TIẾU NGẠO GIANG HỒ
077. Kim Đao Vô địch Vương Nguyên Bá
Lệnh Hồ Xung gọi hồi lâu, điếm tiểu nhị mới thưa rồi đem rượu lên. Hắn uống
say lúy túy chẳng còn biết trời đất gì nữa. Sáng hôm sau Lao Đức Nặc đỡ hắn
lên xe. Miệng vẫn la hoài: -Đem rượu đây! Đem rượu đây! Ta còn muốn uống
nữa …
Mấy hôm sau đoàn người Hoa Sơn tới Lạc Dương vào trọ trong một nhà tửu
điếm.
Một mình Lâm Bình Chi tìm đến nhà tổ ngoại trước.
Nhạc Bất Quần cùng mọi người đều thay đổi quần áo, ăn mặc sạch sẽ. Lệnh
Hồ Xung vẫn mặc bộ quần áo dính đầy bùn đất sau cuộc chiến ngoài miếu
Dược Vương.
Nhạc Linh San cầm một chiếc trường bào đem đến trưóc mặt Lệnh Hồ Xung
nói: -Đại sư ca! Đại sư ca thử mặc tấm áo này xem có vừa không?
Lệnh Hồ Xung hỏi lại: -Đây là áo sư phụ, sao lại lấy cho ta mặc?
Nhạc Linh San đáp: -Lát nữa tiểu Lâm tử mời chúng ta tới nhà ngoại tổ gã, đại
sư ca mặc tấm áo này.
Lệnh Hồ Xung hỏi móc: -Vì đến nhà gã mà phải ăn mặc cho diêm dúa hay sao?
Hắn nói rồi nhìn ngắm nàng từ xuống đến gót chân.
Nhạc Linh San bữa nay mình mặc áo nhiễu điều, quần đoạn mầu lục xanh
biếc, mặt thoa một lớp phấn mỏng, càng tăng thêm vẻ kiều mị. Mái tóc xanh
như mây bôi dầu chải bóng mượt, một bên cài đóa
hoa châu.
Lệnh Hồ Xung nhớ lại thì trước kia chỉ những ngày tết nàng mới ăn mặc như
vậy, thì trong lòng hắn như se lại toan hỏi móc mấy câu nhưng hắn xoay
chuyển ý nghĩ: -Mình là nam tử hán đại trượng phu mà sao khí phách còn nhỏ
nhen đến thế?
Rồi hắn dằn lòng không nói nữa.
Nhạc Linh San thấy Lệnh Hồ Xung nhìn mình bằng cặp mắt sắc bén thì thẹn
thùng bối rối nói: -Đại sư ca không thích thì chẳng cần đổi áo nữa cũng được.
Lệnh Hồ Xung nói: -Đa tạ sư muội! Tiểu huynh không quen mặc áo mới thôi
chẳng đổi làm chi nữa.
Nhạc Linh San không nói gì nữa, cầm áo trường bào đem vào phòng phụ thân.
Bỗng nghe ngoài cửa có tiếng người nói oang oang: -Nhạc đại chưởng môn
đường xa tới đây, tại hạ không biết đi nghênh tiếp thật là thất lễ.
Nhạc Bất Quần cùng Nhạc phu nhân đưa mắt nhìn nhau mỉm cười ra chiều
hoan hỉ. Hai vị biết là Kim đao vô địch Vương Nguyên Bá thân hành đến tận
khách điếm để đón mình, liền song song rảo bước ra nghênh tiếp.
Vương Nguyên Bá đã ngoài 70 tuổi mà sắc mặt vẫn hồng hào. Dưới cằm một
chùm râu bạc chùng xuống trước ngực. Tinh thần lão rất quắc thước tay cầm
hai chiếc nhạc lớn bằng trứng ngỗng lắc kêu leng keng.
Người võ lâm chơi nhạc là chuyện bình thường, nhưng đều là bằng sắt hay
gang đúc nên. Đằng này Vương Nguyên Bá tay lại cầm hai chiếc nhạc ánh
vàng lấp loé. Nó nặng gấp đôi nhạc sắt và tỏ ra là một vật của nhà sang trọng.
Lão vừa thấy Nhạc Bất Quần đã cười ha hả nói: -Nhạc chưởng môn thanh
danh lừng lẫy võ lâm, nay tiểu lão được gặp, thật là may mắn! Hơn hai mươi
năm nay không ngày nào tiểu lão không nghĩ tới đại chưởng môn. Bữa nay đại
giá tới Lạc Dương thật là một hỉ sự lớn cho võ lâm ở Trung Châu.
Lão vừa nói vừa nắm chặt tay Nhạc Bất Quần mà lắc mấy cái để tỏ tình hoan
hỉ chân thành.
Nhạc Bất Quần cười nói: -Vợ chồng tại hạ đưa bọn đồ đệ đi du lịch để tìm bạn,
cho thêm rộng kiến văn. Vị đại hiệp ở Trung Châu mà bọn tại hạ cần bái phỏng
thứ nhất là Kim đao vô địch Vương lão gia tử. Bọn tại hạ mấy chục người đến
đây một cách đột ngột thật là lỗ mãng!
Vương Nguyên Bá lớn tiếng: -Bốn chữ “Kim đao vô địch” ở trước mặt Nhạc đại
chưởng môn không ai được nhắc tới. Người nào nhắc tới không phải vì lực sự
mà là nhạo báng Vương Nguyên Bá này đó. Nhạc tiên sinh! Tiên sinh thu dụng
ngoại tôn của tiểu lão, ơn đức xem bằng tái tạo. Từ nay Hoa Sơn phái cùng
Kim đao môn coi như một nhà, không còn có chuyện riêng lấy. Nào mời hết
thảy anh em về nhà. Nếu không ở lại chơi một năm hay sáu tháng thìi đừng
hòng ra khỏi được thành Lạc Dương một bước. Nhạc đại chưởng môn! Để tiểu
lão tự mình đem hành lý cho.
Nhạc Bất Quần vội nói: -Cái đó tại hạ thiệt không dám!
Vương Nguyên Bá lại bảo hai con: -Bá Phấn! Trọng Cường! Mau lại khấu đầu
Nhạc sư thúc cùng Nhạc sư mẫu đi!
Vương Bá Phấn và Vương Trọng Cường đồng thanh đáp: -Dạ!
Rồi hai gã khom lưng lạy xuống.
Vợ chồng Nhạc Bất Quần cũng vội quì xuống cúi đầu đáp lễ nói: -Chúng ta coi
nhau đồng hàng. Hai chữ “thúc phụ” tại hạ khi nào dám đương? Cứ lấy Bình
Chi mà kể thì bọn ta hai vị bằng vai với nhau.
Vương Bá Phấn và Vương Trọng Cường là hai nhân vật đã nổi tiếng võ lâm
khắp vùng Dự, Ngạc.
Tuy họ vốn khâm phục Nhạc Bất Quần, song phải khấu đầu trước lão là một
việc họ không muốn làm. Vì tuân theo phụ mệnh, họ phải miễn cưỡng quì
xuống.
Hai người thấy vợ chồng Nhạc Bất Quần khấu đầu đáp lễ rất lấy làm hài lòng.
Thế rồi cả bốn người làm lễ giao bái đứng dậy.
Nhạc Bất Quần thấy anh em họ Vương đều thân thể cao lớn, có điều Trọng
Cường mập hơn Bá Phấn nhiều. Huyệt thái dương của hai người cùng nhô cao
lên, tay nổi gân xanh. Hiển nhiên là những tay nội ngoại công đều rất cao
thâm.
Nhạc Bất Quần quay lại bảo bọn đệ tử: -Các người lại bái kiến Vương lão gia
cùng hai vị sư bá đi! Võ công Kim đao môn lừng lẫy Trung nguyên. Các vị tổ sư
đời trước phái Hoa Sơn đã đến học nghệ ở Kim đao môn và cũng nổi tiếng. Từ
nay chúng ta được Vương lão gia cùng hai vị sư bá chỉ điểm, nhất định sẽ tiến
bộ nhiều.
Bọn đệ tử đồng thanh đáp: -Vâng!
Rồi lập tức quì cả xuống trong nhà đại đường trong khách sạn.
Vương Nguyên Bá cười nói: -Không dám! không dám!
Bá Phấn cùng Trọng Cường cũng đáp lễ.
Lâm Bình Chi đứng bên giới thiệu với ngoại công từng tên một trong bọn đệ tử
phái Hoa Sơn.
Khi chàng giới thiệu tới Nhạc Linh San, Vương Nguyên Bá nhìn Nhạc Bất Quần
cười khà khà hỏi: -Nhạc lão đệ! Lệnh ái là một biểu nhân tài không hiểu đã có
nơi nào chưa?
Nhạc Bất Quần cười đáp: -Tiện nữ còn nhỏ tuổi vả lại dòng dõi võ lâm nhà
chúng ta các cô suốt ngày chỉ vung đao múa kiếm, chẳng biết làm ăn gì ráo thì
còn ai muốn đụng đến bọn nha đầu?
Vương Nguyên Bá cười nói: -Lão đệ lại quá khiêm tốn rồi! Hổ nữ nhà tướng,
bọn đệ tử tầm thường dĩ nhiên không dám với cao. Có điều là con gái mà học
được ít việc khuê môn càng tốt.
Lão nói tới đây thanh âm nhỏ dần đi ra chiều buồn bã.
Nhạc Bất Quần chắc là lão nhớ tới bà con gái qua đời ở Hồ Nam nên tiên sinh
nghiêm nét mặt lại đáp: -Dạ!
Vương Nguyên Bá là người lanh lẹn. Lão kiềm chế ngay nỗi buồn rầu vì mất
con, cười ha hả nói: -Nhạc lão đệ! Nội công phái Hoa Sơn nổi tiếng là đệ nhất
trong Ngũ nhạc kiếm phái thì chắc tửu lượng cũng phải ghê người. Bây giờ ta
cùng lão đệ đi uống mươi chén lớn chơi.
Lão nói xong nắm tay Nhạc Bất Quần dắt ra khỏi tửu điếm.
Nhạc phu nhân, Vương Bá Phấn, Vương Trọng Cường và quần đệ tử phái Hoa
Sơn lục tục theo ra sau.
Vừa ra khỏi cửa điếm đã thấy xe ngựa sắp sẵn đứng chờ cả ở đó. Đàn bà ngồi
xe, đàn ông cưỡi ngựa. Con nào con ấy yên cương diêm dúa.
Từ lúc Lâm Bình Chi về báo tin cho tới lúc Vương Nguyên Bá ra đón khách
không đầy một giờ.
Trong lúc thảng thốt mà xe ngựa đã chỉnh tề như vậy, nguyên một điểm này,
đủ biết Kim đao môn ở Lạc
Dương là một nhà thanh thế hào hoa.
Đoàn người gần tới Vương phủ đã thấy cánh cổng sơn mầu hồng đỏ chói. Trên
cổng có hai chiếc vòng đồng lớn sáng bóng. Tám tên đại hán thõng tay đứng
ngoài cổng chầu chực.
Bước vào cổng ngó lên thấy tường treo một tấm biển lớn sơn đen đề bốn chữ
vàng “Kiến nghĩa dũng vi” (thấy việc nghĩa hăng hái mà làm). Tấm biển này
của quan tuần phủ Hà Nam tặng cho. Số là Vương Nguyên Bá chẳng những là
một tay hào hiệp trong võ lâm mà còn giao du thân mật với quan nha.
Tối hôm ấy Vương Nguyên Bá bày một tiệc lớn thết thầy trò Nhạc Bất Quần.
Ngoài ra còn mời những tráng sĩ nổi tiếng võ lâm các thân sĩ có danh vọng
cùng các nhà phú thương đại cổ ở Lạc Dương đến dự.
Lệnh Hồ Xung là đại đệ tử ở phái Hoa Sơn. Phái nam ngoài Nhạc Bất Quần hắn
là người đứng đầu. Mọi người thấy hắn quần áo lam lũ vẻ mặt bơ phờ thì trong
lòng ngấm ngầm áy náy. Có điều trong võ lâm rất nhiều kẻ sĩ tính tình khác lạ,
tỷ như Cái bang biết bao nhiêu hiệp sĩ danh thủ mà người nào cũng ăn mặc
rách rưới.
Các tân khách thấy hắn là đại đồ đệ phái Hoa Sơn, dĩ nhiên không phải tầm
thường, nên không ai dám coi rẻ hắn.
Lệnh Hồ Xung ngồi ở chiếu thứ hai do Vương Bá Phấn làm chủ bồi tiếp.
Rượu đã ba tuần, Vương Bá Phấn thấy Lệnh Hồ Xung ra chiều lạnh lạt, gợi
chuyện hai ba lần mà hỏi câu nào hắn đáp câu ấy. Bá Phấn cho là Lệnh Hồ
Xung có ý khinh thường mình không khỏi ngấm ngầm tức giận. Y liền nói sang
chuyện võ công đưa mấy vấn đề nghi nan ra thỉnh giáo.
Lệnh Hồ Xung chỉ ậm ừ, tuyệt không trả lời dứt khoát câu nào.
Thực ra không phải Lệnh Hồ Xung có ác cảm gì với Vương Bá Phấn mà vì hắn
thấy Vương phủ cực kỳ hào hoa so với hắn một tên tiểu tử cùng kiết, chẳng
khác chi một vực một trời.
Lâm Bình Chi về tới nhà ngoại công liền thay mặc tấm trường bào bằng gấm ở
đất Thục. Nguyên chàng tướng mạo đã anh tuấn lại mặc áo sang thành ra
người đẹp như ngọc.
Lệnh Hồ Xung nhìn chàng không khỏi tự thẹn nghĩ thầm: -Đừng nói tiểu sư
muội đã ưng ý gã ngay từ lúc trên núi, dù nàng có giữ lòng chung thủy với ta
mà đem so sánh với gã cũng không khỏi bực mình.
Lòng dạ hắn quanh quẩn bên Nhạc Linh San, bất luận Vương Bá Phấn nói gì
hắn cũng chẳng để vào tai.
Vương Bá Phấn ở trong đám võ lâm miền trung châu được người ta kính sợ
hết mình. Đêm nay y chạm trán Lệnh Hồ Xung một gã thanh niên không lịch
thiệp, khác nào cái đinh trong mắt. Giả tỷ gặp lúc bình thời thì hắn đã buông
cơn giận cho nổi lên, nhưng hiện giờ một là y nghĩ tới tỷ tỷ mới chết, hai là
phụ thân y coi phái Hoa Sơn rất trịnh trọng, nên hắn phải dẹp lửa giận và luôn
miệng mời rượu Lệnh Hồ Xung.
Lệnh Hồ Xung hễ đưa rượu đến là cạn chén. Nguyên tửu lượng Lệnh Hồ Xung
rất lớn, uống đến trăm chén cũng không biết say. Nhưng hiện giờ hắn mất hết
nội công, nên mới uống hơn 50 chén đã có vẻ ngà ngà.
Vương Bá Phấn nghĩ bụng: -Thằng lỏi này chẳng hiểu nhân tình thế cố gì hết.
Ngoại sanh mình là sư đệ hắn. Đáng lý hắn kêu mình bằng sư bá hoặc thế
thúc, vậy mà hắn chẳng nói một câu nào, coi mình tầm thường quá. Đã thế
bữa nay mình cho gã uống say một mẻ để làm trò cười trước mặt mọi người
chơi.
Y thấy Lệnh Hồ Xung mười phần đã say đến bảy tám liền cười nói: -Lệnh Hồ
lão đệ là thủ đồ của phái Hoa Sơn, quả nhiên anh hùng từ thuở thiếu niên. Võ
công lão đệ đã cao cường, tửu lượng cũng ghê gớm. Người nhà đâu! Đổi bát
lớn ra đây cho ta để Lệnh Hồ gia uống rượu.
Người nhà dạ ran lấy bát lớn ra rót rượu vào.
Lệnh Hồ Xung suốt đời khi gặp người rót rượu cho, chẳng bao giờ khước từ.
Hắn uống năm, sáu bát lớn, hơi men chếnh choáng gạt cả đũa chén xuống
đất.
Người cùng chiếu nói: -Lệnh Hồ tiểu hiệp say rồi! Hãy uống chén trà nóng giã
rượu.
Vương Bá Phấn cười nói: -Người ta là đại đồ đệ phái Hoa Sơn, có lý nào dễ say
thế được? Lệnh Hồ lão đệ! Uống cạn nữa đi!
Rồi lại rót đầy rượu vào bát.
Lệnh Hồ Xung nói: -Làm gì … mà say? Uống cạn rồi!
Hắn bưng bát rượu lên nốc ừng ực. Nhưng mới uống hết nửa bát còn nửa bát
đổ ra áo. Đột nhiên người hắn lảo đảo há miệng nôn hết rượu cùng đồ nhắm
ra lênh láng.
Những người cùng chiếu kinh hãi tránh đi.
Vương Bá Phấn bất giác cười lạt. Mấy trăm con mắt đều nhìn cả vào Lệnh Hồ
Xung.
Vợ chồng Nhạc Bất Quần nhăn tít cặp lông mày nghĩ bụng: -Thằng lỏi này thật
tệ quá, dám bê bối trước mặt bao nhiêu tân khách.
Lao Đức Nặc và Lâm Bình Chi vội chạy lại nâng đỡ.
Lâm Bình Chi nói: -Đại sư ca! Tiểu đệ đỡ đại sư ca đi nghỉ.
Lệnh Hồ Xung lắp bắp: -Ta … có say đâu? … Ta còn uống nữa … đem rượu ra
đây.
Lâm Bình Chi đáp: -Dạ dạ! Rượu đây!
Lệnh Hồ Xung giương cặp mắt đỏ lừ nhìn chàng ấp úng: -Tiểu Lâm tử … sao
ngươi không đi bồi tiếp tiểu sư muội? Nâng đỡ ta làm chi?
Lao Đức Nặc nói: -Đại sư ca! Đại sư ca đi nghỉ thôi! Nơi đây đông người đừng
nói nhảm!
Lệnh Hồ Xung tức giận lớn tiếng: -Ta nói nhảm cái gì? … Sư phụ sai ngươi
giám thị ta? … Ngươi có tìm được bằng cớ gì không?
Lao Đức Nặc sợ hắn quá say còn nói ẩu nữa, liền cùng Lâm Bình Chi cứ lôi hắn
vào phòng.
Nhạc Bất Quần nghe Lệnh Hồ Xung nói vậy tức quá sắc mặt lợt lạt.
Vương Nguyên Bá cười nói: -Nhạc lão đệ! Bọn hậu sinh say rượu nói nhảm là
thường để ý làm chi? Này rượu đây! Uống đi!
Nhạc Bất Quần gượng cười đáp: -Gã là một thằng nhỏ quê mùa. Xin Vương lão
gia miễn trách.
Lệnh Hồ Xung say ngủ li bì đến trưa hôm sau mới tỉnh dậy. Hôm trước hắn nói
câu gì đều quên hết cả.
Nhạc Bất Quần sau khi nghe hắn nói hai câu đem qua liền dặn Lao Đức Nặc từ
đây đừng theo dõi Lệnh Hồ Xung nữa mà chỉ để ý ngấm ngầm dò xét.
Lệnh Hồ Xung sau cơn đại túy tĩnh lại, đầu nhức như búa bổ. Hắn thấy ngủ
một mình trong phòng giường chiếu cực kỳ tinh khiết. Hắn bước ra khỏi phòng
chẳng thấy một tên sư đệ nào liền hỏi người nhà mới biết bọn họ theo đệ tử
trong Vương phủ đến luyện võ sảnh ở phía sau để nghe giảng võ.
Lệnh Hồ Xung tự nghĩ: -Ta theo bọn chúng làm cóc gì? Chi bằng ra ngoài kia
chơi một mình hay hơn.
Rồi hắn băng ra khỏi cổng.
Lạc Dương là đế đô của bao nhiêu triều đại cách kiến trúc vô cùng vĩ đại, chợ
búa phồn thịnh.
Lệnh Hồ Xung ít học, về lịch sử đời cổ hắn không hiểu mấy, hắn thấy trong
thành Lạc Dương có nhiều danh thắng cổ kính mà mịt mờ không rõ lai lịch nên
chẳng thấy hứng thú gì. Hắn thuận bước đi vào trong một ngõ hẻm gặp bẩy,
tám tên vô lại đang châu đầu vào đánh bạc trong một tửu điếm nhỏ.
Hắn cũng khom lưng chui vào thò tay móc bên mình lấy nắm bạc vụn cùng
bọn này vừa đánh bạc vừa dứt lác.
Đến gần tối hắn lại ngồi trong tửu quán này uống rượu ngà ngà rồi mới ra về.
Mấy ngày liền Lệnh Hồ Xung tiếp tục đi đánh bài với đám vô lại rồi uống rượu
bí tỉ. Mấy hôm đầu vận hên được vài lạng, nhưng từ ngày thứ tư bị thua liểng
xiểng hết sạch cả tiền. Bọn vô lại không cho hắn đánh nữa.
Lệnh Hồ Xung lửa giận bốc lên, kêu rượu uống hết bát này đến bát khác. Hắn
uống mười mấy bát liền mà còn kêu lấy rượu nữa.
Điếm tiểu nhị hỏi: -Tiểu khách quan! Ngươi thua hết nhẵn rồi lấy gì mà trả tiền
rượu?
Lệnh Hồ Xung đáp: -Hôm nay thiếu tiền thì chịu, ngày mai đến trả chứ sao.
Điếm tiểu nhị lắc đầu đáp: -Đây quán nhỏ ít vốn. Đến bạn bè thân thích cũng
không ai uống chịu cả.
Lệnh Hồ Xung cả giận quát hỏi: -Mi khinh tiểu gia không có tiền hay sao?
Điếm tiểu nhị cười đáp: -Bất luận quan khách là tiểu gia, tiểu điếm chỉ bán tiền
mặt chứ không bán chịu.
Lệnh Hồ Xung nhìn lại thân mình thấy quần áo lam lũ không ra vẻ người sẵn
tiền. Lúc này ngoài thanh bảo kiếm cài ở sau lưng, chẳng còn vật gì khác. Hắn
liền cởi thanh kiếm ra đập xuống bàn nói: -Ngươi đem cầm cái này cho ta!
Một tên vô lại đứng bên còn muốn được thêm tiền vội nói: -Được rồi! Để ta đi
tìm cầm cho.
Đoạn gã cầm kiếm đem đi.
Điếm tiểu nhị lại đưa ra hai hồ rượu.
Lệnh Hồ Xung uống hết một hồi thì gã vô lại kia đem về mấy đồng bạc vụn nói:
-Cái đó cầm được ba lạng bốn đồng cân bạc.
Rồi đưa cả tiền lẫn biên lai cho Lệnh Hồ Xung.
Lệnh Hồ Xung cầm lấy tiền có lẽ không đủ ba lạng. Hắn cũng không nói gì nữa
lại ngồi vào đánh bạc. Hắn đánh đến chiều thì cả tiền rượu cả tiền thua bạc,
ba lạng bạc đều mất biến.
Lệnh Hồ Xung nhìn tên vô lại ngồi bên là Trần Oai Chủy nói: -Cho ta mượn ba
lạng, hễ được trả gấp đôi.
Trần Oai Chủy cười hỏi: -Thua hết rồi sao?
Lệnh Hồ Xung đáp: -Thua hết rồi. Ngày mai ta trả ngươi.
Trần Oai Chủy nói: -Coi bộ nhà ngươi làm gì có tiền. Ngươi mà thua thì lấy đâu
trả? Chẳng lẽ bán vợ đợ em gái ư?
Lệnh Hồ Xung cả giận xoay tay lại tát gã kia một cái đồng thời vồ lấy mấy lạng
bạc để trước mặt gã.
Trần Oai Chủy la lên: -Hỏng rồi! Hỏng rồi! Thằng lỏi này là một tên cường đạo.
Bọn vô lại về hùa với nhau xúm cả vào, bảy tám gã vung quyền lên giáng
xuống người Lệnh Hồ Xung.
Gặp lúc bình thời thì đừng nói bọn vô lại mèo què này mà cả đến những tay
cao thủ võ lâm vị tất đã làm gì đuợc hắn. Nhưng hiện giờ trong tay hắn không
còn tấc sắt mà nội lực mất hết. Toàn thân võ nghệ không phát huy được chút
nào. Hắn đành để cho mấy tên vô lại đè mình xuống rồi thượng cẳng chân hạ
cẳng tay đánh túi bụi. Thật là cọp xuống bình nguyên bị chó nhờn. Hắn bị
đánh đến thâm tím mặt mũi, khắp mình bị thương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.