩ lui nghĩ tới đoán chắc bọn này hẳn muốn kiếm
Lệnh thái sư thúc tổ Phong lão tiền bối.
Lệnh Hồ Xung chấn động tâm thần vội hỏi: -Điền huynh có bảo cho họ biết
không?
Điền Bá Quang ra vẻ khó chịu đáp: -Hừ! Lệnh Hồ huynh coi Điền mỗ là hạng
người nào? Điền mỗ mê hoa đắm sắc khiến bọn giang hồ mạt sát, nhưng đã
hứa lời với Lệnh Hồ huynh quyết không tiết lộ hành tung Phong lão tiền bối mà
còn nói ra để mang tiếng là kẻ hứa rồi lại ăn lời nữa hay sao?
Lệnh Hồ Xung nói: -Dạ dạ! Tiểu đệ lỡ lời, xin Điền huynh miễn trách.
Điền Bá Quang nói: -Nếu Lệnh Hồ huynh coi Điền mỗ là kẻ chẳng ra gì thì
chúng ta chặt đứt mối giao tình, từ nay không còn là bạn hữu với nhau nữa.
Lệnh Hồ Xung lẳng lặng nghĩ thầm: -Ngươi là một tên dâm tặc hái hoa, người
võ lâm ai cũng khinh miệt. Ta kết bạn với ngươi làm cóc gì. Có điều mấy lần
đáng lý ngươi giết được ta mà không hạ thủ, nên ta kể như còn nợ ngươi món
ân tình đó.
Đêm tối Điền Bá Quang không nhìn rõ mặt Lệnh Hồ Xung, cho là hắn đồng
tình với mình liền nói tiếp: -Bọn lục quái hỏi căn vặn Điền mỗ hoài, Điền mỗ
tức quá không chịu được liền lớn tiếng: “Ta biết chỗ ở người đó rồi, nhưng ta
không nói. Dẫy Hoa Sơn trùng trùng điệp điệp, hang động không biết bao
nhiêu mà kể. Ta mà không nói thì các ngươi đừng hòng tì được tới nơi. Bọn lục
quái nổi hung liền hành hạ Điền mỗ rất khổ sở. Từ lúc đó Điền mỗ để mặc
chúng làm gì thì làm, không thèm nói nửa lời. Lệnh Hồ huynh! Bọn lục quái
bản lãnh phi thường, vậy Lệnh Hồ huynh, phải mau mau báo tin cho Phong lão
tiền bối hay để lão tiền bối chuẩn bị mới được.
Lệnh Hồ Xung nói: -Chẳng giấu gì Điền huynh. Người mà Đào cốc lục tiên định
kiếm đó chính là tiểu đệ, chứ không phải Phong thái sư thúc tổ.
Điền Bá Quang toàn thân run bắn lên hỏi: -Sao? Chúng kiếm Lệnh Hồ huynh
làm chi?
Lệnh Hồ Xung đáp: -Bọn chúng cũng như Điền huynh, chịu lời ủy thác của
Nghi Lâm tiểu sư muội đến tìm kiếm tiểu đệ.
Điền Bá Quang miệng há hốc không thốt nên lời!
Lệnh Hồ Xung đã hiểu Đào cốc lục tiên võ công cao cường không biết đến thế
nào mà nói, nội lực chúng lại càng cổ quái, Điền Bá Quang chỉ nói sơ qua một
câu Đào cốc lục tiên hành hạ gã khổ sở mà thực ra nó bao quát bao nhiêu nỗi
đau đớn cực nhục không bút nào tả xiết. Chính hắn cũng bị lục quái làm cho
điêu đứng ấy là vì hảo ý muốn trị thương mà còn như vậy. Đằng này họ muốn
tra hỏi Điền Bá Quang thì thủ đoạn chắc phải thảm khốc gấp mười.
Hắn nghe Điền Bá Quang rên rỉ cũng thấy tội nghiệp, liền nói: -Điền huynh thà
chịu chết chứ không tiết lộ hành tung của Phong thái sư thúc tổ thì thật là
người thủ tín khiến tiểu đệ khâm phục vô cùng!
Điền Bá Quang thở dài nói: -Bao nhiêu kẻ sĩ danh môn chính phái võ lâm đều
khinh miệt Điền mỗ, bữa nay mới được Lệnh Hồ huynh tán dương một câu,
khiến Điền mỗ có chết cũng nhắm mắt được.
Lệnh Hồ Xung ngấm ngầm kinh hãi, bụng bảo dạ: -Sư phụ cùng sư nương tìm
gã khắp nơi để lấy đầu mà mình lại ngỏ lời tán tụng, nếu hai vị nghe thấy sẽ
giận mình không biết đến thế nào?
Bỗng nghe Điền Bá Quang nói tiếp: -Điền mỗ mà sớm biết lục quái muốn kiếm
Lệnh Hồ huynh thì lập tức mách họ ngay. Họ mời Lệnh Hồ huynh đi, Điền mỗ
chỉ việc theo sau là êm đâu đến nỗi bị chất kịch độc phát tác phải bỏ mạng tại
Hoa Sơn? ồ! Lệnh Hồ huynh đã lọt vào tay lục quái, sao chúng lại không cột
chân tay Lệnh Hồ huynh khiêng về cho vị tiểu sư thái kia?
Lệnh Hồ Xung thở dài đáp: -Chuyện này dài lắm. Điền huynh vừa nói gì bị chất
kịch độc phát tác, bỏ mạng tại núi Hoa Sơn?
Điền Bá Quang đáp: -Điền mỗ đã nói với Lệnh Hồ huynh từ trước là bị trúng
chất kịch độc, chỉ trong vòng một tháng phải mời được Lệnh Hồ huynh đưa về
cho tiểu sư thái hội diện thì người ta mới cho thuốc giải. Hiện giờ vẫn chưa
mời được Lệnh Hồ huynh muốn đánh cũng không lại. Hơn nữa còn bị lục quái
hành hạ khắp người, bị thương đau đớn như dần. Đến nay tính ra chỉ còn bảy
ngày nữa là chất độc phát tác.
Lệnh Hồ Xung hỏi: -Nghi Lâm tiểu sư thái hiện giờ ở đâu? Từ đây tới đó phải đi
mất mấy ngày đường?
Điền Bá Quang cả mừng hỏi lại: -Lệnh Hồ huynh chịu đi hay sao?
Lệnh Hồ Xung đáp: -Điền huynh đã mấy lần dung tha không giết tiểu đệ. Tuy
những hành vi của Điền huynh không được chính đính song Lệnh Hồ Xung nầy
chẳng thể nhìn thấy Điền huynh vì mình mà bị chết thảm. Bữa trước Điền
huynh ỷ vào bản lãnh cao cường để bức bách tiểu đệ nên tiểu đệ thà chết chứ
không chịu khuất phục. Còn tình thế lúc này lại khác hẳn.
Điền Bá Quang nói: -Tiểu sư thái hiện ở Xuyên Bắc. Hỡi ôi …
Gã thở dài nói tiếp: -Nếu hai người chúng ta lành mạnh cưỡi tuấn mã mà chạy
cũng phải mất bảy ngày bảy đêm mới tới nơi. Bây giờ cả hai ta bị thương đến
thế này thì đừng nói bảy ngày mà bảy mươi ngày chưa chắc đã đến.
Lệnh Hồ Xung nói: -Tiểu đệ có ở lại trên núi cũng là chờ chết thì thà rằng đi
với Điền huynh một chuyến. Không chừng nhờ hoàng thiên bảo hộ, chúng ta
xuống tới chân núi mướn được xe nhanh ngựa tốt về tới Xuyên Bắc trong vòng
bảy ngày cũng nên.
Điền Bá Quang cười nói: -Bình sinh Điền mỗ làm nhiều điều ác nghiệt, sát hại
không biết bao nhiêu người vô tội thì đời nào hoàng thiên còn ủng hộ nữa, trừ
phi lão thiên đui mắt.
Lệnh Hồ Xung cười nói: -Chuyện lão thiên có đui mắt có thực đấy. Đằng nào
cũng chết, chúng ta cứ thử xem.
Điền Bá Quang vỗ tay nói: -Phải đó! Gan dạ Lệnh Hồ huynh còn giỏi hơn Điền
mỗ. Chết ở dọc đường hay chết trên núi Hoa Sơn cũng chẳng khác gì nhau.
Chúng ta xuống núi tìm cái gì ăn đã. Điền mỗ mỗi ngày ăn chút lương khô
chán quá rồi. Lệnh Hồ huynh có dậy được không? Điền mỗ lại nâng đỡ cho.
Miệng gã nói nâng đỡ người nhưng chính gã gắng gượng mãi vẫn chưa dậy
được. Lệnh Hồ Xung muốn đưa tay ra dắt nhưng tý lực cũng kiệt quệ.
Hai người trong bóng tối chỉ nghe thấy hơi thở của nhau mà chẳng ai nhúc
nhích, cố vận nội công mà chân lực vẫn không phát huy được chút nào. Hai
người xoay xở mãi cũng chẳng ăn thua. Đột nhiên cả hai cùng bật tiếng cười
ha hả.
Điền Bá Quang nói: -Điền mỗ ngang dọc giang hồ, suốt đời không có lấy một
người tri kỷ, nay được cùng Lệnh Hồ huynh chết tại đây thật là mãn nguyện.
Lệnh Hồ Xung cười nói: -Mai mốt sư phụ tại hạ có qua đây thấy thi thể chúng
ta, chắc lão gia cho là chúng mình sau một phen ác đấu rồi cùng kiệt lực mà
chết cả đôi. Ai ngờ trước khi lâm tử, chúng ta vẫn kêu huynh gọi đệ.
Điền Bá Quang chìa tay ra nói: -Lệnh Hồ huynh! Chúng ta nắm tay nhau rồi
hãy chết.
Lệnh Hồ Xung không khỏi ngần ngừ.
Điền Bá Quang nói câu nầy tỏ ý muốn cùng hắn kết bạn sinh tử. Nhưng gã là
một tên đại đạo hái hoa, thanh danh tàn tạ, còn hắn là một cao đồ của danh
môn thì kết giao thế nào được.
Lệnh Hồ Xung nghĩ vậy cũng đưa tay mặt ra nhưng đến nửa chừng đột nhiên
dừng lại.
Điền Bá Quang không hiểu tâm ý Lệnh Hồ Xung lại cho là vì hắn bị thương quá
nặng không cất nổi cánh tay nữa. Gã lớn tiếng: -Lệnh Hồ huynh! Lệnh Hồ
huynh hãy khoan tâm. Điền Bá Quang nầy đã kết giao bằng hữu với Lệnh Hồ
huynh, không sinh cùng ngày thì nguyện chết cùng giờ. Lệnh Hồ huynh bị
trọng thương mà chết trước, Điền mỗ quyết chẳng sống một mình.
Lệnh Hồ Xung nghe gã nói một cách thành khẩn thì trong lòng xúc động nghĩ
thầm: -Gã này kết bạn được đây. Những câu gã nói nhất định không phải là
giả dối.
Hắn liền chìa tay ra nắm lấy tay phải Điền Bá Quang, cười nói: -Điền huynh!
Chúng ta dù chết cũng có bạn không đến nỗi tĩnh mịch.
Lệnh Hồ Xung vừa dứt lời, bỗng nghe phía sau có tiếng cười the thé rồi tiếng
người nói: -Đại đệ tử phái Hoa Sơn trụy lạc đến thế này ư? Hắn đi kết giao cả
với một tên dâm tặc mạt lưu trên chốn giang hồ.
Điền Bá Quang quát hỏi: -Ai?
Lệnh Hồ Xung la thầm: -Đời ta sẽ hết trong khoảnh khắc. Ta chết cũng chẳng
kể gì, nhưng làm liên lụy đến thanh danh sư phụ thì hỏng bét.
Đêm tối hắn chỉ nhìn thấy một bóng đen lờ mờ đứng ở trước mặt. Người này
tay cầm trường kiếm.
Ánh hàn quang lóe ra lúc nhỏ lúc lớn.
Người kia lại cười khẩy nói: -Lệnh Hồ Xung! Bây giờ ngươi biết hối còn kịp. Hãy
cầm lấy thanh kiếm này mà giết tên dâm tặc họ Điền đi thì không ai trách
ngươi đã giao kết với gã.
Người đó nói rồi cắm thanh trường kiếm xuống đất đánh phập một tiếng.
Lệnh Hồ Xung thấy thanh kiếm này lưỡi lớn. Đó là kiểu kiếm thông dụng cho
phái Tung Sơn. Hắn cất tiếng hỏi: -Tôn giá là ai ở phái Tung Sơn?
Người kia đáp: -Nhãn lực của ngươi khá đấy! Ta là Cỗ Ngang dưới trướng Đại
Tung Dương thủ Phí tứ gia ở phái Tung Sơn.
Lệnh Hồ Xung hỏi: -Té ra là Cỗ sư huynh! Tiểu đệ chưa được gặp mặt. Không
hiểu tôn giá đến tệ sơn có việc gì?
Cỗ Ngang đáp: -Chưởng môn sư bá sai ta đến Hoa Sơn tuần tra để xem đệ tử
phái Hoa Sơn có tệ hại như lời đồn đại thật không? Ha ha! Không ngờ vừa lên
tới núi Hoa Sơn đã nghe thấy ngươi cùng tên dâm tặc ngỏ lời kết phủ kết giao.
Điền Bá Quang cất tiếng thóa mạ: -Tên cẩu tặc kia! Ngươi đã có cái gì hay ở
phái Tung Sơn chưa? Sao không kiểm điểm thân mình lại đi vạch vòi kẻ khác?
Cỗ Ngang giơ chân lên đá vào đầu Điền Bá Quang đánh huỵch một tiếng rồi
quát mắng: -Mi chết đến gáy rồi mà miệng còn nói láo!
Điền Bá Quang lại thóa mạ luôn một hồi bằng những danh từ “quân cẩu tặc”,
“quân thối tha”, “quân chó đẻ”.
Cỗ Ngang muốn giết gã thật dễ như trở bàn tay, nhưng y cố ý chưa hạ thủ để
sỉ nhục Lệnh Hồ Xung một phen, liền cười nhạt nói: -Lệnh Hồ Xung! Ngươi
cùng tên giặc thối tha ý hiệp tâm đầu, chắc là không chịu giết gã chứ?
Lệnh Hồ Xung tức giận lớn tiếng: -Ta giết hay không giết gã thì có liên quan gì
đến ngươi? Ngươi có giỏi thì chém chết Lệnh Hồ Xung nầy đi. Bằng hèn nhát
thì mau mau cúp đuôi cút khỏi Hoa Sơn.
Cỗ Ngang nói: -Ngươi nhất định không giết tên dâm tặc để kết bạn với gã
chăng?
Lệnh Hồ Xung nói: -Bất luận ta kết bạn với ai cũng được, nhưng nhất định
không thèm kết bạn với ngươi.
Điền Bá Quang cười ha hả nói: -Hay quá! Hay quá!
Cỗ Ngang nói: -Ngươi nhất định chọc giận ta để ta vung kiếm chém cả đôi,
nhưng trong thiên hạ khi nào có chuyện dễ dàng thế? Ta muốn lột trần hai
ngươi cột vào nhau rồi điểm á huyệt các ngươi để đem ra công bố trước giang
hồ nói là một tên râu rậm một tên mặt trắng đang làm việc “cẩu thả” thì bị bắt.
Ha ha! Lão Nhạc Bất Quần giả nhân giả nghĩa ở phái Hoa Sơn trước nay đeo
bộ mặt giả dối làm nhà đạo học tiên sinh để bịp người. Từ đây trở đi thử xem
lão còn dám xưng là Quân tử kiếm nữa không?
Lệnh Hồ Xung nghe gã nói tức quá ngất đi.
Điền Bá Quang thóa mạ: -Quân chó …
Hắn định nói quân chó đẻ nhưng chưa kịp thốt ra lời thì bị Cỗ Ngang đá trúng
vào huyệt đạo sau lưng, không thốt ra lời được nữa.
Cỗ Ngang cười ha hả đưa tay ra cởi áo Lệnh Hồ Xung.
Bỗng nghe thanh âm trong trẻo véo von của một thiếu nữ từ phía sau cất lên
hỏi: -Ô kìa! Vị đại ca kia! Làm gì thế này?
Cỗ Ngang giật mình, quay đầu nhìn lại thì thấy bóng một thiếu nữ đứng đó. Gã
liền hỏi lại: -Cô nương đến đây làm chi?
Điền Bá Quang nghe thanh âm thiến nữ, mừng thầm trong bụng la lên: -Tiểu
… Tiểu sư phụ! Tiểu sư phụ đến đây vừa khéo! Quân chó đẻ này toan gia hại
… Lệnh Hồ đại ca của tiểu sư phụ đó.
Nguyên thiếu nữ này chính là Nghi Lâm. Điền Bá Quang toan nói: “Quân chó
đẻ này toan gia hại Điền mỗ”, nhưng hắn lại nghĩ mình đối với Nghi Lâm chẳng
có phân lạng nào, liền đổi ra “toan gia hại Lệnh Hồ đại ca”.
Nghi Lâm nghe nói người đang nằm dưới đất là Lệnh Hồ đại ca của cô thì
trong lòng nóng nảy vô cùng, cô nhảy vọt đến trước mặt hắn, hốt hoảng gọi: –
Lệnh Hồ đại ca! … Đại ca làm sao thế?
Cỗ Ngang thấy cô để hết tinh thần vào Lệnh Hồ Xung, không có ý đề phòng
chút nào, gã liền phóng ngón tay trái điểm vào huyệt đạo dưới nách cô.
Ngón tay gã sắp chạm vào áo Nghi Lâm thì đột nhiên phía sau cổ áo gã rít chặt
lại, người gã bị nhấc bổng lên cánh mặt đất đến vài thước.
Cổ Ngang giựt mình kinh hãi, huých khuỷu tay phải về phía sau nhưng huých
không trúng người đối phương. Gã liền phóng trái ngược lại cũng sểnh nốt. Gã
sợ quá, xoay cả hai tay ra chiêu cầm nã.
Giữa lúc ấy, cổ họng gã không phát huy được mảy may khí lực nào nữa.
Lệnh Hồ Xung dần dần tỉnh lại. Hắn nghe tiếng một cô gái đang la gọi ra chiều
cấp bách: -Lệnh Hồ đại ca! Lệnh Hồ đại ca!
Hắn nhớ mang máng đây là âm điệu Nghi Lâm, liền mở bừng mắt ra. Dưới ánh
sao lờ mờ, hắn ngó thấy bộ mặt trái xoan da trắng như tuyết chỉ cách mắt hắn
chừng một thước. Chẳng phải Nghi Lâm thì còn ai vào đấy?
Bỗng lại nghe tiếng cười oang oang như lệnh vỡ cất lên hỏi: -Lâm nhi! Con quỷ
ốm nhắt này là Lệnh Hồ Xung đấy ư?
Lệnh Hồ Xung đưa mục quang nhìn về phía phát ra thanh âm, bất giác hắn
giật nảy mình lên. Người đứng đó là một nhà sư cao lớn, to béo phi thường,
coi chẳng khác pho tượng hộ pháp.
Nhà sư này thân hình ít ra co đến bảy thước, mình mặc áo cà sa đại hồng. Tuy
trong bóng đêm, Lệnh Hồ Xung cũng nhìn rõ màu áo đỏ tươi như máu. Nhà sư
đang nắm cổ Cỗ Ngang bằng tay trái nhấc bổng lên. Chân tay gã này mềm
nhũn rũ xuống. Gã không cựa quậy gì nữa, chẳng hiểu còn sống hay đã chết
rồi.
Nghi Lâm cất tiếng đáp: -Gia gia ơi! Y … y chính là Lệnh Hồ đại ca, nhưng
chẳng phải là người ốm o bịnh hoạn dâu.
Cô vừa nói vừa ngưng thần nhìn Lệnh Hồ Xung. Bao nhiêu mối yêu thương lộ
ra hai khóe mắt, tựa hồ muốn đưa tay ra vuốt ve mặt hắn, nhưng lại không
dám.
Lệnh Hồ Xung rất lấy làm kỳ tự hỏi: -Nàng là một vị tiểu ni cô, sao lại kêu nhà
sư to lớn kia là gia gia? Nhà sư có con gái đã là một điều kỳ dị, cô con lại là
một vị tiểu ni cô thì càng quái lạ hơn nữa!
Nhà sư to lớn cười hô hố nói: -Ta cứ tưởng ngươi ngày thương đêm nhớ Lệnh
Hồ Xung tất gã phải là thằng trai khôi ngô kỳ vỹ khác thường, té ra là một cái
bị thịt bị kẻ khác đánh cho không trả đòn được, liền nằm đơ giả chết.
Hạng ốm o này, ta chẳng thèm nhận làm nữ tế đâu. Bỏ mặc gã, chúng ta đi
thôi!
Nghi Lâm vừa bẽn lẽn vừa nóng nảy hỏi lại: -Ai ngày thương đêm nhớ y? Gia
gia … lại nói nhăng rồi. Gia gia muốn đi thì … cứ tự ý ra đi. Gia gia không
muốn … không muốn …
Cô định nói không muốn nhận làm nữ tế, nhưng ngượng nghịu không dám
thốt ra.
Lệnh Hồ Xung nghe nhà sư mắng mình là gã “ốm o” lại nhiếc móc mình là “bị
thịt” thì tức giận vô cùng, lên tiếng đáp: -Lão đi thì đi! Ai cần lão hỏi han đến?
Điền Bá Quang hốt hoảng la lên: -Không đi được! Không đi được!
Lệnh Hồ Xung hỏi: -Lão đi thì mặc kệ lão, sao lại không được?
Điền Bá Quang đáp: -Thuốc giải độc cho Điền mỗ còn ở trong mình y, nếu y bỏ
đi thì cái mạng này há chẳng “Ô hô! Ai
tai”?
Lệnh Hồ Xung nói: -Tiểu đệ đã nói sẽ chết theo Điền huynh cho có bạn. Điền
huynh có bị chất độc phát tác mà phải uổng mạng thì tiểu đệ cũng tự vẫn
luôn.
Nhà sư lại nổi lên tràng cười hô hố nói: -Hay lắm! hay lắm! Té ra thằng lỏi này
có cốt cách một trang hán tử. Lâm nhi! Gã hợp tính ta lắm!
Nhưng có điều ta chưa rõ là gã có biết uống rượu không?
Nghi Lâm chưa kịp trả lời thì Lệnh Hồ Xung đã lớn tiếng: -Dĩ nhiên thích rượu
lắm! Sao lại không uống? Lão gia đây sáng uống chiều uống, cả lúc nằm mơ
cũng uống nữa. Đại hòa thượng! Lão mà thấy ta uống rượu thì chẳng cần cóc
gì đến cấm giới: giới huân, giới tửu, giới sát, giới thâu đạo, giới tát hoang của
nhà sư nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.